Quan Khí​

Sau cơn ân ái, Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh lại được. Nội dung trong đĩa VCD này có thể đưa ra sao? Mấy thứ này muốn đưa ra thì cũng không phải là mình.

Sau khi phân tích hậu quả, Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hãi người làm ra chiếc đĩa này. Người này hoàn toàn chính là muốn lợi dụng mình bắt hết đám người kia.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, bây giờ sắp Đại hội, nếu như mình đưa ra thì sẽ không ít người liên quan và kéo theo không ít nhân vật phía sau. Những người này sẽ đối với mình như thế nào? Hạng gia bây giờ đã khác trước kia, mặc dù lão thái thái vẫn còn nhưng tác dụng của bà có hạn. Bà luôn ở trong bệnh viện thì có thể giúp được mình sao?

Lại nghĩ đến tình hình của Uông Nhật Thần, nếu thật sự đưa ra thì Uông Nhật Thần là người đầu tiên không đồng ý. Ông nắm giữ tỉnh Giang Sơn nhiều năm như vậy, bây giờ sắp lui mà xảy ra chuyện thì ông sẽ có trách nhiệm.

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy sự đáng sợ nếu đưa việc này ra. Người tỉnh Giang Sơn tuyệt đối sẽ không cho mình tồn tại.

Vương Trạch Vinh mặc dù cũng muốn bắt đám quan chức trong này nhưng hắn cũng hiểu phải tự bảo vệ mình. Làm bất cứ chuyện gì thì đầu tiên là bảo vệ được mình, việc này trước hết cứ để đó.

Bây giờ quyết không thể công bố ra ngoài, Vương Trạch Vinh đã có quyết định.

Đĩa VCD không thể đưa ra, nhưng tài liệu này lại có thể chọn lựa. Vương Trạch Vinh cẩn thận xem quyển sổ, có một vài nội dung cùng đĩa VCD, có một số điểm là riêng tư. Vương Trạch Vinh lựa chọn tìm ra vài nội dung có liên quan tới Hồng Quân và sao chép lại.

Vương Trạch Vinh thấy nếu nội dung này thì chưa thể làm được gì Hồng Quân, nhưng nếu Uông Nhật Thần vận động thì sẽ là cú đánh cuối cùng với Hồng Quân.

Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ nếu Hồng Quân ngã thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ như thế nào? Người Uông hệ nhất định sẽ chiếm lấy vị trí quan trọng, như vậy có tác dụng với mình.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh cầm lấy tài liệu được lựa chọn đến văn phòng của Uông Nhật Thần. Hắn không thể đưa nguyên bản mà chỉ là bản sao chép mà thôi.

Bởi vì đã sớm liên lạc nên Vương Trạch Vinh trực tiếp đến văn phòng của Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh đặt tài liệu lên bàn rồi nói:

- Bí thư Uông, hôm qua về nhà tôi phát hiện có người gửi bưu kiện, mở ra thì thấy thứ này có quan hệ tới Chủ tịch Hồng, cho nên tôi đặc biệt giao phó.

Uông Nhật Thần ngồi trong văn phòng suy nghĩ, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy ông liền nhìn thoáng qua tài liệu.

Ồ.

- Nội dung như thế nào?

Uông Nhật Thần cũng có chút khó hiểu, sao có người lại đưa tài liệu của Hồng Quân đến nhà Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Uông, tôi đã xem một chút thì thấy tuy là bản coppy nhưng thông qua nội dung bên trong hoàn toàn có thể tìm được chứng cứ.

Uông Nhật Thần sau khi xem xong không hề kích động như Vương Trạch Vinh mà nói:

- Cứ để đó đi.

Ông đã nhìn ra Vương Trạch Vinh nói đúng. Tài liệu mặc dù là bản coppy nhưng nội dung không có vẻ gì là giả. Uông Nhật Thần thầm than đáng tiếc, nếu tài liệu này đưa sớm một chút thì đã giải quyết xong.

Lạ quá.

Ra khỏi văn phòng của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh càng lúc càng thấy khó hiểu. Phản ứng hôm nay của Uông Nhật Thần khá lạ, trong tay có chứng cứ như vậy sao ông lại không động tâm?

Đi ngang qua chỗ thư ký Hùng Hồng Vinh, Hùng Hồng Vinh nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, anh hôm nay sẽ về ư? Tối qua người của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã về.

Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình nhìn Hùng Hồng Vinh thì thấy đối phương gật đầu. Hùng Hồng Vinh là thư ký của Uông Nhật Thần nên không thể tùy tiện nói như vậy. Chẳng qua thấy Uông Nhật Thần sắp lui lại thấy Vương Trạch Vinh là người Uông hệ nên có ý tốt nhắc nhở.

Bắt chặt tay Hùng Hồng Vinh, Vương Trạch Vinh biết vài điều. Người Ủy ban kỷ luật Trung ương đã rời đi thì đã nói rõ vấn đề, chuyện chưa rõ ràng sao lại đột nhiên rời đi.

Hùng Hồng Vinh nói làm cho Vương Trạch Vinh hiểu nguyên nhân mà Uông Nhật Thần biến hoá.

Vương Trạch Vinh vội vàng về nhà.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Hạng Nam. Chuyện này nếu muốn biết nguyên nhân thì đường của Hạng Nam là gần nhất.

- Bây giờ bố có việc lát con gọi cho con.

Hạng Nam có lẽ đang họp nên vội vàng nói.

Vương Trạch Vinh châm thuốc lá vừa hút vừa nghĩ điều sẽ xảy ra ở tỉnh Giang Sơn. Hắn cảm thấy Uông Nhật Thần xảy ra biến hoá như vậy thì có lẽ là ông ta lùi bước.

Vương Trạch Vinh chưa hút hết điếu thuốc thì Hạng Nam gọi tới.

- Trạch Vinh, bố đang định gọi cho con, có một số việc đã biến hoá.

- Bố, con cũng thấy thế nên gọi cho bố. Người Ủy ban kỷ luật Trung ương sao lại không điều tra việc của Hồng Quân nữa? Sao lại về vậy ạ?

- Đúng thế, con có thể quan sát thấy điều này nói rõ con đã tiến bộ.

Trong mắt Hạng Nam thì sự phát triển của Vương Trạch Vinh liên quan vấn đề tồn tại của Hạng gia. Chỉ có thể nâng Vương Trạch Vinh lên thì Hạng gia sẽ không ngã. Đương nhiên Hạng Nam cũng nghĩ mình không có con trai, Hạng gia tồn tại hay không thì không quá quan trọng với y. Chỉ cần con gái sống tốt là được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, con thấy Bí thư Uông có ý lùi bước.

- Chuyện là như thế này, vốn cấp trên định hạ Hồng Quân, không ngờ Tiền lão vẫn không quan tâm lại nói mấy câu. Trong ý có ý là có một số cán bộ vơ đũa cả nắm. Con cái người ta xảy ra chuyện mà cứ túm chặt lấy, như vậy không lợi cho đoàn kết.

Vương Trạch Vinh nghe thấy liền rõ ràng đây là nói giúp Hồng Quân. Không ngờ sau lưng Hồng Quân còn có Tiền lão kia.

Vương Trạch Vinh cũng nghe nói đến Tiền lão, đó là Thủ tướng khóa trước, mặc dù tuổi cao không quan tâm đến việc gì nhưng sức ảnh hưởng tại Trung Quốc rất lớn. Nếu ông ta đứng ra thì lãnh đạo Trung ương nhất định sẽ suy nghĩ.

Hạng Nam nói:

- Con đã hiểu chưa?

- Mặc dù con và vợ Hồng Quân gây chuyện nhưng Hồng Quân không thể tránh thoát trách nhiệm chứ ạ? Hơn nữa con vừa có chút chứng cứ về Hồng Quân. Sao Bí thư Uông lại không tỏ vẻ gì?

- Tình hình bây giờ con cũng biết đó, vấn đề về cơ bản đã được quyết định, rất nhiều người không muốn quá phức tạp. Tiền lão cũng không phải tùy ý nói vài câu. Với tính cách của ông ta nếu có người không nghe thì nhất định sẽ đứng ra làm chuyện. Nếu ông ta đứng ra thì sẽ xảy ra chuyện.

Còn có việc này ư? Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý của Uông Nhật Thần. Thông gia của Uông gia sắp lên đỉnh, vào lúc này ông không hy vọng vì chuyện của Hồng Quân mà xảy ra chuyện.

- Quan hệ giữa Hồng Quân và Tiền lão là gì bố?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi. Vương Trạch Vinh chưa từng nghe nói Hồng Quân có quan hệ gì với Trung ương, không thấy y có chỗ dựa gì.

Hạng Nam nói:

- Hồng Quân là thư ký của Tiền lão.

Thư ký.

Vương Trạch Vinh không ngờ Hồng Quân đã từng làm thư ký, bảo sao có thể làm quan lớn như vậy, có lẽ là tâm phúc mà Tiền lão tuyệt đối tin tưởng.

- Từ trước đến giờ Tiền lão không tùy tiện nói giúp người bên dưới. Giúp Hồng Quân thì ông ta cũng nghĩ đến ảnh hưởng. Chẳng qua không ai nghĩ đến Tiền lão lại quan tâm Hồng Quân như vậy.

Đám người Hạng Nam cũng bực mình. Sau khi Tiền lão lui ra thì một vài người cũng gây khó dễ Tiền hệ. Lần này vài người muốn nhằm vào Hồng Quân, nhưng không ngờ Tiền lão lại đứng ra vì Hồng Quân, nói vài câu nên Ủy ban kỷ luật Trung ương phải rút người về.

Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến tình hình của Hồng Quân. Hồng Quân không có vấn đề gì, là một cán bộ có cống hiến, liêm khiến. Gây chuyện là vợ và con y mà thôi. Nghĩ đến đây thì Vương Trạch Vinh đoán đó là một điểm mà Tiền lão coi trọng Hồng Quân.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể thở dài một tiếng, sắp thành công mà Tiền lão lại đứng ra, không ai dám động đến Hồng Quân. Đương nhiên nếu thật sự có tài liệu thì Tiền lão cũng không sống chết bảo vệ Hồng Quân.

- Bố, tình hình của bố thế nào?

Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.

Hạng Nam thở dài một tiếng:

- Bố và lão Hoàng cãi một lúc nên hai bên khó có thể tiến thêm, chủ yếu trong tay không có thứ mặc cả.

Hạng Nam gần đây đã dựa vào người kia và được giúp đỡ nhiều, chẳng qua vẫn thiếu một vài thứ. Bây giờ sắp hết năm và mọi việc gần như đã có quyết định. Hạng Nam lại không có thứ tác dụng hơn đối thủ, ông rất buồn bã.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Nếu như trong tay Hạng Nam có thứ gì ảnh hưởng đến lợi ích nhiều người thì phải có tác dụng không?

Vương Trạch Vinh quyết định thử xem có thể giúp Hạng Nam không?

- Bố, trưa nay con lập tức bay về Bắc Kinh. Trong tay con có vài thứ, bố xem có tác dụng với mình không.

Hạng Nam có chút giật mình:

- Con có thứ gì mà tác dụng lại không bình thường.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con nắm giữ vài thứ nhưng ảnh hưởng đến lợi ích quá lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui