Quan Khí​

Vương Trạch Vinh lợi dụng ưu thế bây giờ để không ngừng đưa người Vương Hệ lên vị trí quan trọng.

Mặc dù Phùng Triêu Lâm đã lên tỉnh báo cáo với Hồng Quân, nhưng Hồng Quân không tỏ thái độ. Cứ như vậy Phùng Triêu Lâm ngoan ngoãn hơn nhiều.

Hồng Quân cũng không nhiều lời về việc của Vương Trạch Vinh. Sau khi va chạm với Uông Nhật Thần, y bây giờ đã thu lại rất nhiều. Hồng Quân cũng thấy được sai lầm vì sự vội vàng của mình.

Nghe thấy nguyên nhân mà Trương Chấn Trung đứng trung lập, Vương Trạch Vinh không hề khó chịu với y. Ở áp lực như vậy mà Trương Chấn Trung không hoàn toàn đứng về phía Phùng Triêu Lâm, như vậy đã quá tốt rồi.

- Chấn Trung, đã lâu rồi chúng ta không ngồi với nhau, tôi mời khách.

Vương Trạch Vinh sau khi xử lý xong công việc liền gọi cho Trương Chấn Trung. Nếu Trương Chấn Trung không dựa vào đối phương thì nhất định phải kéo về phía mình. Vương Trạch Vinh hiểu một chút về tính cách của Trương Chấn Trung, người này nếu đã nhìn chuẩn thì sẽ không tùy tiện thay đổi suy nghĩ của mình. Bây giờ chỉ cần Trương Chấn Trung trung lập là được, Vương Trạch Vinh cũng không muốn khó xử Trương Chấn Trung.

Trương Chấn Trung không ngờ Vương Trạch Vinh lại chủ động mời mình, y có chút áy náy nói:

- Để tôi mời Bí thư.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Hai chúng ta ai mời chẳng được. Vậy anh mời tôi, bố trí địa điểm rồi gọi cho tôi.

Trương Chấn Trung đứng trước cửa nhà hàng đợi Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Trương Chấn Trung từ xa đã đưa tay ra.

- Bí thư Vương, chào mừng.

Trương Chấn Trung tươi cười mà nói.

Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Trương Chấn Trung rồi nói:

- Chuẩn bị rượu ngon gì thế?

Trương Chấn Trung nói:

- Rượu ngon thì Bí thư uống hàng ngày rồi. Tôi hôm nay bảo chuẩn bị ít rượu thôn quê rất ngon.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Rất tốt, hôm nay tôi ngồi uống say với anh.

Trương Chấn Trung dẫn Vương Trạch Vinh đi vào.

Vương Trạch Vinh không ngừng uống mà không say, chẳng qua Trương Chấn Trung không lợi hại như vậy.

- Bí thư Vương, tôi xin lỗi Bí thư.

Trương Chấn Trung buồn bực mà nói.

Vương Trạch Vinh đã hỏi thăm tình hình nên biết tâm trạng của Trương Chấn Trung nên vỗ vai y mà nói:

- Tình huống của anh thì tôi biết, làm khó anh rồi. Có thể làm như vậy thì tôi cảm ơn anh.

Trương Chấn Trung uống cạn chén rồi nói:

- Bí thư Vương, anh rất tốt với bạn bè, tôi vô dụng.

Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:

- Đừng nói nhiều như vậy, anh như bây giờ là quá tốt rồi. Tôi mời anh.

- Chuyện lần này tôi xin lỗi Bí thư. Lần sau dù ông trời có đến nói, tôi cũng ủng hộ Bí thư.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lúc quan trọng thì dùng đến anh là được mà, cần làm gì anh cứ làm.

Vương Trạch Vinh cảm thấy bữa rượu hôm nay rất được, ăn một bữa đã kéo Trương Chấn Trung về.

Không lâu sau Trương Chấn Trung đã ngục xuống bàn rượu.

Đưa Trương Chấn Trung về nhà mà Vương Trạch Vinh không hề say.

Vương Trạch Vinh nhớ đến chuyện Long Dũng Đình có bạn gái nên hỏi:

- Dũng Đình, Hương Băng nói chú có bạn gái, bây giờ thế nào rồi?

Long Dũng Đình đỏ mặt mà nói:

- Cũng được ạ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bao giờ thì kết hôn?

Long Dũng Đình do dự một chút rồi nói:

- Còn một vấn đề nhỏ, mẹ cô gái hy vọng em có căn nhà rồi cưới. Em chuẩn bị mua một phòng ở Phượng Hải.

Nghe thấy Long Dũng Đình nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình không quá quan tâm đến đối phương:

- Như vậy đi, anh tặng chú một căn nhà. Chú thấy thích đâu thì nói với anh.

Long Dũng Đình vội vàng nói:

- Em tự mua là được ạ.

Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:

- Cứ như vậy đi, coi như là chị chú tặng chú.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Long Dũng Đình không nói gì nữa. Dù sao chị mình là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh, chẳng qua Long Dũng Đình rất cảm kích.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Long Hương Băng:

- Lần trước anh đưa em chiếc thẻ có 2 triệu trong đó, em xem ở Phượng Hải có chỗ nào có nhà đẹp đẹp thì mua cho Dũng Đình. Đây là quà cưới của em tặng Dũng Đình.

Long Hương Băng không nói gì, dù sao Vương Trạch Vinh nói như thế nào thì cô làm như vậy.

Vương Trạch Vinh cười nói với Long Dũng Đình:

- Chị chú rất quan tâm chú, nhất định phải tổ chức hôn lễ to một chút. Sau đây anh sẽ bố trí để chị em đi kinh doanh chút. Nhàn quá lại nghĩ này nghĩ kia.

Long Dũng Đình không biết nói gì nữa, chỉ có thể cảm kích nói:

- Cảm ơn Vương ca.

Đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh lấy ra thì thấy là văn phòng Uông Nhật Thần gọi tới.

Uông Nhật Thần trầm giọng nói:

- Trạch Vinh, tôi nhận được thông báo là cuối năm Tổng bí thư sẽ đến Thường Hồng an ủi quần chúng nhân dân khu tai nạn, đồng thời kiểm tra công tác xây dựng ở đây. Việc này cậu nhất định phải coi là việc lớn. Bây giờ thời gian rất gấp, các công việc phải chứng thực. Cuối tuần tôi sẽ đến kiểm tra công việc của Thường Hồng.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Không ngờ Tổng bí thư lại muốn đến Thường Hồng.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, chúng tôi nhất định chuẩn bị đầy đủ.

Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh tính toán thời gian thấy còn hai tuần nữa là giáp tết, điều này cho thấy thời gian quá gấp.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh triệu tập Hội nghị thường ủy.

Các thường vụ không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại triệu tập hội nghị gấp như vậy mà không thông báo nội dung từ trước.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Tối qua tôi nhận được điện thông báo cuối tuần này Bí thư Uông sẽ đến Thường Hồng kiểm tra công việc.

Nghe thấy Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần sẽ đến, các thường vụ đều giật mình. Bí thư tỉnh ủy đến kiểm tra công việc, tuy ông sắp về hưu nhưng không thể xem nhẹ.

Vương Trạch Vinh không nói việc Tổng bí thư đến, còn hai tuần nữa thì phải giữ bí mật nếu không xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Thị trưởng Phùng, Lãnh đạo tỉnh ủy đến là chuyện lớn đối với Thường Hồng, do anh bố trí.

Chỉ cần không dính dáng việc tranh quyền thì Vương Trạch Vinh sẽ không nhúng tay vào công tác của Ủy ban.

Phùng Triêu Lâm tối qua cũng được Hồng Quân thông báo và biết Tổng bí thư sẽ đến Thường Hồng. Thấy Vương Trạch Vinh không nói đến việc này, y cũng giả vờ không biết. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói mình bố trí công việc, y biết đây là cơ hội thể hiện của mình nên lớn tiếng nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định lập tức bố trí.

- Lão Ngô, đã gần năm sau cơn động đất, công tác xây dựng đạt được rất nhiều thành tích. Tôi hy vọng ban Tuyên giáo sẽ viết thành sách công tác này, đến lúc đó khi Bí thư Uông chúng ta sẽ mời Bí thư Uông kiểm tra một chút.

Vương Trạch Vinh nói với Ngô Kim Thành.

Ngô Kim Thành cười nói:

- Bí thư Vương, việc này ban Tuyên giáo đã sớm làm. Sau khi kết thúc hội nghị tôi sẽ mang quyển sách về một năm huy hoàng đến để Bí thư xem.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Như vậy đi, mai tôi đến ban Tuyên giáo nghe báo cáo.

- Lão Tào, anh phụ trách Khu công nghệ cao. Tôi đoán Bí thư Uông sẽ đến đó, các anh nhất định phải chuẩn bị sẵn sang.

Bởi vì Tào Tín Xuân đã dựa vào mình nên Vương Trạch Vinh giao Khu công nghệ cao cho y phụ trách.

Tào Tín Xuân nói:

- Khu công nghệ cao xây dựng rất nhanh, rất nhiều hạng mục bắt đầu có lãi. Tin rằng Bí thư tỉnh ủy sẽ hài lòng.

Sau khi tan họp, Vương Trạch Vinh gọi Hàn Chính Cương vào văn phòng mình.

- Lão Hàn, hôm nay một mình tìm anh là có một mục đích. Tôi hy vọng toàn Thường Hồng sẽ tổ chức việc chấn chỉnh an ninh trật tự. Các anh phải toàn lực làm tốt công tác này.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói với Hàn Chính Cương.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hàn Chính Cương có chút ngạc nhiên. Thời gian trước Thường Hồng đã có hành động này mà, sao bây giờ lại làm?

Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Hàn, đến tết Tổng bí thư sẽ đến Thường Hồng an ủi quần chúng nhân dân khu tai nạn. Tôi không hy vọng các anh làm qua loa.

Hàn Chính Cương không khỏi thấy cảm động, Vương Trạch Vinh không nói tin này với ai mà nói với mình đầu tiên, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh tin tưởng mình.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, hệ thống công an Thường Hồng có thể tin cậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh biết đó, bây giờ vẫn là giai đoạn bí mật, Bí thư Uông đến chỉ là kiểm tra, Thường Hồng có ổn định hay không là dựa vào các anh.

Sau khi Hàn Chính Cương rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ sự được mất khi Tổng bí thư đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui