Quan Khí​

Tống Vi Quốc – đồn trưởng đồn Công an nhận được điện của phó giám đốc Sở công an gọi tới hỏi về tình hình của Hồng Khâm.

Chỉ trong chưa đầy nửa ngày, Tống Vi Quốc nhận được điện của rất nhiều lãnh đạo. Nếu trước đây có thể được nhiều lãnh đạo như vậy gọi, Tống Vi Quốc nhất định sẽ vui vẻ. Nhưng bây giờ y không muốn ăn cơm.

Hồng Khâm là ai thì Tống Vi Quốc biết rõ, đó là con của chủ tịch tỉnh, hôm nay nằm trong đồn thì đó là muốn lấy mạng hắn rồi.

Tống Vi Quốc cũng biết chuyện xảy ra trong khu nghỉ dưỡng kia. Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh ra lệnh bắt người làm hắn rất sợ. Một Bí thư thị ủy dám bắt con của chủ tịch tỉnh, đây không phải bình thường mà.

Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện. Hắn chỉ có thể cầu khấn bình yên vượt qua việc này. Tình hình phức tạp như vậy, hắn không muốn đạt được gì từ đó, chỉ hy vọng không bị lửa cháy vào người.

- Đồn trưởng ăn cơm.

Lô Thiến mang một hộp cơm tới.

Tống Vi Quốc cầm hộp cơm nhưng không muốn ăn. Hôm nay bởi vì có Hồng Khâm ở đây nên vì sợ xảy ra chuyện, Tống Vi Quốc yêu cầu mọi người không rời khỏi đồn.

- Đưa cho Hồng Khâm một hộp.

Tống Vi Quốc nói với Lô Thiến.

Lô Thiến là một cô gái mới được phân công đến đây. Nghe thấy Tống Vi Quốc nói đưa cho Hồng Khâm một hộp, Lô Thiến nói:

- Đồn trưởng, đối với đám sâu mọt này thì sao phải cho chúng ăn như vậy. Em thấy để hắn đói đi.

Lô Thiến đầy vẻ lẫm liệt làm Tống Vi Quốc thở dài một tiếng. Mình lúc mới ra trường cũng như vậy mà.

Tống Vi Quốc nghiêm túc nói:

- Lô Thiến, đồng chí nói như vậy là không được. Hồng Khâm chỉ là tạm thời bị giam, tình hình còn chưa rõ ràng sao nói loạn như vậy được, mau đưa đi.

Lô Thiến vâng một tiếng rồi đưa hộp cơm tới. Cô cũng biết mình vừa đến đây nên không thể làm trái ý lãnh đạo.

Không lâu sau Lô Thiến tức giận đi ra.

- Đồn trưởng, thật quá quắt, hắn ném hộp cơm đi.

Tống Vi Quốc nhíu mày rồi đi đến phòng giam Hồng Khâm. Nhìn vào thì thấy Hồng Khâm nằm trên giường, đồ ăn vứt đầy trên mặt đất.

- Hồng Khâm, sao anh không ăn cơm?

Tống Vi Quốc cố gắng nhẹ nhàng nói.

Hồng Khâm trừng mắt nhìn Tống Vi Quốc rồi nói:

- Ông không muốn làm đồn trưởng nữa hả?

Hồng Khâm nói rất kiêu ngạo. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại to gan bắt mình, nghĩ đến đây hắn liền tức tối. Thấy nhân viên cảnh sát cầm hộp cơm đưa mình ăn, hắn tức tối ném xuống mặt đất.

Nghe thấy thế Tống Vi Quốc không biết nói gì, bố Hồng Khâm là chủ tịch tỉnh mà. Nghĩ đến đây Tống Vi Quốc liền thấy như trời sập.

- Hồng thiếu gia, việc này anh cũng biết tôi chỉ nhận lệnh làm việc mà thôi. Anh có yêu cầu gì xin cứ nói.

Tống Vi Quốc cố gắng đẩy hết trách nhiệm đi.

Lô Thiến thấy Tống Vi Quốc như vậy liền giật mình và có cái nhìn với đồn trưởng. Cô không ngờ đồn trưởng lại phải khép nép với một tên bị giam như vậy.

- Chuẩn bị một mâm ngon lành vào, cơm hộp đừng mang đến.

Hồng Khâm thấy Tống Vi Quốc như vậy liền có chút đắc ý, lớn tiếng nói. Hồng Khâm biết đối với việc mình bị bắt thì Thị ủy Thường Hồng không thống nhất, đặc biệt nghe thấy Tào Tín Xuân nói hình như Vương Trạch Vinh không có nhược điểm gì của mình, cho dù hôm nay xảy ra chuyện thì cũng chỉ là đám Khương Đại Nha mà thôi, mình ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tống Vi Quốc kéo Lô Thiến ra rồi nhỏ giọng nói:

- Dùng tiền của đồn đi mua một mâm đồ ăn ngon vào.

Lô Thiến giật mình nói:

- Gì cơ, dùng tiền của đồn mua cơm cho hắn?

Tống Vi Quốc nói:

- Cô nhỏ giọng đi, nghe tôi, mau đi làm đi.

Thấy Tống Vi Quốc chuẩn bị đồ ăn cho mình, Hồng Khâm cười ha hả nói:

- Rất được, anh Tống, lại đây cùng ăn.

Có thể có đồ ăn ngon như vậy trong đồn, tâm trạng Hồng Khâm cũng tốt.

Tống Vi Quốc xua tay nói:

- Tôi ăn rồi, mời anh dùng.

- Sao, không nể mặt ư?

Hồng Khâm sa sầm mặt lại.

Tống Vi Quốc đành cười nói:

- Được, tôi xin uống một chén với Hồng thiếu gia.

Hai người ăn được vài miếng thì Phó cục trưởng cục Công an Tần Dương Lâm đi tới.

Thấy mọi người đang ăn mà không thấy Tống Vi Quốc đâu, Tần Dương Lâm hỏi:

- Đồn trưởng các người đâu?

Mọi người nhìn nhau nhưng không dám nói. Lô Thiến chu miệng nói vào trong:

- Ăn ở trong đó.

Tần Dương Lâm bây giờ đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Hắn hiểu ý đồ của Vương Trạch Vinh, vào lúc này hắn nhất định phải dựa chặt vào Vương Trạch Vinh mới được. Tần Dương Lâm cũng có tính toán của mình, Vương Trạch Vinh lần này làm như vậy thì Chủ tịch tỉnh Hồng không phản công sao?

Nghĩ đến Uông Nhật Thần sau lưng Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy nhất định là do ông ta làm. Vừa nghĩ đến đây hắn liền không thể ngồi yên. Tần Dương Lâm hiểu rõ tình hình trong cục Công an, Cục trưởng Lô Ba nhất định dựa vào Vương Trạch Vinh, mình cũng là tay chân âm thầm của Vương Trạch Vinh. Bây giờ trong mắt Vương Trạch Vinh thì Lô Ba có vị trí quan trọng hơn, chẳng qua đây là do mình không có mấy công lao với Vương Trạch Vinh. Bây giờ phải lấy được sự tin tưởng của Vương Trạch Vinh.

Tống Vi Quốc là người của Tần Dương Lâm, Tần Dương Lâm đến là để nhắc nhở Tống Vi Quốc một chút.

Đi đến phòng giam thì Tần Dương Lâm rất giật mình. Chỉ thấy Tống Vi Quốc đang uống rượu với Hồng Khâm.

- Tống Vi Quốc?

Tần Dương Lâm lớn tiếng nói.

Tống Vi Quốc vừa cầm chén lên nghe thấy thế liền sợ hãi rơi chén xuống mặt đất.

Thấy là Tần Dương Lâm đến, Tống Vi Quốc lắp bắp nói:

- Cục, Cục trưởng Tần, ngài sao lại đến đây?

- anh ra ngoài cho tôi.

Tần Dương Lâm rất giận. Nếu Bí thư Vương biết thì cục Công an sẽ xảy ra chuyện.

- Hét gì thế hả? Không thấy tôi đang ăn cơm sao?

Hồng Khâm không coi Tần Dương Lâm vào đâu mà nói với Tống Vi Quốc:

- Chúng ta ăn tiếp.

Tống Vi Quốc sao dám, y vội vàng đi ra.

- Trước kia tôi nghe nói một vài đồn làm loạn nhưng không tin, không ngờ anh lại to gan như vậy, dám ăn cơm với phạm nhân.

- Cục trưởng, tôi sai rồi.

Tống Vi Quốc biết chuyện này có thanh minh cũng vô dụng. Cũng may Tần Dương Lâm là chỗ dựa của mình nên hắn vội vàng nhận sai.

Tần Dương Lâm nói:

- Tiểu Tống, vào lúc này không thể xảy ra chuyện. Anh xem mình làm gì đi.

Nói xong thấy Tống Vi Quốc tái mặt như vậy, Tần Dương Lâm liền vỗ vỗ vai đối phương;

- Hy vọng anh đừng làm tôi thất vọng.

Tống Vi Quốc gần như là khóc mà nói:

- Lão lãnh đạo, ngài có biết không? Áp lực của tôi rất lớn.

Thấy Tống Vi Quốc như vậy, Tần Dương Lâm cũng đồng tình với y. Lô Ba nhốt Hồng Khâm vào đây là muốn làm giảm áp lực cho mình, như vậy áp lực của Tống Vi Quốc lại rất lớn.

Tần Dương Lâm chỉ vào trong rồi nói:

- Canh người là được, đừng nói gì, đừng làm gì. Anh không dọn đi ngay.

Nhìn Tần Dương Lâm rời đi, tâm trạng Tống Vi Quốc rất nặng nề.

- Lô Thiến, dọn mâm đi.

- Tiểu Lâm, cậu nhìn cho kỹ, tôi về đi nghỉ.

Tống Vi Quốc không thể chịu được nữa nên muốn về ngủ.

Sau khi xong việc, Tống Vi Quốc nặng nề đi về nhà.

Đi trên đường Tống Vi Quốc nhận được điện thoại của Phó bí thư Thị ủy Các Vũ Tuấn. Trong điện thoại Các Vũ Tuấn yêu cầu đồn nhất định phải đảm bảo an toàn cho Hồng Khâm.

Một bên là người gọi điện nói giúp Hồng Khâm, một bên là Bí thư thị ủy, Tống Vi Quốc không biết mình về nhà như thế nào.

Vào nhà, vợ Tống Vi Quốc đứng trước mặt y mà nói:

- Ông xã, không ngờ anh còn nhớ ngày kết hôn của chúng ta mà về sớm như vậy.

Tống Vi Quốc lúc này mới nhớ chính là ngày đó. Nếu là trước kia hai vợ chồng đều chúc mừng nhau sau đó làm tình. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện làm Tống Vi Quốc không còn dục vọng gì.

- anh đi tắm đi, em chờ.

Người vợ dịu dàng nói, cô rất hài lòng với bộ đồ gợi cảm hôm nay của mình.

Tống Vi Quốc sau khi tắm xong liền không còn tâm trạng gì hết, vào phòng liền nằm xuống.

Vợ nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay vừa lúc em an toàn, không cần dùng bao.

Nói xong cô liền bắt đầu vuốt ve Tống Vi Quốc.

Nếu trước kia chỉ cần vợ có hành vi kích thích là Tống Vi Quốc ham muốn, nhưng hôm nay không biết sao vợ dùng cả miệng giúp mình mà Tống Vi Quốc cũng không có phản ứng gì?

- Sao thế?

Vợ rất giận, lớn tiếng nói.

- Có thể là anh mệt rồi.

Tống Vi Quốc rất loạn, vừa nghĩ đến nhiều lãnh đạo cấp trên đánh nhau ảnh hưởng đến mình, y liền run lên.

Vợ làm một lần nữa nhưng không được liền tức tối:

- Anh có phải nuôi gái ở bên ngoài?

Tống Vi Quốc vội vàng nói:

- Em nghĩ gì thế, anh sao làm như vậy.

- Không bao gái vậy sao anh không lên?

Vợ càng nghĩ càng thấy có thể nên khóc rống lên.

Không ngờ vợ lại nghĩ như vậy, Tống Vi Quốc càng loạn hơn. Cùng lúc đó y cũng sợ hãi, chỗ đó mà không có tác dụng thì xong rồi. Nghĩ đến đây y liền cố kích thích mình, không ngừng hoạt động trên người vợ, nhưng đáng tiếc không có phản ứng.

Nghĩ đến hạnh phúc nửa đời mình sẽ không có, Tống Vi Quốc cảm thấy mình xong rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui