Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Tô Ngọc Li đem hoa đặt vào trong hộp ngọc, sau đó đưa cho Xuân. Xuân tiến lên tiếp nhận, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm hộp ngọc, nàng biết trong cái hộp này chính là thần dược bổ huyết tốt nhất trên đời, là thứ công tử cần nhất vào lúc này.

Trời sắp tối rồi, mới nhìn thấy một bóng dáng màu hồng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, hắn ta tựa hồ đang rất mệt mỏi, cả một ngày tìm kiếm Tô Ngọc Kỳ vẫn không có thu hoạch gì.

Tô Ngọc Li cười sủng nịnh, hắn biết thói quen của Tô Ngọc Kỳ, đệ ấy nếu yêu một ai sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó, cho nên Tô Ngọc Li đã quyết định chờ ở trên đỉnh núi, quả nhiên quyết định của hắn không hề sai, gặp được Tô Ngọc Kỳ, còn thuận tiện hái được Yên Vũ hoa.

”A Kỳ.” Tô Ngọc Li gọi một tiếng.

Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy bóng dáng ở một bên vách núi cách đó không xa, họ bị khuất sáng, phía sau lưng bọn họ, trăng sáng vừa vặn mọc lên, ánh sáng màu bạc khiến cho cả không gian đầy sương trong rừng càng thêm mờ ảo, Tô Ngọc Li ung dung đứng đó, phảng phất như là một vị tiên nhân trên trời hạ xuống, không nhiễm khói lửa nhân gian.


Nghe thấy tiếng gọi của Tô Ngọc Li, trong lòng Tô Ngọc Kỳ không hề có chút hân hoan nào, mà chỉ cảm thấy tức giận, hướng về phía Tô Ngọc Li quát: “Huynh đi đi, đệ sẽ không trở về cùng huynh đâu!”

Ai biết được là sau khi nghe những câu nặng lời này của Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Li cũng hề không để trong lòng, duyên dáng cười, đi về phía Tô Ngọc Kỳ: “A Kỳ, đồ đệ muốn tìm, ta đã tìm giúp đệ rồi, bây giờ chúng ta có thể quay về đế đô rồi.”

Cái gì? Tô Ngọc Li huynh ấy đã tìm được Yên Vũ hoa rồi sao? Tô Ngọc Kỳ hắn đem cả ngọn núi này lật tung lên mà vẫn không tìm được chút tung tích nào, vậy mà huynh ấy lại dễ dàng tìm được nó, Tô Ngọc Kỳ chán nản, suy sụp cười: “Tìm được là tốt rồi, ha ha, lúc nào cũng như thế, đệ vất vả, tổn hao bao nhiêu sức lực cũng không làm được, ngược lại huynh chỉ cần động tay một cái liền giải quyết xong.”

Tô Ngọc Li gương tay ra, thay Tô Ngọc Kỳ chỉnh lại mái tóc dài rối tung, Tô Ngọc Kỳ không kiên nhẫn, hất tay Tô Ngọc Li ra, Tô Ngọc Li bất đắc dĩ mở miệng: “A Kỳ, đệ làm không được thì có huynh giúp đệ.”

Vừa nghe một câu này, cơn tức của Tô Ngọc Kỳ nhất thời tiêu tan một nửa, nhưng vẫn còn chút tức giận, mở miệng: “Kể cả như thế, đệ vẫn chán ghét huynh.”

Tô Ngọc Kỳ cũng không quản bọn họ, tự đi xuống núi, Tô Ngọc Li đi theo phía sau, dọc đường đi chân Tô Ngọc Kỳ không ngừng hờn dỗi đá mấy cục đá.

Cuối cùng, Hạ và Xuân cũng có thể đặt được tảng đá trong lòng, rốt cục cũng tìm được được cho công tử, nếu nhị công tử tiếp tục lưu lại ở địa phương này, ở đế đô sẽ gà bay chó sủa mất.

Đến dưới chân núi, đột nhiên Tô Ngọc Kỳ dừng lại, quay đầu hỏi Xuân: “Xuân, Yên Vũ hoa có phải cần mấy loai dược phụ trợ không? Hình như là cần Thần Hi thảo và Tuyết Mộc quả phối dược thì hiệu quả của Yên Vũ hoa mới có thể phát huy tốt nhất.”


Xuân phối hợp gật đầu, trên mặt Tô Ngọc Kỳ hiện lên một nụ cười xấu xa, ném về phía nàng một thứ gì đó, ngay sau đó chạy nhanh như chớp.

Các nàng theo bản năng rút kiếm ra muốn ngăn cản thứ đồ vật hướng về phái mình, mới phát hiện hóa ra đó chỉ là mấy nhánh cây ngải diệp, đợi các nàng gạt ngải diệp ra, Tô Ngọc Kỳ đã chạy đến không nhìn thấy bóng dáng rồi. Tô Nhị công tử không có bản lĩnh gì, nhưng khinh công thì lại cực kỳ tốt.

”Công tử, bọn thuộc hạ hành sự bất lực.” các nàng quỳ trước mặt Tô Ngọc Li.

Tô Ngọc Li vung tay, ý bảo bọn họ đứng lên, xoay người hướng về phương hướng Tô Ngọc Kỳ rời đi lúc nãy, rồi đi về hướng An Nhạc huyện.

Hạ và Xuân đứng dậy, đuổi kịp hắn, Hạ tò mò mở miệng hỏi: “Công tử, chúng ta không cần truy tìm Nhị công tử sao?”

”Không cần, đề ấy đã muốn đi thì để đệ ấy đi đi, mấy ngày nữa chúng ta cũng đi xem xét mấy chi nhánh khác của Lưu Bảo Trai.” Tô Ngọc Li lắc đầu, hắn biết đệ ấy chỉ là muốn phát tiết một chút, đợi đến khi đệ ấy nghĩ thông suốt rồi thì sẽ tự trở về, nhưng hắn vẫn muốn theo sau đệ ấy vì nếu không như thế thì trong lòng hắn sẽ cảm thấy bất an.


Khi bọn họ trở lại An Nhạc huyện thì đã là nửa đêm, Tô Ngọc Li vốn định đi xuống phòng nghỉ ngơi, khi hắn đi ngang qua hậu viện thì nhìn thấy bên trong đình nghỉ mát đang có một người, hắn tiến lại gần thì phát hiện người đó là Lâm.

Lâm ngồi nhìn một hoa sen, xuất thần đến ngẩn người.

”Lâm công tử, muộn thế này vẫn chưa đi ngủ sao? Hay là huynh mất ngủ?” Tô Ngọc Li quan tâm hỏi.

Lâm không cần quay đầu lại cũng có thể biết người mới tới là Tô Ngọc Li, dù sao trong lòng Lâm cũng chán ghét Tô Ngọc Li từ lâu, mặt Lâm không có chút biến hóa gì, thờ ơ lên tiếng: “Chuyện mất ngủ của ta cũng không cần Tô công tử quan tâm?”

”Chuyện này đúng là không liên quan đến Tô mỗ, nhưng cho phép Tô mỗ giải thích với huynh một chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận