Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

”Đoạn tiểu thư, xin hỏi mùi hương này từ đâu tỏa ra?” Lâm Tử Lộc hỏi, sau đó tiến đến gần chỗ Đoạn Chi Vân một bước, cẩn thận xem xét, xác nhận thật sự có Ngân Liên mùi hoa.

Đoạn Chi Vân nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tử Lộc phóng đại ngay trước mắt, rất là ngượng ngùng, cả thanh âm trả lời cả nàng đều trở nên mềm mại và tinh tế: “Công tử có điều không biết, nghe nói này Ngọc Thạch này nuôi dưỡng ở bụi Ngân Liên hoa nhiều năm, sau lại dùng Ngân Liên hoa ngâm vào nước rồi ngâm miếng ngọc trong nước đó bảy bảy bốn chín ngày, tạo hình của miếng học cũng là hình Ngân Liên hoa, trông rất sống động, hơn nữa miếng ngọc mang hương thơm tự nhiên của Ngân Liên hoa.”

Lâm Tử Lộc tiếp nhận hộp gỗ từ trong tay Đoạn Chi Vân, nhìn chằm chằm miếng ngọc trong suốt được chạm hình Ngân Liên hoa trong hộp, không hiểu vì sao nàng lại nhớ tới đêm hôm đó, cái đêm nàng gặp Lâm, một rừng Ngân Liên hoa màu tím diêm dúa lẳng lơ, ánh trăng thì lạnh lùng, Ngân Liên hoa thì xinh đẹp.

”Công tử có thích không?” Đoạn Chi Vân nhìn ra là Lâm Tử Lộc đều có hứng thú với miếng ngọc này, yêu thích không buông tay, bởi vì Lâm công tử nhìn nó đến ngây người, xem ra nàng tốn công sức để lấy món đồ này từ chỗ phụ thân thật là đáng giá.


”Ta rất thích, đa tạ Đoạn tiểu thư, đa tạ Đoàn gia chủ.” Lâm Tử Lộc nghe được câu hỏi của Đoạn Chi Vân mới hoàn hồn, hướng về phía hai người bọn họ nói lời cảm tạ, chính là như thế nào nàng lại cảm thấy hình như sắc mặt của Đoàn gia chủ có chút không cao hứng.

Mặt Đoạn Lệ miễn cưỡng hiện lên một nụ cười tươi tắn, kỳ thực tâm can ông đang đau như cắt, miếng ngọc kia chính là bảo bối trân quý nhiều năm của ông, hiện tại ông không muốn nhìn cái hộp gỗ kia đến một lần vì ông sợ bản thân mình sẽ không nhịn được mà muốn cướp nó về: “Không cần phải cảm tạ nhiều như vậy, Lộc công tử không phải còn có chuyện sao? Chúng ta không làm phiền công tử rồi chứ?”

”Khôn sao, bây giờ Lộc mỗ rời đi vẫn kịp, Lộc mỗ xin cáo từ, mời các vị từ từ dùng bữa.” Lâm Tử Lộc đóng cái hộp, nâng bước rời khỏi gian phòng.

Đoạn Chi Vân lưu luyến nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Lộc, quay đầu nhìn phụ thân, trong lòng có chút tức giận, nhỏ giọng nói trách cứ Đoạn Lệ: “Phụ thân, ngài sao lại đuổi Lộc công tử đi?”

”Phụ thân làm sao lại muốn đuổi hắn đi chứ, không phải hôm nay Lộc công tử còn có nhiều chuyện phải lo sao? Chúng ta không thể làm hỏng đại sự của người ta, con hiểu chưa.” Đoạn Lệ sợ nữ nhi bảo bối của ông biết, thật ta ông đuổi Lâm công tử đi vì ông đau lòng, miếng ngọc bội kia ông không cam tâm tình nguyện tặng cho Lâm Tử Lộc, nếu Đoạn Chi Vân biết chắc chắn nàng sẽ giận ông mấy ngày.

”Đại sự... Đúng, may mà phụ thân nhắc nhở nữ nhi, bằng không Lộc công tử sẽ nghĩ nữ nhi là một người không hiểu chuyện rồi.” Đoạn Chi Vân cũng là một người dễ lừa gạt, ông chỉ cần tùy tiện nói hai ba câu đã dỗ được nàng.

Lâm Tử Lộc đi ra khỏi phòng, đi thẳng một mạch đến tận cửa lớn, quả thật là nàng gặp rắc rối lớn rồi.


Nàng vốn cho rằng để khách nhân xếp hàng là một lựa chọn tốt, như vậy 100 khách nhân đầu tiên sẽ có thể xác định dễ dàng mà được hưởng ưu đãi. Nhưng nàng không hề nghĩ đến dòng người xếp hàng dài tít tắp, nhìn mãi cũng không thấy điểm dừng, hiện tại nếu nàng đột nhiên nói mấy người khách xếp hàng phía sau, số lượng khách đã đủ, những người kia chắc chắn sẽ làm phật lòng bọn họ.

”Mọi người xin yên lặng một chút.” Lâm Tử Lộc nhận ra tình huống này, nàng cần phải xử lý thật tốt nếu không sau này lượng khách đến quán lẩu sẽ bị hạn chế. Nàng chạy đến giữa đám ông, nói to đủ để đám đông có thể nghe rõ.

”Hôm nay là ngày khai trương của tửu lâu, không ngờ chuyện này lại tạo thành cho mọi người, Lộc mỗ thật sự thật xin lỗi, Lộc mỗ ở đây nhận lỗi với mọi người. Hôm nay trong tửu lâu đã không còn bàn trống, mọi người cũng có thể thấy được, huống hồ Lộc mỗ mở cửa làm ăn buôn bán cũng không thể để mọi người ăn uống miễn phí, bằng không ngày mai Lộc mỗ sẽ phải ngủ ngoài đường mất, các vị sẽ thu nhận Lộc mỗ sao?”

Lâm Tử Lộc nói lời này xong liền làm cho đám ông cười vang, ai nấy đều tỏ vẻ nguyện ý dẫn nàng về nhà.


”Như vậy đi, hôm này các vị đã vất vả một chuyến, cất công đi lại để cổ vũ Lỗ mỗ, vậy Lộc mỗ quyết định hai ngày tiếp theo đồ ăn trong Mễ Kỳ Lâm sẽ được giảm phân nửa, các vị thấy như thế nào? Như vậy tất cả mọi người đều có cơ hôi để thưởng thức rồi.”

Lâm Tử Lộc hướng về phía bọn họ tung ra ưu đãi thật lớn, tuy rằng chuyện này sẽ làm cho tử lâu của nàng trong hai ngày tiếp theo không thu được lợi nhuận, nhưng phỏng chừng người trong toàn thành đều biết đến tửu lâu của nàng vì lần ưu đãi này, đây có thể xem là cơ hội vô cùng tốt để tuyên truyền cho Mễ Kỳ Lâm, vì sao nàng lại không dùng cơ chứ.

Trong đám người tiếng reo hò truyền ra, vốn bọn họ đều ôm ý nghĩ tay không mà về, tự nhiên lại có được hi vọng mới, sao không vui mừng cho được.

Mấy bàn lẩu đặt ở trước cửa quán lẩu, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi hương mê người, trong lúc bọn họ xếp hàng nhìn mấy khách nhân bên trong ăn hăng say thích thú, càng làm cho bọn họ, những người chưa được ăn thử, hạ quyết tâm tới Mễ Kỳ Lâm ăn thử một lần cho biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận