Quan Khí​

Tổ kiểm tra vấn đề vật tư cứu nạn do Sở Dân chính tổ chức đột nhiên đến Thường Hồng. Việc này vốn không có gì chỉ là đợt kiểm tra bình thường nên Vương Trạch Vinh cũng không quá để ý. Nhưng theo đợt kiểm tra, hắn phát hiện trong này như có gì đó.

Ngô Kim Thành không hổ là Trưởng ban Tuyên giáo nên rất quan tâm vấn đề truyền thông. Y cầm một tờ báo đi vào văn phòng Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương đã xem báo hôm nay chưa?

Ngô Kim Thành vừa vào đã hỏi.

- Chuyện gì thế?

Mặc dù đường đã thông, báo có thể đưa vào nhưng gần đây Vương Trạch Vinh không có thời gian xem.

Cầm lấy tờ báo mà Ngô Kim Thành đưa cho, Ngô Kim Thành chỉ vào nội dung trong đó mà nói:

- Bí thư Vương, trên báo tỉnh sao đăng bài viết này, nói là quan chức Thường Hồng chiếm dụng vật tư cứu nạn. Tôi đọc mà thấy rất khó hiểu, một chuyện nhỏ như vậy sao lại bị nói thành rất lớn.

Vương Trạch Vinh đọc nội dung thì thấy bên trong nói một phóng viên phát hiện gia đình của quan chức nhận vật tư cứu nạn gấp mấy lần người bình thường, bài này còn nói làm như vậy sẽ tổn thương tình cảm nhân dân.

Đọc bài viết này, Vương Trạch Vinh nhìn Ngô Kim Thành mà nói:

- Nội dung này có thật không?

- Tôi đã phái người hỏi việc này, cấp trên chỉ chính là một lãnh đạo cục Dân chính. Khi y phụ trách phát đồ thì bởi vì muốn đưa đến nơi khác mà thấy trời tối nên tạm thời mang vật tư về chỗ mình ở, không ngờ có người nói là chiếm dụng.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói:

- Thường Hồng chúng ta khi sử dụng đồ cứu nạn nhất định phải nghiêm khắc giám sát. Mặc dù không có thể xảy ra vấn đề nhưng cần phải chú ý việc này.

Ngô Kim Thành nói:

- Bí thư Vương, tôi thấy có chút khó hiểu. Gần đây truyền thông rất hay đưa tin về mặt trái của Thường Hồng, hầu hết đều nhằm vào việc cứu nạn.

Ngô Kim Thành nói như vậy làm Vương Trạch Vinh chú ý. Dân chúng rất tích cực với việc cứu nạn, đồng thời cũng căm ghét nếu xảy ra vấn đề ở việc này.

Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì Khương Tắc Xương đi vào nói:

- Bí thư Vương, tổ kiểm tra trên tỉnh rất có trách nhiệm, yêu cầu chúng tôi báo cáo chi tiết từng món vật tư nhỏ được phát ra.

Khi nói câu này tâm trạng Khương Tắc Xương rất không tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây là việc tốt, do bên ngoài tiến hành giám sát sẽ giúp đỡ công tác của Thường Hồng. Các đồng chí nhất định phải phối hợp.

Vương Trạch Vinh nói xong liền nhìn hai người mà nói:

- Công tác của chúng ta nhất định phải chống lại bất cứ kiểm tra nào.

Ngô Kim Thành nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, tổ kiểm tra lần này khác trước, giống như muốn điều tra ra gì đó.

Ngô Kim Thành nói như vậy liền cẩn thận nhìn Vương Trạch Vinh. Y mặc dù coi trọng Vương Trạch Vinh và dựa vào Bí thư, nhưng vì mình tiếp xúc với tầng lớp không cao nên nhiều việc không thể giải thích. Thấy việc lạ như vậy xuất hiện, y cảm thấy phải mau chóng nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thấy Ngô Kim Thành như vậy liền hơi động tâm. Vương Trạch Vinh cũng xuất thân học văn nên cũng hiểu việc đi đường vòng.

Ngô Kim Thành nói một câu:

- Phó chủ tịch Hoàng phụ trách Sở Dân chính.

Mình sao lại quên việc này. Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ Hoàng Ân Bình có phụ trách Sở Dân chính.

Đến bây giờ Vương Trạch Vinh nếu không rõ lời của Ngô Kim Thành là không thể. Hắn nói:

- Nhờ lão Ngô chú ý tình hình truyền thông một chút.

Ngô Kim Thành thấy Vương Trạch Vinh hiểu ý mình nên cười cười đi ra ngoài.

Lần trước Phó chủ tịch thường trực Hoàng Ân Bình đến Thường Hồng thì mọi người thấy rõ, nghĩ đến lần này do Sở Dân chính phái tổ điều tra và mấy thứ đăng trên báo, Ngô Kim Thành có chút lo lắng. Lần này đến Vương Trạch Vinh để nhắc nhở một chút. Đối với việc Vương Trạch Vinh đối phó như thế nào thì y không thể xen vào.

- Tắc Xương, anh quan sát kỹ tình hình tổ điều tra, có tình hình gì lập tức báo cáo với tôi.

Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói với Khương Tắc Xương.

Khương Tắc Xương cũng là người thông minh nên hiểu được lời nói của Ngô Kim Thành. Biết việc này có quan hệ lớn đối với Vương Trạch Vinh nên nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ phái đồng chí có năng lực tốt nhất đi hỗ trợ công việc.

- Tắc Xương, anh thông báo một chút, nói là tôi tự mời bọn họ dùng cơm.

Vương Trạch Vinh quyết định thử đám người này xem có thể từ miệng bọn họ biết được gì không? Những người này đến thì mình vì bận nên bảo Phùng Triêu Lâm mời cơm.

Khương Tắc Xương lập tức gọi điện thoại ra ngoài.

Sau khi nói chuyện xong, Khương Tắc Xương có chút tức giận nói:

- Bí thư Vương, tổ trưởng tổ kiểm tra Trịnh Tường Lân nói là điều kiện Thường Hồng bây giờ không tốt, phải dùng vật tư vào cứu nạn nên không muốn ăn cơm. Bọn họ tự lo.

Nói đến đây Khương Tắc Xương nói:

- Lần trước Thị trưởng Phùng mời bọn họ ăn thì không nói gì.

Vương Trạch Vinh xua tay ra hiệu cho Khương Tắc Xương đi ra.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh mời đám người kia ăn chủ yếu là xem ý đồ của bọn họ. Bây giờ từ chối lời mời dùng bữa của mình thì đã nói rõ vấn đề.

Vừa tỏ vẻ liêm khiết, vừa không ngừng tiến hành điều tra tình hình Thường Hồng, lá gan lớn đó. Vương Trạch Vinh có chút tức giận nhưng nghĩ bọn họ dám làm như vậy là vì ỷ vào Hoàng Ân Bình.

Xem ra lần trước Hoàng Ân Bình phê bình mình trong hội nghị đã truyền vào tai không ít người. Vương Trạch Vinh biết mình phải đối phó lại.

- Chủ nhiệm Dư, anh đến chỗ tôi.

Vương Trạch Vinh gọi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân đến.

- Lão Dư, anh phụ trách Ủy ban kỷ luật, lần này trong việc quản lý vật tư cứu nạn Thường Hồng có vấn đề gì không?

Dư Bội Luân nghiêm mặt nói:

- Bí thư Vương, nếu Bí thư đã phân công cho Ủy ban kỷ luật chúng tôi, chúng tôi đã phái lực lượng nòng cốt đi làm, tiến hành nghiêm khắc quá trình phát đồ. Đến bây giờ thì không xuất hiện vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh đưa tờ báo cho Dư Bội Luân rồi nói:

- Anh xem nội dung trên này đi.

Dư Bội Luân xem qua rồi nói:

- Việc này tôi đã phái người điều tra, phóng viên đây là bẻ cong sự thật. Phóng viên bây giờ đều như vậy.

Dư Bội Luân trước đây thấy nhiều khu tai nạn xảy ra việc phân phát vật tư, lần này vì sợ xảy ra chuyện nên dù việc không lớn cũng điều tra nghiêm túc. Y tự nhận lần này Thường Hồng không xảy ra vấn đề gì.

Thấy Dư Bội Luân không coi việc này vào đâu, Vương Trạch Vinh nói:

- Nghe nói các đồng chí tổ kiểm tra của tỉnh lần này điều tra rất nghiêm khắc?

Dư Bội Luân cười nói:

- Bí thư Vương yên tâm, phân phát vật tư cứu nạn của Thường Hồng nhất định không có vấn đề. Đương nhiên có thể cũng có vài điểm nhỏ không làm tốt, việc này không thể nói được Thường Hồng.

- Chủ nhiệm Dư, đây là việc lớn. Nếu Thường Hồng xảy ra vấn đề thì nhân dân toàn quốc sẽ nhìn đó.

Dư Bội Luân nói:

- Đúng là khó hiểu, lần trước không phải đã điều tra sao? Bây giờ động đất đã qua mấy tháng sao lại chạy đến điều tra?

Sau khi nói chuyện với Dư Bội Luân, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Vương Trạch Vinh không tin việc này chỉ là một phóng viên làm ra.

Vương Trạch Vinh một lần nữa gọi Ngô Kim Thành đến rồi nói chuyện.

- Công tác phân phát vật tư của Thường Hồng do Ủy ban kỷ luật giám sát, vừa nãy tôi gọi Chủ nhiệm Dư đến thì thấy không có việc vi phạm pháp luật. Bây giờ báo tỉnh không ngờ lại đưa ra một bài viết như vậy, anh chắc cũng biết mục đích trong đó.

Ngô Kim Thành về cơ bản là người Vương Hệ nên rất quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh:

- Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ là có người muốn mở rộng ra vô hạn. Chỉ cần cứ túm lấy thì ai dám cam đoan lần này Thường Hồng không có chút vấn đề nào.

Ngô Kim Thành nói đúng suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh nói:

- Đừng nhìn chỉ là bài viết nhỏ, nếu phát triển thì sẽ thành việc lớn.

Ngô Kim Thành đương nhiên biết thế nên gật đầu đồng ý.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ban Tuyên giáo các anh phải truy cứu trách nhiệm bài viết này của Báo tỉnh, đây là nghiêm trọng ảnh hưởng hình ảnh Thường Hồng.

- Ngoài ra các đồng chí phải công bố rõ việc sử dụng vật tư của Thường Hồng trên báo tỉnh, phải căn bản loại bỏ ảnh hưởng bất lợi với Thường Hồng.

Lúc này tổ trưởng tổ kiểm tra của Sở Dân chính – Trịnh Tường Lân đang báo cáo với Hoàng Ân Bình về tình hình Thường Hồng.

Sau khi nghe xong Trịnh Tường Lân báo cáo, Hoàng Ân Bình một lát sau nói:

- Các anh đã điều tra hết?

Trịnh Tường Lân nói:

- Chủ tịch, theo chỉ thị của ngài chúng tôi đã nghiêm khắc điều tra tất cả việc phân phát vật tư Thường Hồng, ngoài mấy vấn đề nhỏ thì không có vấn đề gì. Thông qua điều tra lần này Thường Hồng dù là phân phát vật tư hay giám sát đều thực hiện rất tốt.

Hoàng Ân Bình nhíu mày, theo y nghĩ lần này Thường Hồng có nhiều vật tư và tiền cứu trợ như vậy thì nhất định sẽ có chuyện. Nhưng đám người Trịnh Tường Lân điều tra mà không có vấn đề lớn, đây là điều Hoàng Ân Bình không ngờ tới.

- Phóng viên báo tỉnh vẫn đi theo các anh chứ?

Trịnh Tường Lân nói:

- Phóng viên Thôi vẫn đi theo chúng tôi.

- Công tác của chúng ta không gì không thể nói với phóng viên. Trong việc cứu nạn Thường Hồng thì phải tuyên truyền mạnh mặt tốt của bọn họ, đồng thời cũng không thể che giấu khuyết điểm, nói rõ tình hình điều tra của các anh với phóng viên Thôi.

Hoàng Ân Bình không hề che giấu việc mình phái người đến Thường Hồng điều tra, công tác này do y phụ trách, điều tra thì điều tra, ai có thể nói gì y. Hơn nữa kết quả sẽ được mọi người hoan nghênh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui