Quan Khí​

Sau khi biết Hoàng Ân Bình muốn giở trò, Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Đối với việc Hoàng Ân Bình nhằm vào Thường Hồng, Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng có chút buồn cười. Hoàng Ân Bình nghĩ rằng bất cứ chuyện gì chỉ cần y chèn từ trên xuống là xong. Trịnh Tường Lân kia cũng làm cho Vương Trạch Vinh thấy y nóng lòng muốn dựa vào Hoàng Ân Bình. Có lẽ thấy bối cảnh của Hoàng Ân Bình nên Trịnh Tường Lân quyết tâm muốn đấu với mình.

Nếu đã thành đối thủ thì dù Hoàng Ân Bình là Phó chủ tịch thường trực, Vương Trạch Vinh cũng dám đấu. Nhưng làm như thế nào để hóa giải nguy cơ, để Hoàng Ân Bình không gây chuyện với Thường Hồng nữa thì đó là việc Vương Trạch Vinh cần suy nghĩ.

Hơn nữa Trịnh Tường Lân không trực tiếp về tỉnh mà ở lại Thường Hồng nhằm muốn tìm ra thứ gì đấy.

Thường Hồng mặc dù đã trải qua động đất được vài tháng nhưng còn không ít người phải ở trong lều. Mỗi ngày phát vật tư cũng là chuyện lớn.

Mỗi ngày nghe Khương Tắc Xương báo cáo, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Chẳng qua Vương Trạch Vinh dành hầu hết thời gian để kiểm tra các hạng mục công tác của Thường Hồng. Bởi vì lực lượng của Vương Trạch Vinh chiếm ưu thế tuyệt đối trong Thị ủy nên Hoàng Ân Bình có phê bình cũng không ảnh hưởng gì.

Vương Trạch Vinh nhìn một chút tiểu khu do Hầu Dã nhận xây. Hầu Dã đầu đội mũ bảo hộ rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Yên tâm, tôi làm công trình nhất định không gây loạn cho Vương ca. Cho dù không kiếm tiền cũng phải làm tốt.

Đám thiếu gia này mỗi người phụ trách xây dựng một tiểu khu, từ tình hình thì thấy tốc độ công trình rất nhanh. Vương Trạch Vinh chú trọng là chất lượng công trình.

Sau khi nghe xong Hầu Dã nói, Vương Trạch Vinh nói:

- Thường Hồng vừa xảy ra động đất, không ai biết còn động đất nữa không, chất lượng công trình là quan trọng nhất.

- Đi thôi, tiểu khu của lão Vương xây coi như xong, y phái người bố trí một nhà hàng nghe nói rất được. Chúng ta đến đó ngồi chứ?

Hầu Dã nói.

Vương Trạch Vinh cũng muốn xem tình hình tiểu khu của Vương Tú Toàn như thế nào.

Hai người đến một tiểu khu khác, Vương Tú Toàn vừa lúc ở trong nhà hàng.

Trong khu tai nạn Thường Hồng này mà có một nhà hàng thì nhất định khiến mọi người chú ý.

- Vương Tú Toàn, nhà hàng của chú được đó.

Vương Trạch Vinh thấy Vương Tú Toàn liền cười nói. Mấy tên thiếu gia này khi xây dựng tiểu khu cũng xây luôn đường, từng cửa hàng được mọc lên, còn bỏ tiền xây dựng nhà hàng, khách sạn. Đây coi như là Thị ủy bồi thường cho bọn họ việc nhận các công trình.

- Vương ca, đây chính là làm ăn mà. Đừng nhìn Thường Hồng bây giờ không có gì nhưng chỉ cần ổn định thì nơi này sẽ lãi lớn. Chúng ta vào làm vài chén.

Vương Tú Toàn rất vui vẻ vì Vương Trạch Vinh đến.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua nhà hàng, nếu là một tháng trước thì hắn đúng là không dám vào đây.

Thường Hồng bây giờ đã từ từ khôi phục, một vài nhà đầu tư đã bắt tay vào vài hạng mục, nhà hàng đã tăng lên. Nhà hàng này của Vương Tú Toàn mặc dù sang trọng nhưng Vương Trạch Vinh cũng không có ý kiến.

Thấy Vương Trạch Vinh đeo kính râm vào, Vương Tú Toàn và Hầu Dã đều lắc đầu, không khỏi thầm than đây là sự khác biệt.

Sau khi ba người ngồi xuống, Vương Tú Toàn nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca, gần đây tôi nghe nói thằng ranh Hoàng gia cứ làm loạn phải không?

Một Phó chủ tịch thường trực mà y lại gọi như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nói gì.

Hầu Dã nói:

- Thằng ranh này, Hoàng Ân Bình là Phó chủ tịch thường trực, ông là gì chứ, dám đấu với người ta không?

Hầu Dã nói tuy hầu hết là trêu đùa nhưng vẻ mặt lại lộ rõ vẻ nghiêm túc. Nghĩ cũng đúng, Hoàng Ân Bình dù như thế nào cũng là Phó chủ tịch thường trực, bọn họ không thể so với Hoàng Ân Bình ở phương diện này.

Vương Tú Toàn cười nói:

- Mẹ nó chứ, Hoàng gia sản nghiệp lớn nên hạ nhiều vốn liến vào hắn, đâu như chúng ta.

Hầu Dã nói:

- Hoàng gia quá thư sinh, hắn đâu biết gì là đạo trong quan trường. Nếu không phải Hoàng gia tạo thế thì y căn bản không hy vọng lên làm Phó chủ tịch tỉnh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hai chú nói sao tôi nghe thấy sự ghen ghét.

Vương Tú Toàn thở dài nói:

- Vương ca nói đúng rồi. Chúng tôi là kẻ bỏ đi ở trong nhà, không thể so sánh với hắn, đây là chuyện bất đắc dĩ. Chẳng qua cuộc sống bọn này bây giờ không kém gì hắn. Muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, ngôi sao cũng bị tôi chơi không ít.

Hầu Dã nói:

- Nghe nói ông bây giờ đang quyến rũ một em nữ cảnh sát, người rất xinh. Mang ra cho anh đây xem nào.

Nghe Hầu Dã nói, Vương Tú Toàn nói:

- mẹ nó chứ, chúng ta là theo nhu cầu. Tôi muốn cơ thể cô ta, cô ta muốn làm quan.

Vương Trạch Vinh nghe như vậy liền thở dài một tiếng, cũng có chút hâm mộ bọn họ sinh ra trong gia tộc tốt. Đâu như mình dựa vào hai bàn tay trắng.

Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì khi Vương Tú Toàn quan hệ với cả nữ cảnh sát, chỉ có thể nói:

- Chú ít nhúng tay vào việc Thường Hồng.

Vương Tú Toàn nói:

- Yên tâm, tôi không làm loạn đâu, chỉ đề bạt cô ta hai cấp mà thôi.

Ba người ngồi uống rượu một lúc, Vương Tú Toàn vỗ đầu nói:

- Chút nữa quên chuyện chính.

Vương Tú Toàn nhìn một nữ phục vụ mà nói:

- Vào văn phòng tôi lấy cặp lại đây.

Không lâu sau cô gái cầm cặp của Vương Tú Toàn đến.

Vương Tú Toàn cầm cặp rồi nói:

- Mấy cô ra ngoài đi.

Sau khi đuổi mấy nhân viên phục vụ ra, Vương Tú Toàn lấy một tập ảnh đưa đến trước mặt Vương Trạch Vinh mà nói:

- Vương ca xem một chút.

Thấy Vương Tú Toàn thần bí như vậy, Vương Trạch Vinh và Hầu Dã đều tò mò. Vương Trạch Vinh đang định xem thì Hầu Dã đã cướp lấy:

- Hả, tôi còn tưởng là ảnh cô em nào, ông lấy cái này có tác dụng mẹ gì?

Vương Tú Toàn cười cười nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đã cầm lấy bức ảnh cẩn thận thì thấy bên trên chụp cảnh tổ trưởng tổ kiểm tra Trịnh Tường Lân đi xem xét tình hình.

Mới đầu Vương Trạch Vinh không phát hiện gì, nhưng càng nhìn, mắt y càng sáng lên.

Vương Tú Toàn nói:

- Sao, mấy bức ảnh này không tệ chứ Vương ca?

Hầu Dã nhìn hai người rồi nói:

- Nói đi, có tác dụng gì?

Vương Tú Toàn nói:

- Bức ảnh này là do cô em tôi cưa được lấy ra đó.

- Là nữ cảnh sát mà ông quan hệ đó ư? Tôi thấy trình độ chụp ảnh của cô ta quá bình thường.

Hầu Dã bĩu môi nói.

Vương Trạch Vinh lúc này lại nói:

- Rất tốt.

- Dựa vào cái này có thể thăng chức cho cô ta chứ?

Vương Tú Toàn cười hì hì nói.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Có thứ này hắn biết đối phó với Hoàng Ân Bình hoàn toàn không có vấn đề.

Thấy Hầu Dã vẫn còn không hiểu, Vương Tú Toàn chỉ vào hai bức ảnh mà nói:

- Ông nhìn bức này đi. Bức đầu là bắt tay dân bị nạn, bức thứ hai là đi ra cửa liền dùng nước suối rửa tay, bức thứ ba là dùng khăn mặt – vật tư cứu nạn mà lau bùn trên giầy.

Hầu Dã vỗ đùi nói:

- Mẹ nó chứ, phụ ông rồi.

Vương Tú Toàn nói:

- Ông nghĩ xem, một lãnh đạo tỉnh đầu tiên bắt tay dân bị nạn rồi dùng nước suối rửa tay, điều này nói rõ hắn khinh thường người dân, cho rằng người dân rất bẩn. Lãnh đạo như vậy thì mọi người sẽ thấy như thế nào?

Hầu Dã không ngừng gật đầu nói:

- Tôi cũng muốn chửi hắn, mẹ nó chứ, tay hắn sạch lắm sao?

Vương Tú Toàn nói thêm:

- Dùng khăn mặt cứu trợ lau giày, đây là tiền quyên góp của nhân dân cả nước đó.

Vương Trạch Vinh lúc này nói:

- Tôi chưa thấy gì đó.

- Tôi cũng chỉ nói cho Vương ca biết mà thôi. Yên tâm, đây chỉ là một phóng viên vô tình chụp được.

Hầu Dã biết nội dung bức ảnh liền hiểu Vương Tú Toàn định làm gì. Y nói với Vương Trạch Vinh:

- Việc này Vương ca đứng bên xem kịch là được. Ai bảo thằng này nghe lời Hoàng Ân Bình. Coi như hắn đen đủi. Giao cho bọn này đi.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói:

- Ghi nhớ.

Vương Tú Toàn nói:

- Ai muốn gây khó dễ Vương ca thì là có thù với chúng tôi. Đây là người Hoàng Ân Bình phái tới, tôi muốn xem Hoàng Ân Bình xử lý như thế nào?

Sáng hôm sau trên một tờ báo rất lớn tại Bắc Kinh đột nhiên đăng ba bức ảnh và bài viết. Trong bài viết nói thấy một cảnh ở Thường Hồng làm nhân dân sợ hãi. Một quan chức Sở Dân chính không ngờ dùng nước suối và khăn mặt người dân cả nước quyên góp để lau tay, lau giầy.

Bài báo vừa ra lập tức làm cả nước chấn động, trên mạng không ngừng phê bình việc này.

Chuyện rất nhanh được Trung ương chú ý, Thủ tướng tự mình phê phán, nhất định phải điều tra cụ thể, đáng xử lý phải xử lý.

Vương Trạch Vinh thấy thư ký đưa báo tới liền lập tức triệu tập hội nghị. Trong Hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh đưa tờ báo này ra rồi nhấn mạnh tầm quan trọng công tác cứu nạn của Thường Hồng, yêu cầu phải đề cao trách nhiệm của nhân viên, phải nghiêm khắc xử lý nếu xảy ra chuyện.

Tâm trạng Hoàng Ân Bình lúc này rất không tốt. Y nghiêm mặt ngồi nhìn Trịnh Tường Lân.

- Chủ tịch, đây nhất định là có người chơi tôi, ngài phải làm chủ cho tôi.

- Hừ, có người muốn chỉnh anh ư, anh xem việc tốt anh làm đi. Nội dung mấy bức ảnh này là giả sao?

Hoàng Ân Bình lớn tiếng nói rồi đập bàn:

- Phái anh đến Thường Hồng là do tôi tin tưởng anh, anh thì hay rồi. Để người ta túm được nhược điểm của mình.

- Chủ tịch, Bí thư Uông thông báo họp.

Lúc này thư ký đi vào và nói.

Uông Nhật Thần nhìn mọi người rồi sa sầm mặt nói:

- Mọi người đã đọc báo chưa? Tôi không ngờ cán bộ lãnh đạo tỉnh Giang Sơn chúng ta lại làm ra việc này. Đồng chí Hoàng Ân Bình, đồng chí phụ trách lĩnh vực này, đồng chí xem nên xử lý như thế nào.

Hoàng Ân Bình nói:

- Tôi đã điều tra tình hình, nội dung bức ảnh này là thật. Đây là tôi không phụ trách tốt, tôi xin kiểm điểm với tổ chức.

Y biết việc này là quá rõ ràng, không giấu được. Thủ tướng đã phê bình, mình mà bao che thì không khéo sẽ bị kéo vào.

Uông Nhật Thần nhìn Hoàng Ân Bình rồi nói:

- Đồng chí mới đến tỉnh Giang Sơn công tác nên không hiểu người bên dưới là tất nhiên, hy vọng không tái hiện chuyện này nữa. Về phần sở Dân chính, tôi thấy nên điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo.

Hồng Quân thầm than một tiếng, Uông Nhật Thần mượn việc này để điều chỉnh sở Dân chính đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui