Quan Kỳ Bất Ngữ

Kỳ nghỉ lễ qua đi, Tạ Kỳ trở về trường học, không cùng Tần Viêm chào tạm biệt.

Sau đó vẫn là cuộc sống như cũ, bình đạm mà trôi qua, có đôi khi ngẫm lại, ai mà không như vậy, lúc bắt đầu thật nồng nhiệt vui vẻ, đến khi kết thúc thì qua quít cho xong —— hoặc là nói, cuộc sống vốn chính là như vậy, mỗi người đều khát vọng thay đổi, nhưng lại không biết thay đổi thế nào, cho nên vẫn là nước chảy bèo trôi.

Học được nửa học kỳ, Tạ Kỳ nhận được thư thông báo nhập học nghiên cứu sinh, hắn hờ hững cầm tờ giấy báo trong tay, giống như đang cầm một khối than nóng. Mấy tên bạn cùng phòng nháo hắn phải khao một chầu, vì thế hắn một tay để tờ giấy trên bàn học bừa bãi, một tay vơ lấy ví tiền theo mọi người ra cửa.

Ăn mừng ăn mừng, mọi người kêu la chen vào tiệm cơm nhỏ gần trường học, đập đập bàn gọi bia, một đám uống tới ngã trái ngã phải, giống như nhận được thư thông báo không phải Tạ Kỳ mà là bọn họ.

Trái lại người đáng ra phải hào hứng nhất, thế nhưng ngay từ đầu lại chỉ ngồi trầm mặc uống rượu.

Có người chỉ vào bàn đầy rượu và đồ nhắm mắng: “Mẹ, sao còn chưa mang đồ ăn lên?”

Một tên bạn khác cười ha ha nói, “Nè nè Tạ Kỳ, uống thêm một ly a! Cậu cũng thật là, không cần thi cứ thế mà vào học trường tốt như vậy —— cậu sao không nói lời nào? Khuôn mặt này là sao chứ? Trong mấy anh em vận khí tốt nhất chính là cậu, còn không uống thêm mấy chén?”

Tạ Kỳ ai đến cũng không cự tuyệt, một ly rồi một ly. Rượu theo mồ hôi bốc hơi lên, uống thế nào cũng không say được. Rõ ràng là đầu xuân, chỉ có hắn mồ hôi thấm ướt sau lưng, trong tay gắt gao nắm chặt di động.

Hắn chờ đợi một cuộc điện thoại, hắn khát khao một thanh âm, hắn nói với chính mình, nếu người kia chịu gọi điện thoại đến, cho dù không nói lời nào, chỉ cần nhìn thấy dãy số kia, hắn lập tức đem thư thông báo quăng vào thùng rác.

Di động đột nhiên vang lên, Tạ Kỳ nhảy dựng, thấy rõ ràng là một dãy số xa lạ, hưng phấn tiêu thất, đứng dậy đi qua một bên tiếp điện thoại.

Thì ra là điện thoại của ông chủ công ty hắn trước khi tốt nghiệp chuẩn bị ký hợp đồng, nói thật xin lỗi khi đó đã bỏ mặc Tạ Kỳ, công ty của mình tuy rằng đã đóng cửa, nhưng lúc trước có hợp tác với mấy công ty cũng không tồi, hiện bọn họ đang ở chiêu mộ nhân tài, nếu Tạ Kỳ có hứng thú, có thể giúp hắn đề cử.


Tạ Kỳ có chút nhớ nhung cười, cuộc điện thoại này tới đã không còn ý nghĩa, hắn cũng không phải muốn tìm việc bằng mọi giá, chỉ là lúc ấy hắn muốn ở lại thành phố kia. Nhưng hắn vẫn nói cám ơn, sau đó nhịn không được hỏi: “Anh Trần, sao đang êm đẹp lại muốn đóng cửa công ty trong nước vậy?”

Thanh âm bên kia trầm mặc một chút mới nói: “Bởi vì tạm thời có việc gấp phải rút tiền, trong lúc nhất thời rút không được, đành phải bán công ty.”

Tạ Kỳ nói: “Vậy anh ở nước ngoài có khỏe không?”

“Rất khỏe, cậu có biết tôi một mực tìm một người đi? Đã tìm được rồi, liền cùng hắn xuất ngoại.”

“Thật sao? Vậy phải chúc mừng anh!”

Thanh âm bên kia cười một chút, sau đó nói: “Chúc mừng tôi? Tôi thiên tân vạn khổ (1) tìm được hắn, hắn lại nói cho tôi biết kỳ thật tôi không tất yếu phải phí công như vậy —— bởi vì hắn đã không còn thời gian yêu tôi. Tôi mang hắn đi, có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, có lẽ là hắn vẫn không kịp yêu tôi, hắn sẽ lại biến mất trước mặt tôi, mà tôi ngay cả lần thứ hai tìm được hắn cũng có thể không có.”

Tạ Kỳ không nói được lời nào, hắn hoàn toàn ngây người.

“Tạ Kỳ, cậu nói cậu đã có người yêu, khi đó cậu nói sau khi tốt nghiệp sẽ ở cùng hắn. Kỳ thật tôi thực hâm mộ cậu, các cậu có thời gian cả đời yêu nhau,” Thanh âm trầm thấp theo ống nghe truyền đến, “Mà tôi đã lãng phí mất ba năm, tôi không biết hóa ra qua một ngày lại ít đi một ngày.”

Tạ Kỳ tựa vào cạnh cửa, bên ngoài là một con hẻm nhỏ tối như mực, hắn cầm lấy di động, muốn tránh khỏi đám người ồn ào trong tiệm ăn. Hắn nghĩ tới câu nói kia “Tôi không biết hóa ra qua một ngày lại ít đi một ngày.”, hắn muốn chạy đến một nơi yên lặng, gọi điện thoại cho người kia.

Hắn muốn nói, nếu chúng ta mặc kệ làm thế nào cũng là sai, cùng lắm thì tồi tệ nhất cũng là sai thôi.


Chỉ cần cậu đồng ý theo tôi.

Điện thoại không thông, biểu hiện không có tín hiệu. Tạ Kỳ trong hẻm nhỏ tối om chạy như bay, không ngừng gọi vào số máy kia, khi chạy tới cuối hẻm, Tạ Kỳ đụng vào một chiếc xe máy.

Di động bay ra thật xa, Tạ Kỳ văng về hướng ngược lại, trên mặt đất lăn vài vòng, bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại đã nằm trong phòng bệnh của bệnh viện. Y tá đứng bên giường nói: “Cậu tỉnh, có cảm thấy đầu khó chịu hay không?”

Tạ Kỳ không tiếng động nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.

“Cậu vận khí thật tốt, trầy xước ngoài da, chỉ ngất đi vì choáng mà thôi. Buổi chiều đi chụp phim, qua vài ngày có thể xuất viện.”

Tạ Kỳ ở bệnh viện nằm một tuần rồi xuất viện. Trên cánh tay, trên đùi để lại vài vết sẹo, di động bị rơi vỡ tan, cuộc điện thoại kia cuối cùng cũng không gọi được.

Hắn đã mất đi dũng khí vào buổi tối kia, hắn đổi số di động mới, chỉ có hắn một mình cố sức giãy dụa thật vất vả, một sương tình nguyện thật vất vả.

Không bằng mặc cho số phận.


Tần Viêm bận bịu thiết lập quan hệ, chạy đi chạy lại trong khoa. Danh sách lưu giáo chỉ có một, tuy rằng phụ đạo viên có hướng thiên về cậu, nhưng số người muốn ở lại cũng không phải ít. Tần Viêm trước nay đều thờ ơ, chính là ngay lúc mấu chốt này cũng không thể không lợi dụng quan hệ của ba mẹ, mời người ta ăn cơm, vẻ ngoài tươi cười, che đậy dấu vết đem đối thủ nhất nhất đánh bại, cuối cùng rốt cuộc xác định mình được chọn vào danh sách lưu giáo.

Cậu giống như đánh một chiến dịch thật dài, mệt đến tinh bì lực tẫn. Hoảng hốt phát hiện, bốn năm đại học, sau cùng đóng gói thanh xuân bán phá giá một lần, bằng không, cậu sẽ bị thanh lọc xử lý văng ra ngoài. 

Rời khỏi đại học, tựa như mãn hạn ra tù, tự do là tốt nhất, cậu chờ mong từ nhà giam chạy vội đến trời đất rộng lớn bên ngoài, cậu lại không biết liệu bên ngoài có phải là một nhà giam lớn hơn nữa hay không.

Nằm chết lặng trên giường nửa ngày, Tần Viêm giống con sâu bò dậy, di động trong túi quần rơi ra.

Không có cuộc gọi nhỡ, xem qua tin nhắn, cũng đều là mấy việc không quan trọng. Do dự một chút, vẫn là gọi vào một dãy số.

Cậu muốn nghe tin tức của một người, thậm chí chỉ một từ cũng được.

Trong di động truyền ra một giọng nữ ôn nhu: “Thực xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi không còn sử dụng.”

Tần Viêm ngây dại, run rẩy gọi lại lần nữa, vẫn là giọng nói đều đều kia. Cậu nghĩ Tạ Kỳ đã đổi số di động sao? Cuối cùng không từ bỏ ý định liền gọi tới số điện thoại nhà hắn, mẹ Tạ Kỳ nói, “Ừ, di động nó bị hư, đổi số mới rồi, con chờ một chút dì đưa số mới cho con —— đúng rồi, nó đã học nghiên cứu sinh rồi, con biết chưa?”

Tần Viêm máy móc nghe mẹ Tạ Kỳ đọc một dãy số, đóng lại di động trong tay, sau đó ném ra xa.

Cậu không ghi lại dãy số kia.

Không còn, không còn cơ hội nữa, ngay cả mở miệng hỏi thăm một tiếng cũng không còn.

Cậu biết, hết thảy đã chấm dứt.


Trước lúc Tần Viêm tốt nghiệp, khoa bọn họ mở tiệc liên hoan, uống không biết bao nhiêu két bia, mỗi người thay nhau kính rượu, ngay cả đám nữ sinh ngày thường vô cùng rụt rè cũng uống đến mặt mày đỏ bừng.

Có nam sinh uống rượu vào bắt đầu đùa giỡn như điên, chạy nhanh tới trước mặt nữ sinh mà tất cả mọi người đều biết hắn thích người ta, lại chết sống không dám mở miệng, ngà ngà say nói: “Cậu có thể uống cùng tôi một ly không?”

Nữ sinh kia đứng lên, không nói gì uống hết ly bia.

Nam sinh đỏ ngầu hai mắt, nhìn chăm chú nữ sinh kia một lúc lâu, sau đó hai giọt nước mắt chảy ra, cũng ngửa đầu, cầm ly bia uống một hơi. Sau đó tựa đầu lên bàn, lớn giọng gào khóc, không có một chút hình tượng.

Không ai tới khuyên hắn, mọi người chỉ cảm thán, số mệnh đã vậy rồi a. Nữ sinh kia trong tay cầm cái ly rỗng, cách mấy bàn xuyên qua đám người, nhìn Tần Viêm.

Là Nghê Nhạn.

Tần Viêm ngồi giữa một đám người, hướng cô hơi hơi nâng lên ly bia. Nghê Nhạn cầm chai bia rót đầy ly của mình, bọt toàn bộ chảy tràn ra ngoài, theo cổ tay nhỏ nhắn của cô chảy xuống.

Cô bày vẻ mặt hướng Tần Viêm nói câu “Goodbye”, cúi đầu uống hết ly bia. Tần Viêm biết cuối tháng bảy Nghê Nhạn phải đi nhậm chức ở một công ty lớn tại một thành phố ven biển, tựa như mấy tình tiết trong phim truyền hình vậy, từ nay về sau sống cuộc sống mà bọn họ gọi là phụ nữ văn phòng.

Cậu cùng cô, chung quy chỉ là gặp thoáng qua.

Vì thế chỉ có thể một ly thấy đáy.



(1) Thiên tân vạn khổ: Trăm cay nghìn đắng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận