Quan Khí​

Lần biểu diễn này rất khổng lồ, ngôi sao đến rất nhiều. Tỉnh Giang Sơn vì việc này đã rót một khoản tiền lớn tới, ngôi sao chủ yếu có Lưu Băng Tinh, Phổ Hoa, Ảnh đàn Thất tiên nữ … Mc là người nổi tiếng của đài truyền hình Trung ương, các ngôi sao hạng hai, ba càng nhiều hơn. Phó bí thư tỉnh ủy Giang Doanh Hà, tỉnh ủy Trưởng Ban tuyên giáo Tiền Đại Quân cũng đến tham gia.

Tuy nói đây là do thành phố tổ chức nhưng Thường Hồng bây giờ là trọng điểm tuyên truyền, buổi diễn này là trọng điểm của cả tỉnh, đài truyền hình Trung ương, tỉnh, Thường Hồng đều phái người đến ghi hình.

Buổi diễn khác với nghi lễ chính thức, bởi vì Phó thủ tướng Hà đã đi nên Lãnh đạo bộ cũng rời đi, trên tỉnh cũng chỉ có vài cơ quan liên quan tới mà thôi.

Vương Trạch Vinh ngồi trên đài nghe Chu Lương báo cáo.

- Bí thư Vương, Phổ Hoa kia không nhắc tới điều kiện gì nữa.

Chu Lương không biết Vương Trạch Vinh làm cách nào nhưng có thể tổ chức buổi diễn theo kế hoạch thì y rất vui.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói;

- Anh chú ý, đài truyền hình Trung ương đang ghi hình, không được xảy ra chuyện.

Chu Lương vội vàng nói:

- Xin Bí thư yên tâm, tôi đã bố trí nhân viên, quyết không xảy ra chuyện.

Tối qua Vương Trạch Vinh đã nhận được điện của Vương Tú Toàn. Vương Tú Toàn không ngờ em gái mình lại si mê Phổ Hoa đến mức như vậy, theo Phổ Hoa đến tỉnh Giang Sơn nên tạm thời đành phải lợi dụng em gái để ép Phổ Hoa biểu diễn theo lịch. Điều này làm Vương Tú Toàn rất tức.

Vương Tú Toàn nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, thằng Phổ Hoa này không có mắt. Anh chờ chút, sau việc này thì tôi sẽ cho nó biết thế là có mắt như mù.

Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy phải xử lý thằng ranh Phổ Hoa này.

Phổ Hoa bây giờ có lẽ đang tự nhận lấy con gái Bộ trưởng Bộ Công an nên tâm trạng thay đổi nhiều. Y tự cho mình có chỗ dựa mạnh, không coi Thường Hồng là gì cả. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu tâm trạng của Phổ Hoa, hắn không tin em gái Vương Tú Toàn không nói cho Phổ Hoa biết gia cảnh nhà mình.

Đầu tiên là các ngôi sao cấp hai, ba biểu diễn, những người này rất chuyên nghiệp. Vương Trạch Vinh thầm than các ngôi sao này có giá chênh lệch đến mấy chục lần. Các ngôi sao như Phổ Hoa, Lưu Băng Tinh, Ảnh đàn Thất tiên nữ đều có giá vài trăm ngàn, nghe nói có người giá một đêm diễn một triệu.

Lúc đầu Lưu Băng Tinh nghe nói tới Thường Hồng biểu diễn thì còn nói không cần tiền. Vương Trạch Vinh vốn định đồng ý nhưng sau đó nghĩ nếu phóng viên tìm ra vấn đề thì sao? Cuối cùng hắn không đồng ý.

Buổi diễn làm rất tốt, đặc biệt vài sự tích của Thường Hồng làm người ta rơi lệ. Vương Trạch Vinh ngồi bên dưới xem cảnh động đất, xây dựng, nghĩ đến những kinh nghiệm của mình làm tâm trạng của hắn có chút kích động.

Phổ Hoa ra biểu diễn ở giữa buổi, Vương Trạch Vinh không rõ sao lại bố trí như vậy. Khi thấy Phổ Hoa lên sân khấu, Vương Trạch Vinh cũng cẩn thận quan sát. Hắn thầm than Phổ Hoa này rất đẹp trai, hát đầy sức sống, các cô gái không ngừng thét chói tai.

Tiếc thay cho vẻ ngoài này.

Vương Trạch Vinh lắc đầu về đạo đức nghề nghiệp của tên Phổ Hoa, chẳng lẽ nghệ sĩ đều như vậy sao?

Phổ Hoa diễn xong, một Tiên nữ trong Ảnh đàn Thất tiên nữ được yêu mến nhất ra biểu diễn. Dương Ảnh lúc lên sân khấu trông khác hản, cô mặc chiếc váy bó sát người, ngực lộ một mảng trắng lớn, vòng eo thon nhỏ lộ ra, đôi chân thon dài lộ rõ dưới chiếc váy ngắn, mỗi bước đi như con rắn di động. Dương Ảnh trông đầy quyến rũ.

Không nhìn ra Dương Ảnh lại như vậy. Vương Trạch Vinh thấy mắt mình sáng rực lên.

Đối với Dương Ảnh trong Ảnh đàn Thất tiên nữ, Vương Trạch Vinh cũng không có cảm nhận gì mấy. Hắn chỉ thấy cô lên sân khấu thì rất quyến rũ.

Khi Lưu Băng Tinh lên sân khấu, Vương Trạch Vinh một lần nữa thấy sự nổi tiếng của cô. Cô mặc chiếc váy trắng như tuyết bộc lộ rõ thân hình tuyệt mỹ, cô như tiên nữ, hai mắt sáng ngời làm người ta muốn si mê.

Bảo sao nhiều fan như vậy.

Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Lưu Băng Tinh trên sân khấu và nghĩ đến sự dịu dàng của cô.

Hát tặng Thường Hồng là bài hát mới do Lưu Băng Tinh sáng tác dành cho Thường Hồng.

Bài hát này Lưu Băng Tinh dùng hết tâm trí mình mà viết. Khi hát, hai mắt cô vẫn nhìn Vương Trạch Vinh ở bên dưới.

Bài hát hoàn toàn chính là tán tụng thành tựu xây dựng của Thường Hồng, phối hợp với giọng hát đẹp của cô khiến không khí toàn trường rất kích động. Fan hâm mộ không ngừng kêu tên cô.

Vương Trạch Vinh nhìn các Thường vụ thị ủy thì thấy bài hát này có tác dụng tăng quan khí của các thường vụ cũ, các thường vụ mới tới Thường Hồng thì không có lợi gì cả.

- Trạch Vinh, đến lúc chúng ta lên sân khấu.

Giang Doanh Hà thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ liền cười nói với hắn.

- Được.

Vương Trạch Vinh theo sắp xếp mà đi theo sau Giang Doanh Hà.

Giang Doanh Hà đi đầu tiên, chị bắt tay các diễn viên tham gia biểu diễn.

Vương Trạch Vinh phát hiện máy quay không ngừng quay về phía mình, nghĩ đến buổi diễn sẽ phát trên cả nước, hắn luôn tươi cười.

Khi tay hắn bắt tay Dương Ảnh, Dương Ảnh có chút sửng sốt. Cô ty biết Vương Trạch Vinh là quan chức nhưng không ngờ lại là quan to như vậy. Cô cũng tham gia biểu diễn ở nhiều tỉnh, nhìn vị trí của Vương Trạch Vinh đứng là biết hắn là lãnh đạo tỉnh.

Thấy tình hình của Vương Trạch Vinh bây giờ, Dương Ảnh thầm thở dài một tiếng, lúc trước sao không quấn lấy người đàn ông này.

Nghĩ đến đây cô lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, nở nụ cười mê người mà nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, đến Bắc Kinh thì em mời anh dùng bữa.

Nghe cô nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên rồi cười nói:

- Tiểu Dương biểu diễn rất hay.

Thấy Vương Trạch Vinh nói xong liền đi tới bắt tay diễn viên khác, tâm trạng Dương Ảnh không tốt mấy.

Có một ngôi sao bên cạnh Dương Ảnh, cô nghe thấy lời của Dương Ảnh, một bên bắt tay các lãnh đạo, một bên suy nghĩ. Dương Ảnh này quen lãnh đạo trẻ tuổi này từ bao giờ, về phải tìm hiểu rõ mới được.

Nghĩ đến lời nói của một cô gái xinh đẹp đang được lăng xê ngút trời, cô thấy người ta rất có khí phách.

- Tôi còn trẻ, tôi xinh đẹp, tôi có chỗ dựa.

Nghe những câu này, cô rất muốn mình được như vậy.

Trẻ tuổi, xinh đẹp thì mình có, mình thiếu chỗ dựa mà thôi. Nghĩ đến đây, cô liền nhìn lãnh đạo tỉnh trẻ tuổi kia.

Vương Trạch Vinh không biết ngôi sao nghĩ gì, càng không ngờ nhiều cô gái đang nhìn hắn.

Khi Vương Trạch Vinh bắt tay Lưu Băng Tinh, Lưu Băng Tinh liền dùng ngón tay khẽ cào cào lòng bàn tay hắn.

Trước mặt công chúng nên hai người đâu dám làm gì quá đáng. Vương Trạch Vinh chỉ nhẹ nhàng nói:

- Vất vả rồi.

Cuối cùng Vương Trạch Vinh đã bắt tay đến Phổ Hoa, bây giờ càng đến gần thì thấy đối phương rất đẹp trai, đủ để quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào, chẳng qua tay lại rất yếu ớt.

Vương Trạch Vinh có thể từ trong mắt Phổ Hoa thấy rõ đối phương rất kiêu ngạo, y không coi người Thường Hồng vào đâu.

Vương Trạch Vinh không nói gì với y, hắn coi Phổ Hoa như kẻ đã chết. Vương Trạch Vinh hiểu rõ thủ đoạn của Vương Tú Toàn, Phổ Hoa này nhất định sẽ chìm sâu và không còn tiếng tăm gì, cũng không thể quan hệ với em gái Vương Tú Toàn.

Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng, chuyện lên cấp của Thường Hồng đã chính thức hoàn thành, công tác tiếp theo chính là làm như thế nào để phát triển Thường Hồng hơn nữa. Dù là phát triển kinh tế hay là phát triển chính trị, Thường Hồng đều cần có đột phá mới. Là Bí thư thị ủy, công tác của hắn là rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui