Quân Lâm Dưới Thành

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Tư tưởng của Đại tư mã và Thừa tướng không gặp nhau, chuyện này làm chư vị đại thần ở đấy đều khó xử, trong lòng tự cân nhắc một hồi, cảm thấy Vương thị hiện giờ không thể đắc tội nhất vẫn là Vương Dự, nên kiên trì muốn ký thư ủng hộ Đại tư mã. LQĐÔN

Còn phụ tá trong phủ đều do Thừa tướng làm chủ, sai đâu đánh đó, dù ngay từ đầu có chút xem thường Tư Mã Vanh, nhưng một khi Thừa tướng đã mở miệng, ngẫm nghĩ cũng thấy vô cùng có lý, tất nhiên muốn chuyển sang ủng hộ quyết định của Thừa tướng, vì vậy hai bên tranh chấp một hồi lâu.

Vương Dự thấy thái độ Vương Thuật Chi kiên quyết, tức giận không thôi: “Thuật Chi, con cũng biết đây là cơ hội tốt để ta quay về Kinh châu mà? Bây giờ ta một thân một mình ở lại kinh thành, cách xa đại quân Kinh châu, Đại tư mã ta đây chẳng phải chỉ còn cái vỏ bọc không à?”

Từ lúc bắt đầu đến giờ, trên mặt Vương Thuật Chi vẫn chứa ý cười, thản nhiên nói: “Bá phụ cứ yên tâm để Dữu đại tướng quân ra trận, bá phụ và đám tướng sĩ chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn không? Ngộ nhỡ đại quân của Dữu thị gặp thất bại, bá phụ ở lại kinh thành muốn tiếp viện cũng không kịp, tất nhiên nên sớm trở về chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Ngày mai con dâng thư xin chỉ, sắp xếp cẩn thận, Hoàng thượng chắc chắn đồng ý cho bá phụ rời kinh.”

Vẻ mặt Vương Dự vẫn đầy tức giận, phất tay áo hừ lạnh nói: ‘Nói như vậy, con vẫn muốn nghe ý kiến của tên người hầu này, tiến cử Dữu Mậu dẫn binh?”

Vương Thuật Chi liếc nhìn Tư Mã Vanh, thấy y sau khi mở miệng liền ôm tay rũ mắt giả vờ làm cọc gỗ, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Mấy câu kia Yến Thanh nói có lý, tất nhiên con nghe theo. Hơn nữa, đại quân Dữu thị có thể đánh thắng trận ở phương Nam, đến phương Bắc không thể so với tướng sĩ Kinh châu chúng ta được, nay mùa đông rét đậm, kêu bọn chúng Bắc phạt, chịu chút đau khổ không phải rất tốt sao? Đợi đến lúc bọn chúng không đánh chiếm được, bá phụ lại mang binh tiếp viện, thứ nhất giết chết uy phong của bọn chúng, thứ hai sắp tới đầu xuân, chẳng phải một công đôi việc?”

“Vậy nếu Dữu Mậu đánh thắng thì sao? Thì chẳng phải uổng công cho bọn chúng có cơ hội lập công à!”

“Vua Tần há lại dễ đối phó như vậy? Mặc dù Dữu tướng quân có may mắn thắng trận, bá phụ cũng có thể nhân cơ hội đề nghị tiếp tục Bắc phạt, đến lúc đó đại quân Dữu thị đã người mệt ngựa hết sức, trách nhiệm tất nhiên rơi vào trên vai bá phụ.”

Nói như vậy, các đại thần lập tức đổi chiều gió, cùng đồng thanh ủng hộ.

Vương Dự nặng mặt, mặc dù thấy hắn nói vài phần có lý, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn không thoải mái, nghĩ dù sao đây cũng là Mạc phủ của Thừa tướng, đám tướng sĩ trung thành đi theo mình thì ở Kinh châu xa xôi nên có chút buồn bực, cuối cùng nặng nề phất tay áo một cái, không vui rời đi.

Mọi người thấy vậy cũng không dám ở lâu, đều cáo từ.

Ra khỏi Mạc phủ lên xe ngựa, Vương Thuật Chi lấy tay nâng trán nhìn Tư Vã Manh cười nói: “Yến Thanh, hôm nay ngươi lại khiến ta lau mắt mà nhìn, không thể tưởng tượng được lại làm nô bên Lục Tử Tu tám năm, đúng là quen đọc binh thư, biết triều chính người tài giỏi, rất không đơn giản!”

Đôi mắt Tư Mã Vanh sắc lạnh thản nhiên, cười cười: “Chỉ là học chút sơ sơ, múa rìu qua mắt thợ trước mặt Đại tư mã thôi.”

“Nếu đã học sơ sơ…” Vương Thuật Chi vuốt cằm mình, ý cười đầy trong hai mắt: “Vậy vì sao ngươi mở miệng ngăn cản? Hơn nữa còn nói năng có khí phách để ngăn cản như vậy?”

“Chẳng lẽ thuộc hạ cản không đúng?” Tư Mã Vanh đưa mắt nhìn hắn: “Không phải Thừa tướng cũng ngăn cản sao?”

“Đại tư mã có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, không phải chưa từng có trời đông giá rét nổi trống, sao dễ dàng bại trận như vậy? Hơn nữa bây giờ nước Tần hao tổn khá lớn, tiếp viện cho Trương Cần ở Duyệt châu chỉ sợ là qua loa.”

“Vậy vì sao Thừa tướng ngăn cản?”

“Ta….. “ Vương Thuật Chi hơi dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta cũng chỉ là nâng chút giá trước mặt các lão thần, ngươi thật sự cho rằng ta đủ năng lực?”

Tư Mã Vanh sững sờ.

Vương Thuật Chi dựa vào vách thùng xe, thở dài một tiếng: “Tâm tư của Hoàng thượng cũng không phải một sớm một chiều, những ngày gần đây bên phía Thái tử quả thực không để người ta sống yên ổn, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ có hành động, nếu bá phụ vượt sông lên phía Bắc, nước xa không cứu được lửa gần, chỗ của ta dễ dàng xảy ra chuyện, đến lúc đó bá phụ ở phương Bắc cũng sẽ phải chịu liên lụy, nếu thật sự có ngày đó, Vương thị nguy rồi.”

Tư Mã Vanh rũ mắt im lặng một hồi, lại hỏi: “Những lời này, vì sao Thừa tướng không nói trực tiếp với Đại tư mã.”

Đôi mắt Vương Thuật Chi hơi híp lại, cười tự giễu, lắc đầu: “Không thể nói trước.”

Tư Mã Vanh kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, tuy lời hắn nói rất hàm hồ, còn mình và hắn cũng chẳng phải là cùng một phe, nhưng không biết vì sao trong lòng hơi nghẹn lại.

Vương Thuật Chi chuyển mắt nhìn y, cong môi khẽ cười: “Tại sao lại nhìn chằm chằm vào ta rồi?”

Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, hơi không được tự nhiên thu hồi ánh mắt.

Vương Thuật Chi dịch sát người vào: “Rõ ràng là ta đang hỏi ngươi, ngươi không đáp lại, ngược lại muốn cạy miệng được ta, ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi cũng không báo đáp, có phần không nói nổi hả?”

Mùi hương thơm mát của trầm hương lại tới gần, nhạt đến không thể nắm bắt, nhưng không thể bỏ qua, suy nghĩ của Tư Mã Vanh nhất thời bị rút đi, ánh mắt ném vào bờ môi hàm chứa ý cười yếu ớt trước mặt, trong lòng giật mình, đột nhiên nâng mắt lại chạm vào đôi con ngươi sâu cạn không rõ.

Vương Thuật Chi thấy y nhìn thằng vào mình, chợt nhớ tới đêm đó đầu ngón tay từng nghịch tóc y, trong lòng có một chỗ như bị gảy dây, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, liền đưa tay xoay mặt y quay qua.

Đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa lăn phải hòn đá, nặng nề xóc một cái, Tư Mã Vanh không kịp đề phòng thân thể nghiêng về phía trước, không kịp giữ vững mình vọt thẳng vào trong ngực Vương Thuật Chi.

Vương Thuật Chi vươn tay khó khăn lắm mới lướt qua tai y, vội vàng ôm chặt y, tay kia chống trên chỗ ngồi ổn định thân thể, lúc này mới không bị ngửa ra phía sau.

Trong xe ngựa yên tĩnh một lúc, Tư Mã Vanh muốn ngồi dậy thì phát hiện lực đạo sau lưng hơi mạnh, ngực cũng không khỏi xiết chặt theo.

“Ngươi không việc gì chứ?” Vương Thuật Chi rũ mắt nhìn ý, môi gần như dán lên trán y, hơi thở ấm áp/

Đáy lòng Tư Mã Vanh đột nhiên xuất hiện chút bối rối, vội chống tay đẩy hắn ra, một lần nữa ngồi thẳng người, dời ánh mắt nhìn nơi khác: “Không có gì đáng ngại, đa tạ Thừa tướng.”

“Yến Thanh…..” Vương Thuật Chi nhìn y, đôi mắt dần sâu thẳm.

“Không cẩn thận đụng nhăn y phục của Thừa tướng, Thừa tướng thứ lỗi.” Tư Mã Vanh rũ mắt, cầm áo choàng đặt lên đầu gối vuốt đều, hình như nỗi lòng cũng theo đó dần dần bình lặng lại.

Vương Thuật Chi quan sát sắc mặt của y, thấy y từ đầu tới cuối không nhìn mình, không nhịn được cười khẽ: “Yến Thanh, y phục trên người ta cũng bị nhăn.”

Tư Mã Vanh: “…….”

“Ngươi không phủi cho ta à?”

Tư Mã Vanh: " ………. "

" Thật sự là bên nặng bên nhẹ mà!”

Sắc mặt Tư Mã Vanh cứng đờ, da đầu đột nhiên căng cứng, cho là thật bắt đầu vuốt phẳng y phục trên người hắn.

Vương Thuật Chi nghiêng người tựa vào bàn con, đỡ trán nhìn thẳng vào y, buồn cười không thôi.

Trở lại phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh nhìn lên lỗ thủng trên nóc nhà, không hiểu sao có chút tâm phiền ý loạn, đợi đến đêm, thấy Vương Thuật Chi lại xuất hiện ở cửa ra vào phòng mình, im lặng một lúc, nói: " Thừa tướng nghỉ ngơi trước đi, hôm nay thuộc hạ sợ là ăn nhiều nên bụng hơi chướng, muốn đi dạo trong sân.”

Vương Thuật Chi nhìn y từ trên xuống dưới, thấy y nửa phần ăn no cũng không có, cười gật đầu: " Ừ, đi đi. "

Tư Mã Vanh nương theo ánh trăng đi vào trong nội viện, cũng không biết phải đi hướng nào nên tùy ý dạo qua một vòng, cuối cùng ngồi xuống trong đình bên hồ, nhưng chỉ một lúc bên tai đột nhiên truyền đến tiếng xì xào bán tán.

" Ngươi nhìn thấy không? Dạo này Thừa tướng hơi khác thường. "

Đình này xây trên dốc nhỏ, địa thế hơi cao, Tư Mã Vanh nghe xong sững sờ, nhẹ chân đi tới một bên khác ngồi xuống, nhìn thử xuống dưới, nương theo ánh trăng có thể nhận ra là hai người hầu trong phủ đi ngang qua, hình như đang trò chuyện rất rôm rả, liền dừng lại.

Tên còn lại nhỏ giọng nói: " Ta cũng nhìn ra rồi, ngươi nói xem, có phải Thừa tướng chọn trúng Vương Trì? "

Tư Mã Vanh ngồi bên kia tường đình nghe xong khóe mắt co rút.

" Vô cùng có khả năng, nếu không đang yên đang lành đục hỏng nóc nhà làm gì? Trong phủ còn nhiều phòng người có thể ở như vậy, Thừa tướng cũng không thèm liếc nhìn, cố tình lại muốn tới chỗ Vương Trì. "

" Đúng rồi, nghe nói hôm nay tới Mạc phủ, Thừa tướng dẫn Vương Trì leo núi ngắm cảnh, còn choàng y phục của mình lên người y, khi nào Thừa tướng đối xử tốt với người khác như vậy chứ? Bộ dạng thương yêu đó khiến người nhìn mà ngây người. "

" Còn có chuyện này nữa? Không thể tưởng tượng được thì ra Thừa tướng thích nam phong, đây không phải là…. "

" Long dương chi! "

" Đúng! Long dương chi! "

Tư Mã Vanh: " ….. "

" Khụ khụ…. " Một tiếng ho khan cực kỳ đột ngột vang lên trong bóng đêm, dọa hai người đang xì xào bàn tán nhảy dựng lên.

Tư Mã Vanh nghe ra đó là tiếng Vương Thuật Chi, lại càng im lặng, quay về ngồi bên hồ kia, giả vờ như mình không ở đây.

Hai người hầu đột nhiên bị bắt gặp đang thảo luận về chủ, hết sức lo sợ bàng hoàng cùng nhau quỳ xuống đất: " Tiểu nhân đáng chết! Xin Thừa tướng thứ tội! "

Vương Thuật Chi dường như cũng không có gì không vui, mỉm cười trách mắng: " Hơn nửa đêm không ngủ, quản nhiều việc đâu đâu như vậy! Nếu để ta nghe các ngươi còn nói huyên thuyên sau lưng nữa, lần tới sẽ rút lưỡi các ngươi làm mồi nhắm rượu đó! "

Hai người hầu nghe ra hắn không tức giận, lén lút thở dài một hơi, vội vàng dập đầu: ‘Đa tạ Thừa tướng khoan hồng độ lượng! Tiểu nhân không dám nữa! "

" Ừm. " Vương Thuật Chi không để ý phất phất tay. xin ủng hộ chính chủ LEQU*ÝDON (Nhớ đăng nhập tránh quảng cáo)

Hai người hầu liếc nhìn hắn, sắc mặt vui vẻ, cùng từ mặt đất đứng lên, thở lấy hơi một lát rồi chạy mất không còn bóng dáng.

Xung quanh đình đột nhiên yên tĩnh, sau một lúc lâu Tư Mã Vanh không nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng buồn bực lại muốn quay về, vừa thò đầu ra chợt nghe trước mặt truyền tới tiếng cười khẽ, động tác cứng đờ.

Ánh trăng chiếu qua những cành cây trụi lủi, chiếu lên khuôn mặt Vương Thuật Chi nửa sáng nửa tối, Tư Mã Vanh từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, giữ sắc mặt bình tĩnh đứng dậy đi xuống: " Sao Thừa tướng lại tới đây? "

" Hơi không yên tâm nên ra đây tìm ngươi. " Vương Thuật Chi đưa tay sờ mặt y, " Lạnh vậy rồi? Mau về thôi. "

Tư Mã Vanh sững sờ, vội không dấu vết nghiêng đầu tránh tay hắn, ánh mắt đột nhiên không biết nên để đâu, hàm hồ trả lời rồi xoay người rời đi.

Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng y lắc đầu cười, mấy bước đuổi kịp, sóng vai đi cùng y, " Nếu không ngủ được đêm nay chúng ta đánh cờ đi. "

" Không được, phải ngủ. "

Ngoài miệng Tư Mã Vanh đáp rất nhanh nhưng khi thật sự nằm trên giường thì chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong lòng hỗn loạn một nùi, làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Vương Thuật Chi nghiêng người qua, ngẩng đầu nhìn sang y trong bóng đêm, lại cười nói: " Yến Thanh, ngươi ngủ chưa? "

Tư Mã Vanh vốn không muốn lên tiếng, dừng một lát, vẫn mở miệng: " Chưa. "

Vương Thuật Chi than nhẹ: " Xem ra ta với Lục Tử Tu cùng số mệnh rồi!”

Tư Mã Vanh: " ….. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui