Quan Khí​

Cơ thể Vương Trạch Vinh lập tức dừng lại, hắn còn chưa xảy ra chuyện như vậy bao giờ.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại bên dưới, Vương Trạch Vinh cố gắng bắt mình tỉnh táo lại. Mình sao lại ở trên người cô gái này?

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh có chút hiểu ra, mình đúng là bị trúng kế của cô gái này.

Nhìn mấy cô gái bên ngoài thì thấy bọn họ đang ngồi xem Tv, ăn quà và không phát hiện tình huống của mình.

Phòng này thực ra rất lớn, chính giữa còn có hồ nước nóng, nước bốc hơi nên nếu không chú ý sẽ không thấy được cảnh ở trên giường.

Hoàng Thiên Thiên lúc này rất khẩn trương, cô mặc dù đã làm chuyện này nhưng không biết kết quả là như thế nào. Hai mắt nhắm nghiền, bên dưới rất rát, cơ thể lại đang thừa nhận những đợt công kích của Hoàng Thiên Thiên.

Thấy Vương Trạch Vinh không có động tác gì, Hoàng Thiên Thiên có chút sợ hãi, cô lặng lẽ hơi động người, động tác của Vương Trạch Vinh liền nhanh hơn.

Vương Trạch Vinh lúc này đã nghĩ ra, hắn đúng là muốn đánh cho Hoàng Thiên Thiên một trận. Rất nhanh đẩy tới vài cái rồi dậy hắn mặc quần áo vào rồi nói với các cô gái đang xem Tv:

- Các cô ra ngoài.

Bị Vương Trạch Vinh đột nhiên nói như vậy làm các cô sợ hãi. Các cô là nhân viên phục vụ, chẳng may khách bực tức thì sao. Các cô nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Thiên nằm trên giường, bởi vì khá xa nên các cô không biết xảy ra chuyện gì, không ai dám hỏi và vội vàng đi ra.

Đợi các cô ra ngoài, Vương Trạch Vinh bị lửa dục phát tác, một lần nữa lên giường. Không lâu sau trong phòng vang lên tiếng rên rỉ đầy kích dục.

Sau khi ân ái qua đi, Vương Trạch Vinh nằm đó, đầu óc trống rỗng.

Một lúc sau hắn xuống giường và ngâm mình trong bồn nước nóng.

Cầm lấy bao thuốc, Vương Trạch Vinh châm lừa và hút.

Vương Trạch Vinh cảm thấy bực bội vì chuyện quá kỳ quái, không ngờ lại trúng kế một cô gái. Từ việc này làm hắn nghĩ tới nhiều việc.

Khi đi lên thì thấy Hoàng Thiên Thiên đã mặc quần áo xong, sợ hãi đứng đó.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Thiên, nói thật hắn đúng là khó tìm ra khuyết điểm từ cô. Dáng người và khuôn mặt đều đẹp, Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không thể tức cô.

Vương Trạch Vinh nhìn cô rồi viết vài chữ lên tờ giấy, đưa cho Hoàng Thiên Thiên rồi nói:

- Đi tìm Hạng Định.

Hoàng Thiên Thiên vội vàng cầm lấy thì bên trên chỉ có ba chữ Vương Trạch Vinh dựng thẳng.

Nhìn ba chữ này, Hoàng Thiên Thiên khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không giải thích mà nói:

- Không cần biết cô có động cơ gì, bắt đầu từ hôm nay tôi cho cô một cơ hội. Hy vọng cô có thể nắm chắc.

Nói xong Vương Trạch Vinh đi ra ngoài.

Cẩn thận nhét tờ giấy vào túi, Hoàng Thiên Thiên mặc dù không hiểu tên này có tác dụng gì nhưng biết tờ giấy có sức ảnh hưởng lớn đối với mình.

- Sao không nói rõ nhỉ? Chữ này có tác dụng gì?

Hoàng Thiên Thiên rất khó hiểu. Mình mất đời con gái mà chỉ được tờ giấy viết cái tên. Hoàng Thiên Thiên xoay người nhìn ga giường với vết máu đỏ trên đó, trong lúc nhất thời không biết như thế nào.

Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Hoàng Thiên Thiên cắn răng và cẩn thận đi theo.

Vương Trạch Vinh ra ngoài thấy mấy cô gái kia đang có chút sợ hãi, hắn nói:

- Mấy ông chủ kia chưa ra sao?

- Chưa ạ.

Một cô gái nói.

Mấy cô gái rất lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh, thật không biết tên này có bệnh gì mà lại không động tới mình, còn đuổi ra ngoài.

Một cô gái thậm chí còn lén nhìn bên dưới của Vương Trạch Vinh.

- Sau khi bọn họ ra thì nói với bọn họ là tôi có việc phải đi trước.

Vương Trạch Vinh nói xong liền nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Thiên, sau đó đổi quần áo và đi ra.

Xe chạy với tốc độ cao, Vương Trạch Vinh từ từ lấy lại bình tĩnh. Nói thật Hoàng Thiên Thiên rất đẹp, cơ thể gợi cảm.

Chuyện xảy ra hôm nay làm Vương Trạch Vinh không thoải mái. Hắn thấy mình không thể khống chế trong tay.

Nghĩ đến tờ giấy đưa cho Hoàng Thiên Thiên, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, đây coi như là trao đổi.

Hạng Định đã làm quan một thời gian nên sẽ hiểu ý của tờ giấy. Vương Trạch Vinh ám chỉ cho Hạng Định là nếu được thì giúp Hoàng Thiên Thiên.

Nghĩ đến Lâm Khâm là con trai Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất áp lực.

Về khách sạn, Vương Trạch Vinh rót trà và uống. Lâm Khâm lần này về Bắc Kinh là có ý thu nhận người, không biết y định như thế nào?

Điện thoại di động vang lên thì Vương Trạch Vinh đã hút hết một điếu thuốc lá.

Vương Trạch Vinh nghe điện.

- Bí thư Vương, có chút tình hình tôi muốn báo cáo với ngài.

Tiền Hồng gọi tới. Là Chánh văn phòng của Vương Trạch Vinh ở Tỉnh ủy, Tiền Hồng dù có việc lớn nhỏ gì đều báo cáo với Vương Trạch Vinh ngay lập tức.

- Xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh có thể nghe ra được Tiền Hồng gọi từ nơi rất yên tĩnh. Hơn nữa Tiền Hồng còn dùng điện thoại di động gọi chứ không phải máy cơ quan.

- Bí thư Vương, theo tình hình tôi hiểu thì gần đây Bí thư Lăng qua lại rất gần Phó chủ tịch Tô và Phó chủ tịch Trương.

Nghe thấy tin này, Vương Trạch Vinh giật mình mà nói:

- Gần đây có tình hình gì không?

- Bí thư Vương, hôm nay tổ chức hội nghị thường trực ủy ban, khi nghiên cứu phân công thì không biết Ngô Nghi Tĩnh mà xuất hiện tình hình mới. Phó chủ tịch tỉnh Tô, Trương, Ngưu rất đoàn kết, phân công không theo phương án đã đặt ra làm Chủ tịch Quách đập bàn.

- Đã biết.

Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống rồi phân tích tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn. Hắn có cảm giác không tốt, theo lời Tiền Hồng nói thì tình hình tỉnh Giang Sơn đã biến hoá.

Tin mà Tiền Hồng đưa tới làm Vương Trạch Vinh rất chú ý. Vương Trạch Vinh cảm thấy tình hình tỉnh Giang Sơn đang biến hoá.

Lần trước sau khi Tỉnh ủy điều chỉnh, lực lượng của Lăng Vũ Trình đã tăng lên nhưng lực lượng của y không đủ để uy hiếp Uông hệ, bây giờ đã hơi khác.

Đi đi lại lại trong phòng, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần phải cẩn thận suy đoán ý của Lăng Vũ Trình.

Trong tay Lăng Vũ Trình có tư lệnh Quân khu Hoàng Vũ, Trưởng ban Tuyên giáo Chu Thọ Duy, thêm y là ba phiếu. Ngưu Thanh Đào đã dựa vào Lăng Vũ Trình, vậy là Lăng Vũ Trình có bốn phiếu. Bây giờ Lăng Vũ Trình bắt đầu có tiếng nói trong Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Xem tình hình Uông hệ thì có ba phiều gồm mình, Giang Doanh Hà và Ngũ Tĩnh. Trưởng ban thư ký Cố Vũ bây giờ hầu hết cũng đứng về phía mình. Trong Tỉnh ủy thì Uông hệ cũng không phải là mạnh nhất, coi như xếp thứ hai.

Từ trước đến giờ Lăng Vũ Trình vẫn đoàn kết với lực lượng Uông hệ, chỉ cần đoàn kết với lực lượng Uông hệ thì y sẽ chiếm chủ động trong Tỉnh ủy, nhưng sao y lại muốn làm như vậy.

Cẩn thận suy nghĩ, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Lăng Vũ Trình xem ra không hài lòng vì Uông hệ quá mạnh, y muốn thay đổi tình hình. Dù nói như thế nào có một lực lượng Uông hệ mạnh như vậy, Lăng Vũ Trình cũng không thích.

Theo tình hình có thể thấy Tô Xán muốn thân với Lâm hệ, y nhiều lúc phối hợp với Lăng Vũ Trình, đây coi như là viện binh của Lăng Vũ Trình.

Vương Trạch Vinh nâng chung trà và uống một ngụm. Hắn coi như đoán được tâm tư của Lăng Vũ Trình.

Trong lòng Lăng Vũ Trình đúng là không hy vọng xuất hiện một lực lượng Uông hệ đoàn kết như vậy.

Tỉnh Giang Sơn bây giờ có đủ các hệ, bởi vì người sau lưng bọn họ nên khó có thể đoàn kết. Vì thế mỗi người đều mạnh nhưng lực lượng không như Uông hệ. Lăng Vũ Trình bây giờ có lực lượng lớn trong tay, y cũng không lo lắng mấy Thường vụ tỉnh ủy riêng lẻ mà lo lắng lực lượng của Uông hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui