Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Xuân thay đại phu xem mạch cho Lâm, thần sắc nàng cực kì phức tạp, nàng ấy nhìn về phía Tô Ngọc Li, Lâm Tử Lộc ở một bên cũng theo vậy nhìn về phía Tô Ngọc Li.

Cảm nhận được hai đạo ánh mắt khẩn thiết dừng trên người mình, Tô Ngọc Li mở miệng nói: “Xuân, có gì thì cứ nói đi, không cần cố kị.”

Xuân gật đầu, buông cổ tay Lâm ra: “Lâm công tử mạch tượng thật là hỗn loạn, trong người ngày ấy hình như có một loại kỳ độc, hơn nữa đã trúng độc được mọt thời gian dài rồi, thuộc hạ cũng không biết đây là loại độc gì. Hơn nữa, có thể lần độc phát trước đã làm cho ngài ấy mất trí nhớ, còn có...” Nói tới đây nàng dừng một chút, lại một lần nữa nhìn về phía Tô Ngọc Li, “Ngài ấy hẳn là có nội công rất thâm hậu, hiện tại trong cơ thể ngài ấy đang mãnh liệt tranh đấu với chất độc kia, sớm hay muộn sẽ có một ngày Lân công tử sẽ không chịu nổi, nhiều nhất, nhiều nhất thì ngài ấy chỉ có thể kiên trì một tháng.”

Nghe hết mấy lời này, Lâm Tử Lộc ngạc nhiên, hoảng sợ trợn tròn mắt, nàng còn cho rằng Lâm bị mất trí nhớ là vì đầu bị đập vào tảng đá, mấy chuyện như vậy trên phim truyền hình đều có, qua một thời gian tự nhiên sẽ hắn sẽ nhớ lại, không nghĩ tới việc mất trí nhớ của hắn lại có nguyên nhân sâu xa như thế, nàng mím môi, hơi tự trách nói: “Đều là do ta, đều do ta trước kia không có sớm dẫn hắn đi tìm đại phu, còn suy nghĩ đơn giản, cho rằng hắn bị như vậy giống như trên TV, thật sự là do ta, do ta hại hắn...”

Tô Ngọc Li gọi nàng một tiếng: “Tiểu Lộc.”


Thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn mới tiếp tục nói: “Huynh đừng lo lắng quá, dựa vào thân phận của Lâm huynh, hẳn là rất nhanh thôi sẽ có người tới đón của huynh ấy, tin tưởng bọn họ đã có sẵn biện pháp cứu Lâm huynh, dù sao huynh ấy đã bị trúng độc nhiều năm, chắc đã sớm có biện pháp khống chế độc tố, không phải sao?”

Giọng nói ấm áp của Tô Ngọc Li có thể làm cho người nghe bình tĩnh lại, Lâm Tử Lộc cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng mà...

Nếu như có người tới đón Lâm, vậy bọn họ sẽ phải tách ra sao? Trong lòng Lâm Tử Lộc có chút luyến tiếc, từ lúc xuyên không đến địa phương xa lạ này, người đầu tiên nàng nhận thức chính là Lâm, nàng đã sớm coi hắn là người nhà của mình rồi. Trên đời này, chia ly luôn làm cho người ta đau lòng nhất.

”Tiểu Lộc, huynh vẫn nên về phòng trước, thay quần áo đi, nếu không thanh danh của huynh khó giữ được.” Hiếm khi Tô Ngọc Li lại lên tiếng trêu đùa nàng.

Lâm Tử Lộc cúi đầu, phát hiện bản thân mình quần áo không chỉnh tề, áo khoác ngoài cũng chưa mặc, nàng xấu hổ cười, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra bọc hành lý, chạy về phía phòng Lâm để thay quần áo.

Xác định Lâm Tử Lộc đã rời đi, Tô Ngọc Li mới hỏi thêm mấy câu: “Lâm thật sự là có nội công thâm hậu sao?”

”Đúng vậy, thưa công tử.” Xuân chắc chắn khẳng định nội lực của Lâm công tử rất thâm hậu, theo mạch tượng của ngài ấy, nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng điểm này.


”So với Thu và Đông thì sao?”

”Hai người đó không có cơ hôi thắng, nếu Thu và Đông cùng nhau tiến lên thì miễn cưỡng đánh ngang tay.”

Tô Ngọc Li ngưng mi, Thu và Đông, hai thuộc hạ này dưới tay hắn cũng đều là cao thủ số một số hai trên giang hồ, không nghĩ tới một hoàng tử trong thâm cung thế nhưng lại có nôi công thâm hậu đến vậy. Hơn nữa... Hắn nhìn về phía Lâm, đang nằm hôn mê trên giường đánh giá một chút, hơn nữa nghe đồn là Thất hoàng tử không hề được chút sủng

ái nào, tên là Lê Vương Quân Lâm.

Người trong thiên hạ chỉ biết rằng trong hoàng cung có một vị Thất hoàng tử, từ nhỏ đã khắc mẫu phi mình, hơn nữa tư chất ngu dốt, diện mạo xấu xí kì dị. Ha ha, đây đúng trò cười lớn nhất thiên hạ! Người trên giường có điểm nào giống với lời đồn chứ.

Khi Lâm Tử Lộc thay quần áo xong, bước vào phòng lần nữa, ngay lập tức đập vào mắt nàng là cảnh Tô Ngọc Li đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm, trong đầu Lâm nhanh chóng nổi nên những suy nghĩ cổ quái, nàng nghiêm trọng hoài nghi hai người này có tư tình, nàng thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ đắm đuối nhìn nhau, còn thỉnh thoang liếc mắt đưa tình nữa. Hiện tại Lâm sinh bệnh, Tô Ngọc Li còn thương cảm nhìn hắn như vậy, tròng mắt cũng không muốn rời khỏi người Lâm một chút, chậc chậc, thật sự là tình thâm nghĩa trọng.


”Chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi, huynh ấy phỏng chừng còn phải ngủ vài canh giờ nữa mới tỉnh lại được.” Tô Ngọc Li đột nhiên lên tiếng.

”A, huynh nói với ta sao?” Lâm Tử Lộc từ trong dòng suy nghĩ bừng tỉnh, ngón tay sững sờ chỉ về phía bản thân mình.

”Bằng không thì nói với ai nữa. Đi thôi, không nên nhin đói.” Tô Ngọc Li cười khẽ, quanh thân tỏa ra hương thơm của trà.

Lâm Tử Lộc quay đầu liếc nhìn về phía Lâm một cái, vẫn là nên ngoan ngoãn đi theo Tô Ngọc Li đi dùng cơm vậy, nàng nghĩ dù sao người yêu thương Lâm nhất là Tô huynh đây đều đã nói không có việc gì rồi, nàng việc gì còn phải ở đây sốt ruột không yên chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận