Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Trên đỉnh Kỳ Sơn, mây mù lượn lờ, cảnh vật ảo mộng, đẹp như Tiên cảnh.

Một bóng dáng màu hồng xuyên qua khu rừng rậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc chắn nhiều người sẽ bị dọa vì tự nhiên ở giữa một mảnh hoang vu lại có bóng dáng của một con người, hơn nữa nhìn qua không thể chắc chắn được người này là người hay là ma.

Tô Ngọc Kỳ ở trên núi đợi đã được mấy ngày, nhưng vẫn không tìm được thứ hắn muốn tìm, chán nản ngồi xổm xuống, áo bào màu đỏ thẫm phủ lên mặt đất.

Đôi mắt cong cong như vầng trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời đêm, mĩ mạo của hắn cùng Tô Ngọc Li không có nhiều khác biệt, một điểm khác biệt duy nhất là nốt ruồi chính chu sa nơi khéo mắt của Tô Ngọc Li chọc người trìu mến không có trên mặt của hắn, Tô Ngọc Kỳ không hề ôn nhuận như ngọc như thân huynh của hắn mà thay vào đó là vài phần nhiệt liệt như lửa.

”Nếu không tìm được Yên Vũ hoa, ta đây không còn mặt mũi nào để gặp mặt ca ca.” Tô Ngọc Kỳ ảo não, vuốt đầu mình.

Từ đế đô chạy tới địa phương Nam cảnh xa xôi này, một là vì xích mích của hắn với Tô Ngọc Li, hai là trên đỉnh Kỳ Sơn có một loại thực vật đặc biệt sinh trưởng.


Nam cảnh tuy rằng tương đối nghèo khó, nhưng trên núi luôn cất giấu nhiều loại dược liệu trân quý, trước kia mọi người không ai biết về điều này, mấy ngày gần đây, Linh Lung thả ra tin tức, Nam cảnh có nhiều dược liệu quý hiếm, xem ra những ngày tháng náo nhiệt ở vùng Nam cảnh này cũng sắp đến rồi.

Thời tiết trên đỉnh Kỳ Sơn hầu ngôm nào cũng có mưa dầm, không khí luôn rất ẩm ướt, nơi nơi đều bị sương mù bao phủ, ảnh hưởng nghiêm trọng tầm mắt của Tô Ngọc Kỳ, làm cho hắn mặc dù đã ở đây một thời gian lâu như vậy cũng không có tìm thấy được chút bóng dáng nào của Yên Vũ hoa.

Hắn một lần nữa đứng dậy, muốn tiếp tục tìm kiếm, mà lúc này Tô Ngọc Li cũng đã mang theo mấy người lên núi rồi.

”Công tử, ngài hôm qua mới bị mất máu, lên núi lúc này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của công tử chứ?” Hạ nhìn Tô Ngọc Li vẻ mặt lo lắng.

”Không ngại, chuyện mất máu này không đáng nhắc đến, ta không phải nhìn rất có sức sống hay sao?” Tô Ngọc Li bước chân không hề ngừng, việc lấy máu đối với hắn bình thường như cơm bữa, không thể gây lên ảnh hưởng lớn gì với hắn, sắc mặt của hắn vẫn trước trắng bệch như trước mà thôi.

Xuân ở sau lưng hắn, liếc mắt về Hạ hướng ra hiệu, ý bảo nàng không cần nhiều chuyện.

Một đỉnh Kỳ Sơn lớn như vậy, chỉ dựa vào ba người bọn họ muốn tìm một người quả thật rất khó.

Hạ cảm thấy nên mang nhiều nhân thủ một chút, nhưng công tử lại ngại nhiều người thì nhiều trói buộc. Đi theo công tử tới đây, cũng đều là đồng hành cùng nhau, công tử cũng không muốn để cho các nàng tách ra tìm kiếm tung tích của Nhị công tử, không biết là ngài ấy muốn tìm tới khi nào nữa.

Tâm tư của công tử các nàng vĩnh viễn đoán không ra, vì thế nàng mở miệng hỏi: “Công tử, chúng ta có nên tách ra không?”


Tô Ngọc Li bí hiểm cười, nói một câu mà nàng nghe xong vẫn không hiểu là hắn muốn nói gì: “Không cần, hắn sẽ tự đến.”

Ba người bọn họ đi thẳng đến đỉnh núi, đến bên cạnh một vách núi đen mới dừng lại. Tô Ngọc Li đứng ở đó,cả người phong nhã, thoải mái đón gió, bạch y phất phới, ba ngàn sợi tóc đen tung bay, nếu bây giờ bên cạnh hắn có một con tiên hạc, thì càng chân chính hợp với khung cảnh này.

”Công tử, chúng ta ở đây sao?” Hạ tiến lên một bước hỏi.

Tô Ngọc Li cúi người nhìn vách đá đên, đem ánh mắt dừng ở một chỗ trên một bông hoa màu xám, chỉ hờ hững nói một chữ: “Chờ.”

Hạ cùng Xuân tuy rằng không rõ chân tướng, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của hắn, đứng cách xa Tô Ngọc Li năm bước chân.

Tô Ngọc Kỳ vẫn đang ở giữa rừng núi, không ngừng tìm kiếm, không hề biết rằng đã có người đứng ở đỉnh núi ôm cây đợi thỏ rồi.


Mãi cho đến khi ánh sáng trời chiều sáng xuyên thấu tầng mây, Tô Ngọc Li mới ra lệnh phân phó: “Hạ, ngươi đến chỗ vách đá kia, nhớ là phải trông coi cây hoa màu xám kia cho kỹ, một nén nhang sau thấy nó biến sắc thì phải nhanh chóng hái nó xuống.”

”Vâng, công tử.” Hạ phi thân rời đi, một tay nắm lên trên một tảng đá, lồi ra trên vách đá, một tay luôn trong trạng thái chuẩn bị hái hoa.

Chân trời càng ngày càng hồng, mây đằng xa đều khảm một tầng tơ vàng, khi mặt trời khuất núi cũng là lúc hoa màu xám kia lột xác, màu xám biến mất, màu vàng rực rỡ xuất hiện, hào quang tỏa ra bốn phương tám hướng, nguyên lai đây mới chính là bộ dạng chân thật của Yên Vũ hoa. Hạ không có một tia do dự, đem hoa hái xuống.

Nàng dâng hoa lên cho Tô Ngọc Li xem, Tô Ngọc Li nâng đóa hoa Kim Hoàng Sắc này. Nghĩ rằng, nếu không là lúc trước có một người đến Lưu Bảo Trai nói với hắn chút thông tin quý báu liên quan đến Yên Vũ hoa thì hắn cũng sẽ không biết Yên Vũ hoa lúc đầu có màu xám và chỉ sinh trưởng trên vách núi đen ở đỉnh Kỳ Sơn. Yên Vũ hoa cực kì thưa thớt, chỉ khi vào một buổi chiều tối mùa xuân, nhanh tay đem nó hái xuống mới có thể bảo tồn dược tính của nó, hơn nữa còn vĩnh không thể héo tàn.

Sinh mệnh kết thúc ở thời khắc đẹp nhất, đây cũng là một cái phúc phận, không phải ai cũng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận