Quan Khí​

Lão bí thư về tới Bắc Kinh rồi bắt đầu tuyên truyền khắp mọi nơi, nội dung về Thường Hồng nhanh chóng tràn ngập trên các trang báo hay tạp chí lớn còn tin tức trên TV thì không ngừng đưa tin về thành tựu xây dựng Thường Hồng.

"Bộ mặt hoàn toàn mới".

"Kỳ tích của Trung Quốc".

"Trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới được quật khởi".

"Thường Hồng - Lá cờ Đảng chói lọi".

......

Đủ các tin tức ca ngợi Thường Hồng càng ngày càng nhiều, ngày nào các cán bộ Thường Hồng cũng đều cảm thấy hưng phấn.

Vương Trạch Vinh cũng chú ý theo dõi việc này, đương nhiên điều hắn quan tâm nhất chính là kết quả tranh đấu của các gia tộc ở Bắc Kinh. Từ nhưng lời Lão bí thư nói khi gặp riêng Vương Trạch Vinh thì ngày nào hắn cũng cân nhắc cẩn thận thêm một chút. Càng ngẫm nghĩ hắn lại càng cảm thấy cái loại tranh đấu gia tộc này khiến cho Lão bí thư và tổng bí thư Lâm rất phản cảm, có chuyện như vậy xảy ra thì chắc chắn khắp nơi sẽ sinh ra hậu quả rất xấu.

Từ sau cuộc điện thoại với Hạng Nam, trong khoảng thời gian này Hạng Nam cũng không có gọi điện lại cho Vương Trạch Vinh. Chẳng qua từ tin tức trên truyền thông thì Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra một ít tình hình mới, tranh đấu Hạng - Lưu dường như đã giảm bớt đi.

Vương Trạch Vinh đang ngồi trong phòng làm việc lật xem báo cáo tình hình phát triển khoa học kỹ thuật thì Hạng Định gọi điện thoại tới.

Vừa bấm nghe máy thì Hạng Định liền nói luôn:

- Vương ca, Bắc Kinh đã xảy ra chuyện rồi.

Vương Trạch Vinh biết việc này sớm muộn gì cũng phát sinh, bình tĩnh hỏi:

- Có phải chuyện hai nhà Hạng - Lưu hay không?

Hạng Định nói:

- Quả nhiên bị anh đoán được, ngoài hai nhà này thì còn có Bạch gia nữa.

- Vương ca, chuyện là như vậy, sau khi Lão bí thư tới Thường Hồng, nghe nói lão có đặc biệt nói chuyện với tổng bí thư Lâm. Sau đó một thời gian, Lưu Giang bị tổng bí thư Lâm gọi tới phê bình một trận, Bạch Sùng Sơn cũng bị thủ tướng gọi tới phê bình rồi!

Quả nhiên động thủ rồi!

Vương Trạch Vinh biết tất cả điều này đều là kết quả của việc Lão bí thư bày tỏ thái độ.

- Tiểu Định, tình hình bây giờ thế nào?

Vương Trạch Vinh biết vấn đề không có khả năng chỉ là phê bình một chút, chắc hẳn là còn xử phạt nghiêm khắc nữa.

- Vương ca, anh đoán kết quả thế nào?

Cũng không chờ Vương Trạch Vinh đáp, Hạng Định nói:

- Nghe nói bố vợ anh phải kiểm điểm miệng trong văn phòng thủ tướng.

Vừa nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, mấy đại gia tộc đã khiến cho tình thế nóng bừng như vậy, Hạng Nam đã sớm đoán được, hắn nhất định sẽ bị kiểm điểm, điều này cũng không có gì bất ngờ. Nghĩ đến việc Hạng Nam phải kiểm điểm miệng, như vậy hai nhà Lưu - Bạch nhất định cũng phải trả giá một ít mới đúng.

Hạng Nam chỉ phải kiểm điểm miệng trong phòng thủ tướng, như vậy mức độ đã nhỏ đi nhiều, phạm vi khống chế cũng chỉ trong vòng tròn nhất định. Nói cách khác, vấn đề của Hạng Nam cũng không nghiêm trọng lắm, Vương Trạch Vinh nhanh chóng liền phân tích ra tình hình này.

Hạng Định nói:

- Lần này Hạng gia là người bị hại, Hạng Đào đã chết cho nên cấp trên có thể hiểu được hành vi của Hạng gia. Cái chết của Hạng Đào mặc dù nói là ngoài ý muốn nhưng mà có thể suy đoán đó là kết quả do chuyện mà Lưu Nhược Quân gây ra. Vốn dĩ Lưu Nhược Quân bị điều tới cục văn hóa tỉnh nhưng giờ lại xử hắn thêm một tội nên đã bị loại khỏi danh sách trọng điểm bồi dưỡng.

Khi nghe thấy việc này trong lòng Vương Trạch Vinh tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu hỏi:

- Tiểu Định, việc bị loại khỏi danh sách trọng điểm bồi dưỡng là thế nào?

Vương Trạch Vinh thực sự chưa từng nghe nói qua việc này, việc này đối với hắn nói thì đúng là rất mới mẻ.

Hạng Định nói:

- Việc này thực chất có rất nhiều người biết, cũng không phải chuyện bí mật gì, đương nhiên người ở bên dưới không nhất định biết. Mỗi một năm thì Ủy ban tổ chức trung ương sẽ tiến hành khảo sát trọng điểm các nhân vật có biểu hiện đột xuất từ các địa phương, việc khảo sát này được tiến hành bí mật, hồ sơ cũng thuộc loại tính chất tuyệt mật. Những người này được khảo sát để kế tục lãnh đạo Trung Quốc sau này, danh sách mỗi năm đổi một lần, chỉ có cán bộ thành phố loại một mới có thể lọt vào danh sách này. Đối với những người trong danh sách thì Ủy ban tổ chức trung ương sẽ có một đơn vị chuyên trách tới để khảo sát, cách chấm điểm rất gắt gao, Lưu Nhược Quân vốn đã ở trong danh sách nhưng giờ lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, trung ương cho rằng hắn không cần thiết phải bồi dưỡng nữa. Sau khi bị loại khỏi danh sách thì tên của hắn sẽ không bao giờ có thể tiến vào danh sách lại được nữa. Nói cách khác, từ giờ trở đi tiền đồ chính trị của hắn đã hoàn toàn bị mất.

Hạng Định nói một cách thích chí.

Vương Trạch Vinh nghe Hạng Định giải thích xong mới hiểu được, danh sách này không giống như bình thường, từ danh sách này có thể xông thẳng vào trung ương. Nếu làm tốt thì việc leo lên đỉnh quyền lực là hoàn toàn có thể, giờ loại bỏ Lưu Nhược Quân có thể coi như đòn trừng phạt rất nặng.

Vương Trạch Vinh vốn định hỏi xem mình có ở trong danh sách kia hay không, ngẫm lại rồi cười lắc lắc đầu, Hạng Định làm sao có thể biết được nội dung bên trong danh sách kia chứ. Biết được tin về danh sách này là một chuyện, còn biết được nội dung cụ thể thì không phải người bình thường nào cũng có khả năng. Hạng Nam may ra thì biết được nhưng mà quy định bảo mật còn đó, hắn không có thể làm trái để tiết lộ bí mật được.

- Ngoài việc này ra còn chuyện gì nữa không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vương ca, Lão bí thư rất không hài lòng vì việc Bạch gia xúi giục Hà Vi Trạch chèn ép anh ở tỉnh Giang Sơn, Bạch Sùng Sơn bị điều khỏi bộ Tài chính tới hội nghị hiệp thương chính trị.

Nói tới đây, Hạng Định cười nói:

- Chuyện lần này cũng khiến cho Bạch lão gia tử bị liên lụy, vốn mọi chuyện đều do Bạch Kiến Quang giả danh nghĩa lão gia tử làm, sau này thấy sự đã rồi nên Bạch lão gia tử cũng đành phải tham dự vào.

Việc này so với việc Lưu Nhược Quân bị loại khỏi danh sách còn khiến Vương Trạch Vinh kinh hãi hơn, hình phạt này có thể nói còn nặng hơn nhiều so với chuyện của Lưu Nhược Quân! Thay đổi vị trí một bộ trưởng bộ Tài chính, đây không phải là một chuyện nhỏ. Chắc chắn trung ương cũng đã phải trải qua một phen ám đấu mới có được kết quả này, trình tự này cũng không phải một người bình thường có thể điều chỉnh dễ dàng như vậy.

- Không thể chỉ dựa vào việc này mà điều hắn đi chứ?

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm, nếu như nguyên nhân chỉ vì xúi giục Hà Vi Trạch chèn ép mình thì dù nói gì Vương Trạch Vinh cũng không tin rằng sẽ khiến cho Bạch Sùng Sơn bị lung lay, nhất định là có nội tình gì khác.

Nghe thấy lời lẩm bẩm của Vương Trạch Vinh, Hạng Định nói:

- Đương nhiên không thể chỉ vì chuyện nhỏ kia, Vương ca, anh biết không, Bạch Sùng Sơn là người của thủ tướng trước kia, mượn việc này để xử hắn là chuyện tất nhiên, hơn nữa Lão bí thư cũng không hài lòng nên động đến hắn càng có cớ để nói.

Hóa ra là như vậy! Đối với việc tranh đấu trong Bắc Kinh thì Vương Trạch Vinh thực sự rất khó minh bạch, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng vì đôi khi giả vờ là một hành động tốt nhất.

Nghĩ đến việc Bạch Sùng Sơn bị xử phạt, Vương Trạch Vinh đột nhiên liên tưởng tới tình hình tỉnh Giang Sơn, Hà Vi Trạch chẳng lẽ còn ổn được sao?

- Vương ca, hiện giờ anh uy thế ngút trời, đám anh em ở Bắc Kinh đều xem trong anh, nghe nói anh có khả năng được vào danh sách trọng điểm bồi dưỡng, Hạng gia bây giờ trông chờ vào anh!

Hạng Định hưng phấn nói.

Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh cũng không hề đắc ý quá mức, sau khi biết được tin về danh sách bồi dưỡng trọng điểm, Vương Trạch Vinh mới biết mình làm ở Thường Hồng đều có người âm thầm khảo sát, trong lòng hắn có cảm giác nặng nề. Có thể từ một cán bộ xã phát triển lên vị trí bí thư thị trưởng như hiện nay, Vương Trạch Vinh rất quý trọng đối với những gì trước mắt, hắn không hi vọng vì một vài nguyên nhân nào đó mà mình bị mất đi tiền đồ.

Từ tin Hạng Định báo, Vương Trạch Vinh liền gọi điện thoại cho Hạng Nam.

Cảm xúc của Hạng Nam cũng không hề bị ảnh hưởng, sau khi nhận điện của Vương Trạch Vinh liền cười nói:

- Nhất định là đám bọn Hạng Định nói tình hình ở Bắc Kinh cho con biết đúng không?

Hắn đương nhiên biết Vương Trạch Vinh thân quen với đám công tử ở Bắc Kinh, đặc biệt là thằng ranh Hạng Định kia, việc lớn việc nhỏ gì cũng cập nhật ngay cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con nghe nói bố bị kiểm điểm?

Trong giọng nói có chút lo lắng.

- Ha ha, chỉ kiểm điểm miệng một chút mà thôi, đó là một thủ tục thôi, không có chuyện gì lớn cả.

Hạng Nam cười nói.

Hạng Nam hiện tại đã là phó thủ tướng rồi. Hắn biết tình hình của mình, căn bản là không có khả năng leo lên cao hơn nữa, chỉ cần không làm lung lay vị trí của hắn chỉ kiểm điểm miệng một chút cũng không có quan hệ gì. Hơn nữa việc mình kiểm điểm một chút đổi lấy việc hai nhà Lưu - Bạch bị xử nặng thì cũng không hề thiệt gì.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, đấu tranh ở Bắc Kinh là như vậy, vài lãnh đạo cấp 1 bị kéo ngã, việc này không phải việc nhỏ như bình thường.

Hạng Nam lại càng hiểu hơn một chút, một gia tộc có thể tồn tại lâu dài hay không thì mấu chốt chính là ở lớp kế cận. Nếu không có người nối nghiệp thì gia tộc tất yếu sẽ bị sụp đổ, Lưu Nhược Quân là người được Lưu gia trọng điểm giúp đỡ, việc loại bỏ hắn ra khỏi danh sách bồi dưỡng trọng điểm có thể nói là đả kích trầm trọng đối với Lưu gia, có lẽ đã giết chết sự phát triển của Lưu gia. Bạch Sùng Sơn là trụ cột của Bạch gia, hắn bị kéo xuống thì Bạch gia không thể không sợ hãi. Bước tiếp theo Hạng gia có thể từ từ thu thập bọn họ, sau chuyện này thì Hạng gia đã chiếm lợi lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, tình hình bác cả thế nào?

Hắn cũng muốn hỏi tình hình Hạng Thành một chút.

Vừa nói đến Hạng Thành, Hạng Nam thở dài một cái nói:

- Sức khỏe bác cả con ngày càng kém, về chuyện của Hạng Đào thì chúng ta cũng chỉ có khả năng làm được đến vậy, không có bằng chứng thì không thể bắt người ta đền mạng được!

Vương Trạch Vinh có thể nhận thấy sự bất đắc dĩ từ giọng của Hạng Nam, nói:

- Có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, người còn sống cần phải giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất!

- Trạch Vinh, sau khi Thường Hồng thăng cách thì bộ máy tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn chắc sẽ tiến hành điều chỉnh, con gần như chắc chắn sẽ vào tỉnh ủy, giờ con không cần quản cái gì cả, cứ tập trung vào công việc là được. Lần điều chỉnh này là rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố yên tâm, con sẽ tập trung vào công tác ở Thường Hồng.

Hạng Nam nói:

- Con khác với những người khác, không cần phải làm mấy chuyện vận động gì cả, đối với con mà nói thì Thường Hồng có thể phát triển lớn chính là thành tích của con. Chỉ cần làm cho Thường Hồng tốt hơn thì tiền đồ của con ắt sẽ có.

Lời của Hạng Nam lại khiến cho lòng Vương Trạch Vinh trùng xuống, tuy nói Lão bí thư tới giúp ích rất lớn cho Vương Trạch Vinh, từ trong lời của Lão bí thư cũng tỏ rõ sự yêu thích về Vương Trạch Vinh, thế nhưng chuyện trên quan trường không ai có thể nói rõ ràng được. Chuyện hôm nay mà ngày mai thay đổi nhiều vô cùng, bây giờ nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết trung ương đã có ý kiến thống nhất về chuyện Thường Hồng và tỉnh Giang Sơn rồi, khả năng thay đổi là rất nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui