Quan Khí​

Không khí từng bàn rất náo nhiệt. Bởi vì Tư Mã Sơn ra hiệu nên ai cũng dự định mời Vương Trạch Vinh.

Tư Mã Sơn giơ chén lên nói với Thịnh Kiến Thành:

- Phó trưởng ban Thịnh, ngài từ xa mà tới, tôi đại biểu Bắc Dương cảm ơn anh. Chén này dù như thế nào thì anh cũng phải chén.

Thịnh Kiến Thành nói:

- Sau khi đến Bắc Dương, tôi có thể cảm nhận sự nhiệt tình ở đây. Chén này của Bí thư Tư Mã, tôi mời anh.

- Nào, chúng ta mời Phó trưởng ban Thịnh.

Tư Mã Sơn nói với các Thường vụ tỉnh ủy cùng bàn.

Mọi người cùng nhau đứng lên mời Thịnh Kiến Thành.

Sau khi mời xong Thịnh Kiến Thành, Tư Mã Sơn cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Chén thứ hai tôi mời Trạch Vinh, sau đây tin rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Sau này còn nhờ Bí thư Tư Mã và các đồng chí giúp đỡ nhiều.

Tư Mã Sơn dẫn dầu nên không khí rất náo nhiệt, mọi người không ngừng mời nhau.

Thịnh Kiến Thành uống một vòng rồi thở dài nói:

- Tôi uống không tốt nên không uống nữa.

Mọi người uống bằng chén khá lớn, Thịnh Kiến Thành uống một vòng mà bắt đầu mệt.

- Đúng là uống được.

Thấy Vương Trạch Vinh chưa có biểu hiện gì, Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào thầm than.

Lúc này Vương Trạch Vinh giơ chén nói với Tư Mã Sơn:

- Bí thư Tư Mã, sau đây tôi sẽ công tác dưới sự lãnh đạo của Bí thư, tôi mời Bí thư Tư Mã chén này.

- Ha ha, sau chén này chúng ta sẽ đến từng bàn mời rượu để cậu làm quen cán bộ Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Bí thư Tư Mã nói đúng, tôi nghe lời Bí thư.

Các Thường vụ tỉnh ủy Bắc Dương đi đến từng bàn mời rượu.

Vương Trạch Vinh quan sát thì thấy Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào chỉ nhấp một chút, không uống cạn.

Khi đến bàn của Xuân Dương, Tư Mã Sơn nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, tôi giới thiệu một chút, mấy đồng chí này đều là các đồng chí ở Thị ủy Xuân Dương, sau đây cậu sẽ công tác cùng bọn họ.

Vương Trạch Vinh nói với mọi người:

- Các đồng chí, tôi vừa đến Bắc Dương, sau đây cần mọi người ủng hộ. Chén này tôi mời mọi người.

Vương Trạch Vinh nói xong liền uống cạn chén.

Cận Trung Thuận chưa nói gì thì Phó bí thư Bùi Vân Hoa đã nói:

- Bí thư Vương, ngài không đúng rồi, sao có thể dùng chén nhỏ, phải dùng chén lớn chứ.

Vương Trạch Vinh đã sớm nhìn quan khí của tên này thì thấy giống hệt Cận Trung Thuận, nhất trí với Tư Mã Sơn. Có lẽ tên này thấy thái độ của Tư Mã Sơn nên muốn cho mình một bài học.

- Được, cùng dùng chén lớn. Mọi người chúng ta thân cận hơn chút.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Phó thị trưởng thường trực Đồng Trường Hải lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ:

- Lấy mấy chén lớn ra đây.

Vương Trạch Vinh thấy quan khí của y hướng về phía Chu Kiến Đào.

Nhìn bộ máy lãnh đạo Xuân Dương, Vương Trạch Vinh cảm thấy những người này đang muốn làm theo ý Tư Mã Sơn.

Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào lúc này chỉ đứng bên cười cười.

Tư Mã Sơn thấy chỉ mấy câu đã khích được Vương Trạch Vinh dùng chén lớn liền cười thầm trong lòng. Vương Trạch Vinh này dù sao vẫn còn trẻ.

Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:

- Chén lớn mời mọi người đã đủ ý chưa?

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Ích Tài nói:

- Bí thư Vương, hay là dùng chén nhỏ đi, còn nhiều bàn phải mời mà.

- Không sao, mọi người đều là đồng chí Xuân Dương, tôi lần này dùng chén lớn.

Nói xong Vương Trạch Vinh uống cạn chén.

Mọi người đều giơ chén lên uống.

Uống nhiều rượu như vậy, đầu óc đang mơ hồ nên Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là cơ hội mở cục diện.

Quan khí của Vương Trạch Vinh đang nhằm vào Phó bí thư Bùi Vân Hoa.

Chỉ thấy Bùi Vân Hoa uống hết chén rồi lấy tay lau miệng. Vương Trạch Vinh cười nói với y:

- Phó bí thư Bùi, bây giờ hài lòng rồi chứ?

Bùi Vân Hoa đang định nói vài câu cho qua nhưng không biết như thế nào mà lại nói câu làm mọi người rất ngạc nhiên.

Chỉ nghe Bùi Vân Hoa lớn tiếng nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi cũng không định làm như vậy, đây là Bí thư Tư Mã muốn ngài đẹp mặt nên cố ý muốn chúng tôi chuốc say ngài. Chúng tôi không có cách nào mà.

Im lặng.

Hiện trường lập tức yên lặng, mọi người đều sợ hãi.

- Ha ha, anh say rồi.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói.

Đang khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh còn để quan khí ép lên người Trưởng ban thư ký Thị ủy Trần Tùng Diệu.

Đang khi mọi người chưa kịp phản ứng, Trần Tùng Diệu gật đầu nói:

- Phó bí thư Bùi nói đúng.

Hả.

Mọi người càng sợ hơn.

- Ha ha, mọi người say rồi.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói với Cận Trung Thuận:

- Lão Cận, xem ra sức uống của các đồng chí Xuân Dương chúng ta không tốt, sau này phải học thêm mới được.

Đầu Cận Trung Thuận đang ông ông lên, y dù như thế nào cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Nghe Vương Trạch Vinh nói, y mới vội vàng nói:

- Có thể là say nếu không sao có thể nói như vậy.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Xem ra áp lực của mọi người rất lớn.

Tư Mã Sơn cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Y đứng đó mặt tái xanh lại, trong lòng muốn giết Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu.

Tư Mã Sơn chỉ có một suy nghĩ là hai kẻ này dám nói loạn chính là tỏ vẻ muốn theo Vương Trạch Vinh.

Chẳng lẽ mình là Bí thư tỉnh ủy không thể xử lý bọn chúng sao?

Tư Mã Sơn cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:

- Tư Mã Sơn tôi đứng đây, tôi làm việc có thể chống lại bất cứ kiểm tra nào. Các người phải phụ trách với lời của mình.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Tư Mã nói đúng, hai người là Lãnh đạo thị ủy, từng hành động lời nói đều phải suy nghĩ kỹ. Một bữa tiệc đơn giản vì câu nói của hai đồng chí mà thành phức tạp. Bí thư Tư Mã, tôi thấy việc này phải nghiêm túc điều tra, quyết không thể để ngài gặp phiền phức vì việc này.

Chu Kiến Đào đứng bên mà nhíu mày. Y biết tình hình của hai người này, bọn họ vẫn đi theo Cận Trung Thuận, nói cách khác là người của Tư Mã Sơn. Bọn họ sao lại nói như vậy.

Không ít người cũng có suy nghĩ như Chu Kiến Đào.

- Ha ha, Tư Mã Sơn tôi làm việc không sợ kiểm tra, ngay thẳng mãi là ngay thẳng. Trạch Vinh, tôi thấy bữa tiệc hôm nay đến đây thôi, nếu không người khác còn nghĩ Tư Mã Sơn tôi có âm mưu.

Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Sơn mà nói:

- Tôi tin Bí thư Tư Mã.

Nói xong lời này, Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn mọi người:

- Mọi người cũng thấy đó, tôi cho rằng bữa tiệc này là có ý tốt nhưng vài đồng chí của chúng ta suy nghĩ nhiều. Tôi nếu phụ trách công tác tổ chức thì quyết không thể để cán bộ tùy tiện sinh sự. Mặc dù Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu say mà noi nhưng lời này của bọn họ ảnh hưởng không tốt đến Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn. Tôi đề nghị tạm thời đình chỉ công tác của hai đồng chí này, đợi tỉnh rượu viết kiểm điểm rồi xử lý.

Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào:

- Hai vị lãnh đạo, hai người thấy sao? Ôi tôi là Bí thư thị ủy Xuân Dương mà xảy ra chuyện như vậy đúng là xấu hổ.

Tư Mã Sơn nhìn Chu Kiến Đào và thấy dù như thế nào cũng không có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh vì bảo vệ mình mà chủ động xử lý nhân viên Xuân Dương, tâm trạng cũng tốt hơn:

- Người là của Xuân Dương các cậu, các cậu tự làm.

Chu Kiến Đào lúc này đang nói thầm đúng là mở rộng tầm mắt. Vương Trạch Vinh vừa đến đã khiến hai người bên Tư Mã Sơn phản bội.

Chu Kiến Đào lắc đầu nói:

- Trạch Vinh, việc này không thể trách anh. Anh vừa tới Bắc Dương nên không quen thuộc tình hình. Chẳng qua chúng ta nhất định phải chú ý việc giáo dục cán bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui