Quan Khí​

Phó thị trưởng thường trực Tào Tín Xuân tới là chuyện Vương Trạch Vinh không ngờ đến.

- Bí thư Vương, trước nay vẫn luôn muốn đến thăm hai bác một chút, không quấy rầy chứ?

Tào Tín Xuân vừa vào cửa liền nói với Vương Trạch Vinh. Lúc nói chuyện thì vẻ mặt của Tào Tín Xuân tỏ ra rất thân thiết.

Từ trước tới nay Tào Tín Xuân đi lại rất thân cận với Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh cũng không ngờ hắn lại tới nhà mình trễ như vậy.

Nhìn Tào Tín Xuân, Vương Trạch Vinh hơi sửng sốt, từ khi tới Thường Hồng thì Tào Tín Xuân liền tỏ thái độ đối lập với mình và rất thân với Phùng Triêu Lâm, sao trễ vậy mà hắn còn chạy tới nhà mình, lại còn lấy cớ là thăm bố mẹ mình! Đây là hoàn toàn là chuyện chẳng liên quan gì cả, vậy mà hắn lại vẫn nói ra, có lấy cớ cũng thật kém quá đi!

- Trạch Vinh, mau mời vị đồng chí này vào ngồi đi.

Nghe thấy là đến thăm vợ chồng mình nên trong lòng Vương Đại Hải rất cao hứng.

- Mời phó thị trưởng Tào vào.

Vương Trạch Vinh nhanh chóng tỉnh táo lại, nhiệt tình tiếp đón Tào Tín Xuân.

- Hai bác có khỏe không ạ?

Tào Tín Xuân nhìn về phía vợ chồng Vương Đại Hải hỏi rồi tiện tay đem một số đồ dinh dưỡng đặt lên bàn trà. Mấy thứ này cũng không quý trọng, đều là những thứ có thể mua được ở siêu thị.

- Không có việc gì, tôi rất tốt, cảm ơn anh đã đến thăm lão già này.

Vương Đại Hải vui vẻ nói.

Vương Trạch Vinh căn bản là không tin Tào Tín Xuân tới đây với để thăm hỏi bố mẹ mình, nhưng hắn lại không nghĩ ra được Tào Tín Xuân tới đây với mục đích gì. Ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn Tào Tín Xuân cùng hai cụ già nói chuyện phiếm. Tào Tín Xuân này đúng là tay lành nghề trong việc dụ ngọt người, khiến cho hai cụ già rất thích chí.

Sau khi hàn huyên với vợ chồng Vương Đại Hải một hồi, Tào Tín Xuân nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tôi có mấy chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.

Thái độ có vẻ rất cung kính.

Quả nhiên có việc! Nhìn thấy bộ dạng này của Tào Tín Xuân, Vương Trạch Vinh nói:

- Tốt lắm, vào thư phòng nói chuyện đi.

Tiền Thanh Phân đi pha trà, Tào Tín Xuân đi theo Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

- Bí thư Vương, thư phòng của ngài rất lịch sự và tao nhã!

Tào Tín Xuân phỉnh một câu.

Tào Tín Xuân vừa vào thì Vương Trạch Vinh liền quan sát quan khí của hắn, kết quả làm cho Vương Trạch Vinh giật mình, hướng quan khí của Tào Tín Xuân có thay đổi rất lớn.

- Bí thư Vương, mấy ngày hôm trước tôi tới Bắc Kinh, lão gia tử bảo tôi tới chào hỏi ngài.

Tào Tín Xuân đột nhiên nói.

Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh giật mình, nhìn về phí Tào Tín Xuân nói:

- Lão gia tử nhà anh là?

Hắn thực sự không biết Tào Tín Xuân là người từ Bắc Kinh tới, Tào Tín Xuân giấu diếm thật kỹ, không ngờ Uông Nhật Thần cũng không nói chút nào tình hình Tào Tín Xuân với mình.

Tào Tín Xuân cười nói:

- Ngài hãy nghe tôi nói lời này, lần đó ngài đang ở trong đại viện không phải gặp được một ông già đang chơi cờ sao? Đó chính là bố của tôi. Lão gia tử rất khen ngợi ngài.

Vừa nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh rốt cuộc nhớ lại, lão gia tử kia dường như cũng là bộ trưởng bộ gì đó trước kia, sau khi về hưu thì thích chơi cờ, lần đó xem như là lần đầu tiên mình tới Bắc Kinh cùng Lữ Hàm Yên, khi đi tập thể dục thì đụng phải một ông già, ai ngờ đó lại là bố của Tào Tín Xuân. Tào gia coi như là một gia tộc có thế lực, chẳng trách Tào Tín Xuân lại ngồi được vào cái ghế Phó thị trưởng thường trực.

- Ồ! Lão gia tử có khỏe không?

Vương Trạch Vinh liền quan tâm hỏi.

- Cũng không tệ lắm, vẫn nghiện chơi cờ.

Tào Tín Xuân khẽ cười nói.

Vô tình trong lúc nói chuyện với nhau thì quan hệ giữa hai người đã được kéo gần lại một ít.

Liếc nhìn Tào Tín Xuân thêm một lần, Vương Trạch Vinh không ngờ tên này cũng thâm tàng bất lộ, lại có quan hệ ở trên Bắc Kinh. Chẳng qua nhớ lại Hạng Nam đã từng nói qua tình hình Tào gia, nhà bọn họ thì kém hơn so với Hạng gia, trong thế hệ sau cũng không có mấy người xuất sắc, hơn nữa mấy lần trở về đều bận chuyện khác nên Hạng Nam cũng không có nói được nhiều với mình về chuyện Tào Tín Xuân.

- Bí thư Vương, hôm nay tôi tới để bồi lễ với ngài, trước kia có chỗ nào không phải thì xin ngài lượng thứ.

Vương Trạch Vinh nghe được lời của Tào Tín Xuân liền cảm thấy ngạc nhiên, tên này rốt cuộc uống nhầm thuốc à!

- Phó thị trưởng Tào, anh làm rất tốt mà, tại sao lại nói bất kính cái gì chứ.

Vương Trạch Vinh đưa một điếu thuốc cho Tào Tín Xuân, hắn thật sự không hiểu được dụng ý của tên này.

Tào Tín Xuân vẫn luôn quan sát biểu tình của Vương Trạch Vinh, trông thấy vẻ ngạc nhiên của Vương Trạch Vinh thì hắn cũng chỉ có thể cười khổ. Lần về Bắc Kinh vừa rồi lão gia tử đã phê bình mình một trận, rất bất mãn về những gì mình đã biểu hiện ở thành phố Thường Hồng, hơn nữa còn yêu cầu mình lập tức dựa vào Vương Trạch Vinh, nhất quyết không thể để đến tình trạng đối lập được.

Sau khi tới Thường Hồng thì Tào Tín Xuân cậy mình là con cháu ở Bắc Kinh nên cũng không coi trọng Vương Trạch Vinh, rồi cứ tự nhiên lại về phe Phùng Triêu Lâm. Giờ đột nhiên nghe thấy lão gia tử yêu cầu mình dựa vào Vương Trạch Vinh thì đương nhiên hắn còn nhiều chỗ khó hiểu.

Nhớ lại lúc lão gia tử lộ ra tin tức thì Tào Tín Xuân rét run cả người, hắn căn bản là không thể tưởng tượng được Uông Nhật Thần là thông gia của người kia. Nếu quả thật là như vậy, Vương Trạch Vinh là người thuộc Uông hệ thì hắn không có khả năng hạ đài được, thế lực của Uông gia tại tỉnh Giang Sơn cũng không có thể biến mất nhanh như vậy được.

Vì việc này nên khi trở về Thường Hồng thì Tào Tín Xuân đã suy ngẫm khá lâu, Hồng Quân thì có Tiền lão trước đây giúp sức, nếu như Hồng Quân không có xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng thì chắc là không thể ngã được. Từ cuộc đấu đá giữa Hồng Quân và Uông Nhật Thần lần này có thể thấy Hồng Quân cũng rất mạnh, nhưng theo những gì mình biết thì Uông Nhật Thần đã có được không ít tài liệu có liên quan tới Hồng Quân. Hiện tại chỉ là vì Đại hội mới tạm thời ổn định mà thôi, nếu người nọ mà lên đỉnh thành công thì địa vị của Hồng Quân sẽ không yên được.

Lại nhìn sang tình hình của Vương Trạch Vinh, ngoài trừ sự giúp đỡ của Uông gia, người kia lên đỉnh thành công lại càng giúp sức cho Vương Trạch Vinh, còn có một chuyện hết sức có lợi cho Vương Trạch Vinh mà mọi người đều biết nhưng lại tránh đi không nói tới. Tổng bí thư rất tán thưởng thành tích mà Vương Trạch Vinh đã làm được trong trận động đất, cho dù Tổng bí thư này có lui xuống thì Vương Trạch Vinh vẫn có địa vị trong mắt của Tổng bí thư. Một ngày nào đó Tổng bí thư đột nhiên nhớ tới Vương Trạch Vinh thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Suy nghĩ cẩn thận việc này, Tào Tín Xuân cũng không phải người khờ dại nên tất nhiên là điều chỉnh tâm tính rồi.

- Bí thư Vương, không dấu gì ngài, lần này lão gia tử nhà tôi thực sự rất giận. Nếu ngài không tiếp nhận tôi thì lão gia không cho tôi bước vào cửa nhà!

Tào Tín Xuân làm ra vẻ đáng thương nói với Vương Trạch Vinh. Tên này đúng là có thiên phú diễn kịch.

Từ quan khí cũng có thể thấy được sự chân thật của Tào Tín Xuân, đối với loại chuyển biến này thì Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui mừng, mỉm cười nói:

- Sự phát triển của Thường Hồng đúng là cần sự ổn định của đại cục, có sự trợ giúp của phó thị trưởng Tào thì tôi tin rằng tương lai của Thường Hồng sẽ rất tốt!

Tào Tín Xuân cười nói:

- Tôi nhất định sẽ đoàn kết với bí thư Vương!

Nghe được lời nói của Tào Tín Xuân, lại nhìn thái độ khác thường của hắn, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, tên này cũng coi như là một người thông minh, làm bất cứ điều gì cũng đều tính tới sự hiệu quả nhất, loại người biết co duỗi như hắn thì trên quan trường sẽ không chịu thiệt thòi nhiều lắm.

Vương Trạch Vinh cố ý hỏi:

- Phó thị trưởng Tào có ý kiến gì về chuyện lớp bồi dưỡng của tỉnh lần này không?

Vương Trạch Vinh cũng muốn nhìn xem Tào Tín Xuân sẽ làm như thế nào về chuyện này.

Thấy Vương Trạch Vinh liếc mắt một cái, Tào Tín Xuân nói:

- Bí thư Vương, nghe nói lãnh đạo cũ của Trương Chấn Trung là con trai cả của Tiền lão.

Cũng không hề trả lời câu hỏi của Vương Trạch Vinh mà ngược lại Tào Tín Xuân nói một chuyện tưởng như không dính dáng gì cả.

Chỉ có một câu như vậy nhưng Vương Trạch Vinh đã hiểu nguyên nhân Trương Chấn Trung đứng trung lập, Hồng Quân là người bên Tiền hệ, Phùng Triêu Lâm lại thuộc Hồng hệ. Trong tình cảnh này mà Trương Chấn Trung còn có thể bảo trì trung lập thì đã rất khó rồi.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Việc này tôi đã biết.

Thấy Vương Trạch Vinh nói mình đã biết việc này, Tào Tín Xuân thầm hít sâu một hơi, chuyện như vậy mà Vương Trạch Vinh cũng biết, mà đã biết rõ lại còn có thể ngồi đây cười ung dung, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ rằng hắn căn bản là không lo lắng về việc này. Xem ra Phùng Triêu Lâm vẫn đấu không lại Vương Trạch Vinh!

Nếu đã về bên phía Vương Trạch Vinh thì cần thẳng thắn một chút, vốn không định nói chuyện của Triệu Lâm Phân nhưng rồi Tào Tín Xuân vẫn quyết định nói ra việc này.

- Bí thư Vương, Triệu Lâm Phân gần đây đi lại rất gần Thị trưởng Phùng!

Vương Trạch Vinh cũng vẫn không hề có vẻ giật mình, gật gật đầu nói:

- Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn.

Lại đã biết rồi!

Tào Tín Xuân rất sợ, Vương Trạch Vinh này thật sự quá thâm sâu. Tất cả đều nắm trong lòng bàn tay!

Lúc đầu Tào Tín Xuân cũng không quá tin tưởng Vương Trạch Vinh đã biết việc này, liếc mắt đánh giá Vương Trạch Vinh một cách cẩn thận, cuối cùng hắn cũng không thể không thừa nhận Vương Trạch Vinh thực sự đã biết.

Có phát hiện như vậy, Tào Tín Xuân lại càng kiên định về phe Vương Trạch Vinh.

Tiễn Tào Tín Xuân ra ngoài cửa, Vương Trạch Vinh có cảm giác như đang nằm mơ, vốn đang đau đầu về chuyện Thường Hồng thì không ngờ lại phát sinh chuyện này. Một nhân vật quan trọng bên Phùng hệ ai ngờ lại không chiến mà hàng!

Thật bất ngờ!

- Trạch Vinh, đồng chí này rất tốt!

Vương Đại Hải nhìn Tào Tín Xuân ra về liền nói với Vương Trạch Vinh.

Tiền Thanh Phân cười nói:

- Ông này! Nghe người ta nói là đến thăm mình rồi phỉnh cho vài câu là không biết nam bắc gì cả!

Vương Trạch Vinh vừa Vương Đại Hải nói vậy liền thở dài, bố mình nhìn người là cứ như vậy, thực sự hắn cũng chẳng còn cách nào!

- À, Trạch Vinh này, mẹ và bố con định mấy ngày nữa sẽ về Khai Hà đó, cũng sắp sang năm mới rồi, bố mẹ cũng phải về dọn dẹp một chút.

Tiền Thanh Phân nói với Vương Trạch Vinh.

Nghe thấy bố mẹ muốn về, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Bố mẹ ở đây ăn tết đi, trở về làm gì?

Vương Đại Hải nói:

- Bố mẹ sợ cái kiểu ăn tết của các con lắm rồi, tặng quà thì đều dùng xe chở tới, bây giờ con là bí thư thị ủy thì cũng không biết là sẽ có bao nhiêu người đến tặng nữa. Ý của bố và mẹ con là sẽ trở lại Khai Hà, con cũng đừng nên ở lại Thường Hồng ăn tết, mấy cái chuyện người ăn thịt người không nên có thì tốt hơn!

Tiền Thanh Phân ở bên cạnh cũng nói:

- Bố con nói phải đấy, hiện tại chúng ta không lo ăn không thiếu mặc, con cũng không thể làm cái chuyện nhận hối lộ này. Đừng coi thường người tới chúc tết, có mấy người không có ý muốn làm việc cho con đâu, nên về thì hơn.

Đối với lời khuyên của bố mẹ mình thì Vương Trạch Vinh rất tán thành, thế nhưng có nhiều chuyện mà mỗi người không phải muốn làm gì thì làm được! Cứ nói ngay chuyện hôm nay đi, Tào Tín Xuân thực sự là thành tâm dựa vào mình sao? Đương nhiên không phải, đó là do hắn thấy được nhân vật đứng sau lưng mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui