Quan Khí​

Thấy số mạng mình khó có thể thay đổi, Thôi Phù Vĩ nghĩ cả đêm rồi thấy phải bấu chặt vào Hoàng Ân Bình mới được. Sáng hôm sau khi đi làm, hắn liền hẹn Cổ Lệ Châu ra ngoài.

Hai người không ngờ bọn họ vừa gặp mặt thì bị Hoàng Ân Bình ở trong xe nhìn thấy. Thấy vợ mình và Thôi Phù Vĩ sóng vai đi vào quán trà, mặt Hoàng Ân Bình tái mét đi.

Thôi Phù Vĩ muốn nghĩ mọi cách kéo gần quan hệ với Cổ Lệ Châu, hy vọng thông qua quan hệ với Cổ Lệ Châu mà để Phó chủ tịch tỉnh giúp mình. Hắn đã biết nếu mình đến Thường Hồng thì cuộc sống sẽ rất không tốt.

- Cổ tỷ, lần này em nghe chị nên mới thành như vậy. Chị phải giúp em đó.

Thôi Phù Vĩ nhìn Cổ Lệ Châu mà buồn bã nói. Chuyện lần trước đúng là do Cổ Lệ Châu bảo hắn làm.

Cổ Lệ Châu mặc dù là chủ tịch công đoàn Báo tỉnh nhưng năng lực nghiệp vụ không giỏi. Nghĩ đến Hoàng gia đang đấu với Hạng gia vì chức phó Thủ tướng, lại thấy Hoàng gia nhằm vào Thường Hồng, cô biết có chuyện nên mới đẩy Thôi Phù Vĩ ra viết bài.

- Tiểu Thôi, việc này lão Hoàng cũng không có biện pháp. Bí thư tỉnh ủy Uông muốn nghiêm khắc điều tra. Chị biết em chịu khổ, một thời gian nữa chị sẽ bảo lão Hoàng điều em đến đơn vị tốt hơn.

Thấy Cổ Lệ Châu đã bị mình đánh động, Thôi Phù Vĩ nói:

- Cổ tỷ, em là người của chị, hoàn toàn dựa vào chị.

Lời này khá mập mờ làm Cổ Lệ Châu rung động, nhìn Thôi Phù Vĩ càng thêm thân thiết.

- Yên tâm đi, có chị mà.

Nói lời này cô không khỏi thầm than chồng mình mặc dù là Phó chủ tịch thường trực nhưng bề ngoài không bằng Thôi Phù Vĩ. Lại nghĩ đến Hoàng Ân Bình vì công việc nên sức quan hệ càng lúc càng yếu, cô lại thấy mất mát.

Chẳng qua nếu mình bỏ Hoàng Ân Bình thì không thể.

Nhìn Thôi Phù Vĩ buồn bã rời đi, Cổ Lệ Châu không khỏi ngẩn ra. Cô càng lúc càng có ấn tượng tốt đối với người đàn ông đẹp trai này, nghĩ đến đối phương sẽ đến Thường Hồng công tác, không biết sao Cổ Lệ Châu lại tức.

Về đến nhà thấy Hoàng Ân Bình đang xem văn bản, Cổ Lệ Châu ném cặp vào sô pha rồi nói:

- Lão Hoàng, chẳng lẽ không thể giúp được Tiểu Thôi sao?

Hoàng Ân Bình mặc dù không nói gì nhưng hơi động tâm, xem ra vợ mình rất để ý đến Thôi Phù Vĩ.

- Tập thể Thường vụ tỉnh ủy đã nghiên cứu, yêu cầu phải có câu trả lời thuyết phục với Thường Hồng về bài báo của Thôi Phù Vĩ. Hơn nữa lão Uông nói câu này ảnh hưởng không tốt đến danh dự tỉnh Giang Sơn. Vì thế Trưởng ban Tuyên giáo Lục Bích Tuyết đang điều tra rõ ràng, việc này chỉ có thể như vậy.

Hoàng Ân Bình từ tốn nói.

- Hừ, đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh mà không nói được gì trong Tỉnh ủy, chức quan đểu này làm gì.

Hoàng Ân Bình ném văn bản lên bàn rồi sa sầm mặt nói:

- Chuyện quan trường thì em là phụ nữ đừng tham gia vào.

- Sao, anh bắt đầu mắng em ư?

Cổ Lệ Châu lập tức khóc, cô thật sự là sợ Hoàng Ân Bình, vừa khóc lén quan sát Hoàng Ân Bình.

Hoàng Ân Bình thở dài một tiếng rồi nói:

- Được rồi, vì một người ngoài mà em lại như vậy ư, một thời gian nữa anh quan tâm là được.

Thấy Hoàng Ân Bình mềm lòng, Cổ Lệ Châu nhào vào lòng Hoàng Ân Bình mà khóc, tay cô cố tình vuốt ve bên dưới Hoàng Ân Bình.

Hoàng Ân Bình rất nhanh liền muốn, một cái xé rách quần Hoàng Ân Bình, hai mắt thầm điều tra, tay cũng dò xét. Y muốn xem một chútễm Hoàng Ân Bình có gì khác không?

Nghĩ đến Thôi Phù Vĩ đẹp trai như vậy, Hoàng Ân Bình càng không thoải mái rồi thầm nghĩ tuyệt đối không thể cho thằng này đi lại cùng vợ mình.

Mặc dù trong nhà không loạn nữa nhưng Cổ Lệ Châu vẫn bực mình. Mỗi ngày đến văn phòng nhưng không thấy Thôi Phù Vĩ đâu liền thấy thiếu thiếu.

- Tiểu Thôi, em ở Thường Hồng thế nào rồi?

Cổ Lệ Châu gọi điện tới Thường Hồng hỏi Thôi Phù Vĩ.

Sau khi đến Thường Hồng, Vương Trạch Vinh mặc dù không nói gì nhưng Khương Tắc Xương rất tức tên Thôi Phù Vĩ này, vì thế trực tiếp đẩy y đến một xã có hoàn cảnh kém nhất.

Nhận được điện thoại của Cổ Lệ Châu, Thôi Phù Vĩ như túm được cây cứu mạng nên vội vàng nói:

- Cổ tỷ, điều kiện ở đây rất kém. Chị phải giúp em đó. Chị biết bài báo của em đã đắc tội với Thị ủy Thành phố Phượng Hải, bọn họ rõ ràng muốn hại em nên phái đến nơi có hoàn cảnh kém nhất thành phố.

Cổ Lệ Châu liền bực bội nói:

- Tiểu Thôi, em viết thêm bài nữa vạch trần tình hình Thường Hồng, chị sẽ đăng lên. Chị không tin tỉnh Giang Sơn là nơi không có lý lẽ.

Cổ Lệ Châu biết trong thời gian ngắn Hoàng Ân Bình không thể giúp, trong lòng có chút tức giận với Vương Trạch Vinh. Thị ủy Thường Hồng này không nể mặt Phó chủ tịch thường trực, đẩy Thôi Phù Vĩ đến nơi có hoàn cảnh nhất chính là cho chồng mình thấy đây. Mối thù này phải trả.

Thôi Phù Vĩ cẩn thận nói:

- Cổ tỷ, đây có phải ý của Chủ tịch Hoàng không?

Làm việc này y rất lo lắng, việc này chỉ cần làm ra thì đắc tội Vương Trạch Vinh đến chết. Nếu không được Hoàng Ân Bình bảo vệ thì mình chết chắc.

- Tiểu Thôi yên tâm đi, lão Hoàng nhất định giúp em.

Theo ý của cô thì chỉ cần mình không ngừng nói tốt Thôi Phù Vĩ với Hoàng Ân Bình thì dù đắc tội với Vương Trạch Vinh cũng có sao?

Nghe thấy vậy, Thôi Phù Vĩ thầm nghĩ đây là Hoàng Ân Bình muốn mình làm như thế.

Thôi Phù Vĩ đã nghiên cứu tình hình của Vương Trạch Vinh, hắn biết Hoàng Ân Bình luôn muốn gây chuyện với Vương Trạch Vinh, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng đây coi như mình làm cho Hoàng Ân Bình xem.

- Cổ tỷ, em nghe thấy một chuyện đó là Vương Trạch Vinh có quan hệ rất tốt với mấy ông chủ xây dựng Huyện Hồng An, bọn họ có quan hệ kinh tế không rõ ràng. Em chuẩn bị một vài tài liệu viết tin này ra, chỉ sợ đến lúc đó tòa soạn không đăng.

Cổ Lệ Châu nói:

- Chỉ cần em viết ra là được, còn đâu chị lo.

Vương Trạch Vinh thời gian này thấy các việc được giải quyết nên khá vui vẻ. Hắn còn không tự đại cho rằng mình là có thể đối đầu được với Phó chủ tịch thường trực. Nếu chuyện đã xử lý xong thì hắn sẽ dồn toàn lực mà phát triển.

Làm Vương Trạch Vinh vui vẻ đó là tiểu khu mà đám Ngô Uy Hoa xây dựng đã giao cho người dân, mấy hôm nay đã có người lục tục chuyển vào ở.

Sau khi ăn cơm với đám người Ngô Uy Hoa, Long Dũng Đình vừa lái xe vừa nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, hôm nay có một người theo dõi anh, thi thoảng còn lén chụp ảnh.

Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình mà nói:

- Chú có điều tra không?

Long Dũng Đình nói:

- Em đã điều tra thì biết đó là Thôi Phù Vĩ người từ tỉnh phát tới. Bởi vì thấy y chụp ảnh anh và mấy người Ngô thiếu gia ăn cơm nên em không có hành động.

Vương Trạch Vinh nghe thấy là Thôi Phù Vĩ liền nói:

- Tên này to gan nhỉ, chuyện này giao cho cơ quan công an xử lý là được.

Long Dũng Đình nói:

- Cục trưởng cục Công an nói Thôi Phù Vĩ là cán bộ trên tỉnh phái tới nên phải hỏi ý Bí thư Hàn.

Vương Trạch Vinh thế mới hiểu được rằng tại sao Long Dũng Đình lại nói với mình. Xem ra Cục trưởng cục Công an không một lòng vì mình.

Lại nghĩ đến bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Cương, nghe nói gần đây Hàn Chính Cương đi lại rất gần với Hoàng Ân Bình.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền nhếch miệng cười, xem ra mình đã thả lỏng các thường vụ quá rồi. Việc này mà không xử lý thì sao triển khai công việc được.

Hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh gọi Hàn Chính Cương đến. Hàn Chính Cương nói:

- Bí thư Vương, có một tình hình tôi muốn báo cáo với Bí thư. Thôi Phù Vĩ – cán bộ trên tỉnh phái gần đây lén theo dõi Bí thư và chụp ảnh, chúng tôi rất coi trọng việc này, đã khống chế y. Nhưng theo y nói là vì muốn đi theo và viết bài về anh, bản thân y là phóng viên nên chúng tôi không dễ xử lý.

Hàn Chính Cương vừa nói vừa thầm quan sát. Gần đây y nghe thấy tin bố Hoàng Ân Bình có thể thành phó Thủ tướng khóa tới nên đã tạo quan hệ với tên này. Y vốn định dựa vào Vương Trạch Vinh, bây giờ biết tình hình của Hoàng gia nên rất nhanh phân tích tình hình, cho rằng Hoàng Ân Bình là Phó chủ tịch thường trực tỉnh và mới tới tỉnh Giang Sơn nên cần người, mình bây giờ dựa vào thì Hoàng Ân Bình rất coi trọng.

Cục trưởng cục Công an Thường Hồng cũng được Hàn Chính Cương đưa đi gặp Hoàng Ân Bình, hiệu quả rất tốt. Tên này cũng là mình nói sao nghe vậy.

Sau khi biết việc này, Hàn Chính Cương lập tức nghĩ đến bài báo mà Thôi Phù Vĩ đã viết. Đối với việc này y đương nhiên biết một vài tình hình, nghĩ Thôi Phù Vĩ có thể được Hoàng Ân Bình ra hiệu nên y gọi hỏi Hoàng Ân Bình? Làm cho Hàn Chính Cương không ngờ là Hoàng Ân Bình nghe vậy liền ra chỉ thị việc vô kỷ luật, vô tổ chức này phải nghiêm túc xử lý.

Có chỉ thị của Hoàng Ân Bình, Hàn Chính Cương lập tức phái người bắt Thôi Phù Vĩ rồi đến báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút, Hàn Chính Cương này nhanh như vậy bắt Thôi Phù Vĩ thì nhất định đã báo cáo với Hoàng Ân Bình. Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể tha thứ cho cục Công an không nghe lời mình.

- Như vậy đi, Thôi Phù Vĩ dù sao cũng là phóng viên, đến Thường Hồng là giúp đỡ nhưng thân phận vẫn vậy. Chúng ta không cần truy cứu, cảnh cáo một chút là được.

Hàn Chính Cương có chút khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh rồi ứng tiếng đi ra ngoài. Y rất khó hiểu với thái độ của Vương Trạch Vinh.

Đối với việc này Vương Trạch Vinh có suy nghĩ khác. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì việc này có liên quan đến Hoàng Ân Bình. Chẳng lẽ Hoàng Ân Bình đưa Thôi Phù Vĩ đến Thường Hồng là muốn theo dõi mình?

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy có thể nên gọi cho Uông Phỉ.

Uông Phỉ là phóng viên Báo tỉnh, Thôi Phù Vĩ cũng vậy. Uông Phỉ chắc biết rõ Thôi Phù Vĩ.

Uông Phỉ vui vẻ nói:

- Vương ca, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho em đó.

- Chủ yếu sợ quấy rầy em thôi.

Uông Phỉ có tâm trạng rất tốt nên nói:

- Nói đi, anh gọi điện tìm em có việc gì?

- Không có việc gì chẳng lẽ không gọi cho em được sao?

- Đây không phải tính cách của anh mà.

Không ngờ Uông Phỉ lại nghĩ về mình như vậy, Vương Trạch Vinh đành cười nói:

- Đúng là em hiểu rõ tôi. Hôm nay gọi đến là muốn hỏi về Thôi Phù Vĩ ở tòa soạn em một chút.

- Tên này hả, trông khá đẹp trai nhưng quá ham công danh. Cũng theo đuổi em một thời gian nhưng em không thèm để ý.

- Có vẻ rất đẹp trai mà.

- Đẹp trai có tác dụng gì, người này rất đáng ghét. Tên này nghe thấy vợ Hoàng Ân Bình ở tòa soạn liền cố tạo quan hệ.

Vương Trạch Vinh giật mình nói:

- Bọn họ có gian tình sao?

Uông Phỉ cười hì hì nói:

- Anh đó, sao cứ quan hệ nam nữ là anh lại nghĩ như vậy?

Vương Trạch Vinh thấy mình hiểu sai nên cười nói:

- Đây là hiểu lầm mà.

- Vợ Hoàng Ân Bình rất đẹp, chẳng qua Thôi Phù Vĩ không to gan như vậy đâu. Thôi Phù Vĩ muốn thông qua cô ta để tạo quan hệ với Hoàng Ân Bình mà thôi.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh đột nhiên suy nghĩ có lẽ việc này sẽ làm Hoàng Ân Bình suy nghĩ đây.

- Quan hệ giữa hai người đó rất gần hả?

- Khi Thôi Phù Vĩ ở tòa soạn thì hôm nào cũng đến báo cáo công việc với Cổ Lệ Châu, rất được Cổ Lệ Châu quý mến.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình liền nói chuyện với Uông Phỉ vài câu rồi dập máy.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Kim Thành mà nói:

- Lão Ngô, đồng chí Thôi Phù Vĩ từ tỉnh phái tới giúp Thường Hồng vốn là phóng viên, tôi cảm thấy nhân tài phải có đất dụng võ, phái đồng chí này lên tỉnh liên lạc là tốt nhất. Tôi thấy các đồng chí nên để Thôi Phù Vĩ làm người liên lạc giữ Thường Hồng và Báo tỉnh, để anh ta thường xuyên qua lại với Báo tỉnh.

Ngô Kim Thành khó hiểu gãi đầu, y không hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên cười nói:

- Bí thư Vương đã nói như vậy thì tôi lập tức bố trí.

Sau khi nói xong, Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Tú Toàn:

- Tôi nghe nói vợ Hoàng Ân Bình quan hệ tốt với một thằng khá đẹp trai.

- Hả còn có việc này ư?

Vương Tú Toàn thấy rất hứng thú. Có thể thấy Hoàng Ân Bình xảy ra chuyện, bọn họ còn chú ý hơn cả Vương Trạch Vinh.

- Tôi cũng nghe nói mà thôi, không biết có việc này không?

Vương Tú Toàn cười ha hả nói:

- Việc này thú vị đây, có đầu mối thì sẽ được mà.

Vương Trạch Vinh cười ha hả rồi dập máy. Hắn biết tính cách của Vương Tú Toàn, lời này đối phương nhất định nghe ra. Bây giờ chỉ cần ngồi xem bọn họ làm gì thôi.

[/FONT]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui