Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Lâm còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã bị Lâm Tử Lộc kéo, cả hai cùng nhau rời đi Lưu Bảo
Trai, tận đến khi họ chạy tới một cái hẻm nhỏ không có người mới dừng
lại.

Lâm Tử Lộc tựa lên trên tường, cười khúc khích: “Ha ha, Tiểu Lâm tử, ta cho ngươi biết một chân lý, có tiền mà lại lãng phí cũng
không cần phải xấu hổ.”

Lâm lúc này đã hiểu ra, nương tử của hắn
chính là là một bảo bối, có thể đem đồ vật trị giá hai mươi văn tiền bán được tận mười lượng bạc, thật là quá thần kỳ, cho nên hắn đưa ra một
cái kết luận: “Nương tử, sau này ngươi một mực phải ở chung một chỗ với
Lâm, nếu không Lâm sẽ bị chết đói.”

” Ha ha~” Lâm Tử Lộc sắp cười đến không thở nổi, Tiểu Lâm tử là muốn làm trai bao sao? “Dừng lại...
Tiểu Lâm tử, ngươi chừng nào mới có thể khôi phục trí nhớ? Ngươi định đi theo ta tới khi nào?”

Lâm vừa nghe vậy, vội vàng hỏi: “Khôi phục trí nhớ thì không thể ở cùng nương tử một chỗ sao? Vậy Lâm vĩnh viễn
cũng không muốn khôi phục trí nhớ!”


Lâm Tử Lộc yếu ớt thở dài: “Ai~,
Tiểu Lâm tử, thành thật mà nói ta cũng không biết kế tiếp nên làm gì
nữa, đệ đệ nay đã bị thất lạc, ta cũng không thể trở về Thanh Bình
trấn.”

Trầm mặc chốc lát, Lâm Tử Lộc ngồi xổm xuống, ôm chặt hai
chân của mình. Trong đầu không ngừng suy tư, kế tiếp nàng muốn làm cái
gì, thời gian vừa tới nàng muốn đào hôn, sau đó thì muốn cứu đệ đệ. Hiện tại nàng không có chuyện gì cần phải làm hết, chẳng lẽ sau này nàng sẽ
phải tiếp tực trải qua một cuộc sống khó khăn sao?

Từ lúc xuyên
qua tới đây, không có một ngày nào giống như ngày hôm nay có thể khiến
cho nàng bàng hoàng luống cuống, cuộc sống bây giờ mất đi mục tiêu, cũng làm cho nàng mất đi động lực.

Giống như một người đi đường vào
ban đêm, trước mắt có một chút ánh sáng dẫn đường, mới có thể kiên định
tiến về phía trước, nếu bốn phía đều chỉ là một màu đen nhánh, đưa tay
ra cũng không thấy được, thì người đó nên đi về đâu?

Bỗng nhiên,
nàng cảm giác được dường như đang có một cỗ hương thơm bao phủ xung
quanh nàng, chẳng biết tại sao, ngửi được mùi hương này nàng đặc biệt an lòng.

Lâm ngồi xổm người xuống ôm nàng, giọng nói ấm áp, xua đi
mây mù trong lòng nàng: “Nương tử với ta ở chung một chỗ là đủ rồi,
nương tử không phải là thích ăn những món ăn ngon sao? Chúng ta còn phải đi khắp thiên hạ ăn hết mỹ thực tứ phương.”

Lâm Tử Lộc đầu tựa lên vai hắn, miễn cưỡng mở miệng: “Tiểu Lâm tử, ăn cái gì cũng cần có bạc, nhưng chúng ta không có.”


Hơi thở ấm áp cảu nàng phun lên cái cổ của hắn, khiến hai cái tai hắn đỏ
bừng, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: “Nương tử, không có tiền thì
chúng ta có thể gắng gượng, ta tin tưởng ngươi.”

Lâm Tử Lộc dở
khóc dở cười, cái gì gọi là tin tưởng cô, không phải là phải dựa vào
nàng để ăn cơm sao? Bất quá như vậy cũng nhắc nhở nàng, mục tiêu của
nàng không phải là đi khắp thiên hạ nếm hết mỹ thực trong thiên hạ cũng
phải duyệt hết mỹ nam trong thiên hạ sao?

Nàng vỗ vỗ lưng của hắn, đứng dậy nói: “Đi thôi, Tiểu Lâm tử, chúng ta đi tìm mối làm ăn.”

Thấy tâm tình nàng đã được bình ổn, hắn thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới là Lâm Tử Lộc mà hắn biết.

Hắn không có nói cho nàng biết, thật ra thì hắn đã nhớ lại tên họ của chính mình, hơn nữa hắn có dự cảm không lâu sau hắn sẽ hoàn toàn khôi phục
trí nhớ, đây chính là tiểu tâm tư của hắn. Nhưng hắn cũng không hề biết, tiểu tâm tư của Lâm Tử Lộc chính là duyệt hết mỹ nam trong thiên hạ.

Đoạn tiểu thư sau khi nhận được chiết phiến của Tô Ngọc Li, xuân tâm nhộn
nhạo, song người làm cho nàng nhớ mãi không quên không phải là Tô công
tử kia, mà là đôi mắt biết cười của Lộc công tử.


Đoạn phủ là thế
gia có quyền thế lớn nhất ở An Nhạc huyện, vị Đoàn tiểu thư này chính là Đoàn phủ đích tiểu thư, Đoạn Chi Vân, thường ngày ngang ngược, kiêu
ngạo vô cùng.

Quả nhiên sau khi hồi phủ, nàng ta đã chạy ngay đến thư phòng của Đoạn gia chủ.

”Phụ thân, phụ thân, nữ nhi có chuyện quan trọng muốn nói.” Đoạn Chi Vân cũng không còn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đoạn Lệ ở trong thư phòng cùng quản sự các cửa hàng của Đoạn gia thương
nghị chuyện thu chi, Đoạn Chi Vân đột nhiên xông vào, hắn cũng không hề
có ý định muốn giáo huấn, chẳng qua là phất tay về hướng các quản sự, ý
bảo họ đi xuống trước.

”Vân nhi có chuyện gì quan trọng à? Như thế nào lại vội vội vàng vàng như vậy?” Đoạn Lệ uống một ngụm trà, cười hỏi.

”Phụ thân, nữ nhi… nữ nhi hình như đã có người trong lòng.” Đoạn Chi Vân xoắn khăn tay, thẹn thùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận