Quan Khí​

Cố Hiến Cao ngồi ngẩn ra trong văn phòng. Theo ả tình nhân bị bắt, y biết Cảnh Hồng Vĩ đã phản bộ. Cố Hiến Cao khó khăn lắm mới bình tĩnh lại. Cẩn thận nghĩ đến ả kia bị bắt, y đột nhiên cảm thấy họa đã đến trước mặt mình. Ả kia có không ít thứ có thể hại chết mình, chẳng may ả giao ra thì sao?

Phải diệt ả. Đây là suy nghĩ của Cố Hiến Cao.

Nhưng Cục Công an bây giờ đã khác trước, mấy tên rõ ràng là thân tín của mình đã ngã về phía Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến đây, Cố Hiến Cao rất căm hận Cảnh Hồng Vĩ. Nếu không phải kẻ này phản bội thì mình sao có thể như bây giờ.

Cố Hiến Cao cầm máy gọi cho Cận Trung Thuận rồi nói:

- Thị trưởng Cận, anh có rảnh không, tôi đến báo cáo công việc.

Cận Trung Thuận thực ra cũng đang rất lo lắng. Từ khi bị kéo xuống nước, y đã làm nhiều việc vi phạm pháp luật. Hành động lần này của Cục Công an có hai bước. Một là sáng để thu hút mọi người, mình cũng bị giấu diếm. Nhưng thật không ngờ sau đó lại là hành động quy mô quá lớn, đầu tiên do cảnh sát có khả năng khống chế các nơi, rồi liên tục mở rộng thành tích. Đây coi như tận diệt xã hội đen Xuân Dương.

Nghĩ đến Thiết Dũng Nghị mất nhiều năm mới dựng được cơ nghiệp ở Xuân Dương, bây giờ lại bị diệt, tâm trạng Cận Trung Thuận rất phức tạp. Thấy đối phương bị hủy diệt y vừa mừng vừa lo. Mình bị đối phương khống chế không ít nhược điểm.

Cận Trung Thuận nhận được mấy cuộc điện của Quản Ngọc Hân, mục đích chính là muốn đưa mấy tên đàn em thân tín ra khỏi Cục Công an.

Cận Trung Thuận nghĩ đến việc này liền cười khổ một tiếng. Vương Trạch Vinh dễ nói chuyện vậy sao? Y sao có thể thả những kẻ không dễ gì bắt được ra ngoài.

Nhận được điện của Cố Hiến Cao, Cận Trung Thuận biết đối phương đang rất lo lắng.

Cận Trung Thuận giả vờ không biết mà nói:

- Lão Cố, có chuyện gì vậy?

Cố Hiến Cao chửi thầm trong lòng, Cận Trung Thuận này còn giả vờ. Y không tin Cận Trung Thuận không hề có chút lo lắng.

- Thị trưởng Cận, anh xem hành động của Cục Công an đó. Tôi là Bí thư đảng ủy mà không biết phương án hành động của bọn họ, vậy còn coi tôi là gì?

Cố Hiến Cao vốn muốn nói nhiều chuyện nhưng kết quả lại nói lời mình khó chịu ra.

- Lão Cố, sao anh cũng không biết tình hình ư, tôi còn tưởng anh biết.

Cận Trung Thuận nói.

- Hừ, thằng Vương Trạch Vinh một tay che trời. Hắn giữ chặt Cục Công an trong tay, không coi tôi vào đâu.

Cố Hiến Cao rất tức.

- Ha ha, lão Cố, không thể nói như vậy. Hành động của Cục Công an đã được Hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua mà.

Cận Trung Thuận nói.

Cố Hiến Cao nói thẳng:

- Thị trưởng Cận, nghe nói tập đoàn của Chủ tịch Quản lần này cũng bị tập kích, tập đoàn Cự Phong có tác dụng lớn đối với sự phát triển của Xuân Dương, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?

Cố Hiến Cao cười lạnh trong lòng. Là Bí thư đảng ủy Cục Công an, y đương nhiên biết một vài tình hình của Cận Trung Thuận, cũng biết lai lịch của Quản Ngọc Hân.

Nghe Cố Hiến Cao nói như vậy, Cận Trung Thuận nhíu mày nói:

- Lão Cố nói đúng, chúng ta dù như thế nào cũng phải giữ gìn lợi ích của nhà đầu tư đến Xuân Dương.

Cố Hiến Cao gật đầu nói:

- Thị trưởng Cận, anh xem chúng ta có nên phản ánh với cấp trên không?

Cận Trung Thuận nói:

- Như vậy đi, anh đi cùng tôi lên gặp Bí thư Tư Mã.

Cố Hiến Cao nói:

- Thị trưởng Cận nói đúng, chúng ta phải đứng ở góc độ lợi ích toàn thành phố mà làm. Tôi không tin Vương Trạch Vinh này có thể một tay che trời.

Khi hai người đi ra thì Tư Mã Sơn đang nói chuyện điện thoại với Quản Ngọc Hân.

Xe cảnh sát Xuân Dương náo loạn cả đêm, điều này Tư Mã Sơn cũng biết. Tối qua y ở cùng Quản Ngọc Hân tại biệt thự bí mật mua.

Hai người quấn lấy nhau nên không muốn bị quấy rầy, bọn họ tắt máy nên sáng mở điện thoại di động ra mới biết Xuân Dương xảy ra chuyện.

Thiết Dũng Nghị tối qua chạy thoát, chẳng qua sau khi thoát y liền điên lên gọi cho Quản Ngọc Hân.

Đầu bên kia vừa thông, Thiết Dũng Nghị liền mắng to và yêu cầu Quản Ngọc Hân lập tức thả người.

Tư Mã Sơn sau khi biết tình hình liền trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói với Quản Ngọc Hân:

- Em nói thật cho tôi biết, em lún bao nhiều vào chuyện của Thiết Dũng Nghị?

Quản Ngọc Hân đương nhiên không dám nói mình có quan hệ kia với Thiết Dũng Nghị, chỉ nói:

- Anh yêu, anh yên tâm. Em và Thiết Dũng Nghị chỉ là hợp tác mà thôi, lún không sâu.

Nói tới đây do có chút lo lắng Tư Mã Sơn không giúp Thiết Dũng Nghị nên ả nói thêm:

- Chẳng qua anh cũng biết, hắn là xã hội đen, có một vài chuyện của chúng ta thì hắn cũng biết. Em lo hắn mà xảy ra chuyện sẽ kéo anh ra, như vậy rất phức tạp.

Quản Ngọc Hân nói như vậy làm Tư Mã Sơn nhíu mày. Y vốn nghĩ Xuân Dương diệt xã hội đen thì mình ngồi bên xem trò, bây giờ không thể làm rồi. Mấy năm qua Bắc Dương cải tổ các công ty, Tư Mã Sơn thông qua Quản Ngọc Hân mà kiếm được nhiều.

- Thiết Dũng Nghị lần này dù như thế nào cũng không thể giữ được. Em nói với hắn, mau ra nước ngoài.

Tư Mã Sơn nói.

Quản Ngọc Hân đương nhiên hy vọng việc này nhất. Nhưng ả biết rõ suy nghĩ của Thiết Dũng Nghị, hắn sẽ ra nước ngoài sao?

Tư Mã Sơn cũng rất lo lắng việc mình cải tổ các công ty Bắc Dương.

Thấy Cận Trung Thuận và Cố Hiến Cao cùng tới, Tư Mã Sơn vừa uống trà vừa nghe bọn họ báo cáo.

Tối qua quan hệ với Quản Ngọc Hân làm y rất mệt.

Nghe xong hai người báo cáo, Tư Mã Sơn nói:

- Diệt xã hội đen là chuyện lớn trong cả nước, hành động của Xuân Dương lần này đáng được khen ngợi. Chẳng qua đồng chí Vương Trạch Vinh không thông báo trước với Bí thư đảng ủy Cục Công an thì hơi quá, việc này tôi sẽ tìm đồng chí này nói chuyện.

Cận Trung Thuận nói:

- Bí thư Tư Mã, Xuân Dương bây giờ đang trong thời kỳ phát triển, cần rất nhiều công ty đến giúp đỡ. Lần này thành phố hành động như vậy nghe nói đã liên lụy đến một vài công ty. Tôi lo lắng như vậy sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới việc thu hút đầu tư của Xuân Dương.

Tư Mã Sơn gật đầu nói:

- Anh lo lắng rất đúng, chúng ta diệt xã hội đen không thể ảnh hưởng đến các công ty. Được rồi, việc này tỉnh sẽ có thái độ.

Sau khi đuổi hai người đi, Tư Mã Sơn gọi cho Vương Trạch Vinh và muốn xem thái độ của đối phương.

Tư Mã Sơn nói:

- Trạch Vinh, nghe nói hôm qua Xuân Dương diệt xã hội đen đã đạt thành tích rất lớn.

Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại liền biết Tư Mã Sơn muốn nói gì, vội vàng nói:

- Bí thư Tư Mã, tôi vốn định hiểu thêm tình hình sẽ báo cáo với Bí thư, bây giờ vẫn đang rất bận.

- Ha ha, tôi hiểu công tác của các đồng chí, bận cả đêm mà. Tôi gọi cuộc điện này nhằm mục đích nhắc cậu một chút. Cậu là Bí thư thị ủy, công tác nhất định phải được mọi người ủng hộ. Đồng chí Cố Hiến Cao đã phản ánh là hành động lớn như vậy cũng không thông báo, như vậy là không đúng.

Tư Mã Sơn nói:

- Việc này Hội nghị thường vụ Thị ủy đã thông qua, đồng chí Cố Hiến Cao cũng biết. Lúc ấy cũng nói việc thực hiện là do Cục Công an phụ trách phương án, ở việc này tất cả đều do Cục Công an tự quyết định. Lúc ấy trong Đảng ủy Cục Công an có hai người xin nghỉ bệnh. Vì đảm bảo bí mật, ba thường vụ Cục Công an đã tiến hành bàn và triển khai công việc.

Tư Mã Sơn nói:

- Trạch Vinh yên tâm, tôi không truy cứu việc này. Nghe nói trong hành động này có liên lụy đến vài công ty, đồng chí Cận Trung Thuận đã chạy tới kêu khổ. Nói là như thế này sẽ ảnh hưởng đến công tác thu hút đầu tư của Xuân Dương. Việc này cậu nhất định phải chú ý, không được làm quá.

- Xin Bí thư Tư Mã yên tâm, các đồng chí Cục Công an đang tăng cường thẩm vấn, chỉ cần là công ty hợp pháp sẽ không bị liên quan.

Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh nói với Cảnh Hồng Vĩ vừa đi vào:

- Nhất định phải có đầy đủ chứng cứ.

Cảnh Hồng Vĩ nói:

- Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi biết nên làm như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui