Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Bận nguyên một ngày, khi trời đã rất trễ rồi Lâm Tử Lộc rã rời trở lại Lưu Bảo Trai.

Còn chưa đi đến gần Lưu Bảo Trai, nàng đã nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc thềm trước cửa tiệm.

Tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Tiểu Lâm Tử, hai tay hắn chống má, ngồi trên thềm đá ở trước cửa Lưu Bảo Trai, hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm về phương hướng nàng bên này.

Thấy nàng đã trở lại, hắn nhanh chân chạy về phía bên này, đến gần Lâm Tử Lộc liền ôm cổ nàng.

”Nương tử, nàng sao lại không mang theo người, đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm.” Giọng nói của Quân Lâm tràn đầy lo lắng vang lên trên đầu nàng.


Lâm Tử Lộc còn tưởng rằng Lâm muốn trách cứ nàng vì không mang theo hắn đến tham gia nghi thức khai trương ngày hôm nay, không nghĩ tới hắn vừa mở miệng thì chỉ nhắc đến an nguy của nàng, trong lòng nàng nhất thời cảm thấy ấm áp.

”Ta bây giờ là một đại nam nhân đó, không ai dám khi dễ ta đâu.” Tâm tình Lâm Tử Lộc thư thái, từ trước đến giờ nàng đều chỉ có một mình, đó đã trở thành thói quen rồi.

”Nói cũng đúng, nương tử hiện tại là nam nhân, còn là một nam nhân xấu như vậy, ai để ý chứ.”

Lâm Tử Lộc xù lông, cái gì, nàng thật sự rất xấu sao? Nàng phẫn nộ đẩy người Lâm nãy giờ vẫn ôm nàng ra, phẩy tay áo, giận dỗi bỏ đi.

Lâm đi theo đến phòng của Lâm Tử Lộc, thấy nàng vẫn còn mất hứng, còn đặc biệt chủ động đấm lưng cho nàng: “Lâm biết cả ngày nay nương tử đã vất vả, tại sao lại không mang theo Lâm đi cùng, khẳng định một người nương tử chủ trì mọi việc rất mệt.”

Một ngụm trà trong miệng nàng kém chút nữa đã phun ra, nếu nàng mang theo hắn, phỏng chừng toàn bộ căn tửu lâu đều ầm ĩ, phỏng chừng hahứn đến đó không phải là hỗ trợ nàng, mà là thêm phiền phức cho nàng mới đúng. Nàng ho khan hai tiếng, nói: “Khụ khụ, tiểu Lâm tử, không cần đấm lưng, ngươi lại đây ngồi đi.”

”Hôm nay ta chiếm được một cái bảo bối.” Lâm Tử Lộc thần bí, cao hứng nói.

”Bảo bối gì vậy?” Lâm bầy ra một bộ dáng thật chờ mong, vĩnh viễn hắn đều phối hợp với nàng.

”Là một trân bảo hiếm có, ta thật sự rất thích nó, bất quá vẫn là tặng lại cho tiểu Lâm tử đi, xem thấy nó hợp với ngươi hơn.” Kỳ thực khi ánh mắt đầu tiên của Lâm Tử Lộc rơi lên miếng ngọc chạm hình Ngân Liên hoa kia, nàng đã nảy ra ý định đưa nó cho Lâm rồi, vì nó rất phù hợp với khí chất vủa hắn, vừa thần bí, vừa cao ngạo. Bất quá kiểu khí chất đó chỉ xuất hiện khi hắn trầm lặng không nói gì mà thôi.


Nghe thấy Lâm Tử Lộc muốn tặng lễ vật kia cho hắn, tâm tình Lâm trở nên đặc biệt vui vẻ, mắt không chuyển, chăm chú nhìn nàng, thẳng đến khi nàng mở cái hộp gỗ phong cách cổ xưa kia ra.

Cái hộp cách hắn rất gần, ngay lập tức một cỗ mùi hương của Ngân Liên hoa tỏa ra, Lâm còn chưa kịp thưởng thức miếng ngọc kia, ngay tức khắc sắc mặt hắn đại biến, ngất đi, ngã xuống đất.

Biến hóa này làm cho Lâm Tử Lộc sợ hãi, nàng đang muốn chạy ra ngoài gọi Xuân lại đây, thì đã nhìn thấy hai bóng đen vọt vào phòng từ cửa sổ.

Nàng cố sức bình tĩnh, không cảm nhận được sát ý trên hai người bọn họ, Lâm Tử Lộc cũng yên tâm, hai người áo đen kia đặt Lâm lên giường.

Một người trong đó xem mạch cho Lâm, hình như là một đại phu. Nàng thật lo lắng muốn biết tình hình sức khỏe của Lâm, nàng lại không biết hai người này là người nơi nào, xông vào đầy liền xem mạch cứu người, chứ không phải giết người, chắc hẳn là người quen của Lâm, vì thế hỏi: “Các ngươi là ai? Là bằng hữu của Tiểu Lâm tử sao?”

Một trận lặng im.


Không ai để ý đến nàng, Lâm Tử Lộc tự biết nếu cố dò hỏi thêm cũng chỉ làm bản thân nàng mất mặt mà thôi, nên nàng ngoan ngoãn đứng một bên, một người nhìn giống đại phu bắt mạch xong thì lấy một viên dược từ trong lọ thuốc ra, cho Lâm ăn, còn cởi áo Lâm, hình như là muốn châm cứu.

Đến khi người đại phu kia xong việc, thì đám người Tô Ngọc Li cũng đã chạy nơi, có người xâm nhập Lưu Bảo Trai vậy mà người của hắn mãi một lúc sau mới phát hiện ra sự xuất hiện của hai người áo đen này.

”Không biết mấy các hạ là người phương nào?” Tô Ngọc Li nhìn về phía người đại phu kia, lễ độ hỏi.

Người kia nhét tay Lâm vào trong chăn, sau đó cởi bỏ áo choàng màu đen, lộ ra trường bào màu trắng bên trong, chậm rãi quay người lại.

Một đôi mắt đào hoa, một cái mũi duyên dáng tinh vi, môi hồng răng trắng, da mịn màng như sứ, mặt mày đa tình, hiển nhiên là một kinh thế giai nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận