Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

"Ý của ngươi là... Ta cũng được xem là một người không trong sạch, xứng đáng ở trong này ngốc cả đời!" Ngữ điệu, Lâm Tử Lộc cất cao, thanh âm nghe qua có chút tức giận, nhưng khóe mắt đảo qua chút quang mang giảo hoạt.

"Không, không phải như vậy, làm sao có thể đánh đồng Lâm cô nương cùng loại này nữ tử phong trần như chúng ta cơ chứ." Liên Nhi quay đầu, vội vàng xua tay, sợ làm hỏng thanh danh của Lâm Tử Lộc.

"Có gì bất đồng chứ? Ta hiện tại đang ở cùng một chỗ với ngươi mà, còn mặc xiêm y của ngươi, nếu bây giờ ta đi ra ngoài, khẳng định có thể mê đảo một nhóm phú gia công tử." Lâm Tử Lộc sờ sờ mặt mình, nàng đối với diện mạo của bản thân mình vẫn rất có tự tin.

"Ta không có ý tứ này, cô nương vẫn không nên nói lung tung, miễn cho lỡ lầm cả đời của cô nương." Liên Nhi chỉ bình luận một lời nói thấm thía.

"Ta lúc này đang ở Túy Yên Lâu phải không? Nói bản thân ta là một hoàng hoa khuê nữ, vào đây chỉ để đi dạo, ngươi cho là ai sẽ tin chứ. Dú sao quần chúng sẽ không bao giờ để ý chân tướng của sự việc, mà sẽ chỉ biết khinh bỉ ta, vì vậy ta mới không thèm để ý đến cách nhìn của bọn họ." Khi nói những lời này giọng điệu của Lâm Tử Lộc rất thoải mái, hoàn toàn không giống như đang lo lắng thanh danh của mình sẽ bị phá hủy.

Nhưng mà thái độ này của Lâm Tử Lộc lại làm cho Liên Nhi sốt ruột, lời nói ra đã có chút không rõ ràng: "Mặc dù ngươi nói là không để ý đến cách nhìn nhận của quần chúng, nhưng ta đã minh bạch ý tứ của ngươi rồi. Là Liên Nhi đã hại ngươi, ngươi nhân lúc trời chưa sáng nhanh chóng rời đi, sẽ không ai phát hiện ra ngươi đã từng xuất hiện ở đây đâu."

Lâm Tử Lộc lắc đầu: "Nếu có thể rời đi dễ dàng như vậy, vì sao ngươi lại không rời đi? Ta nhưng mà có nghe nói, ở những loại địa phương kiểu này thường ngày đều có một đống hộ vệ võ công lợi hại trông coi, ngươi cho rằng ta có thể rời đi trót lọt sao?"

Lâm Tử Lộc nói như vậy, làm cho Liên Nhi cảm thấy thật là tuyệt vọng, tuy là hộ vệ ở nơi này không có cường đại đến mức độ đó, nhưng bởi vì Túy Yên Lâu luôn luôn coi trọng quy củ, nếu bọn họ phát hiện cô nương nào có ý đồ chạy trốn, xác định người đó sẽ bị đánh cho gần chết.

Liên Nhi gục đầu xuống, nàng không muốn vì hảo tâm cứu người của mình sẽ làm hại vị cô nương này, trời ơi, nàng nên làm gì bây giờ?

"Lâm cô nương, ngươi không phải người ở nơi này, chắc là hộ vệ ở đây sẽ không khó xử ngươi đâu." Kém chút nữa Liên Nhi đã bị Lâm Tử Lộc làm cho hồ đồ rồi, dù sao nàng ấy cũng không phải là cô nương của Túy Yên Lâu, tự nhiên sẽ không tồn tại những vấn đề mà nàng lo ngại.

"Không phải người ở đây thì sao chứ, chắc chắn bọn họ sẽ khó xử ta, bởi vì ta cũng là nữ tử." Lâm Tử Lộc vẫn là lắc đầu.

"Vì sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể bắt buộc ngươi sao? Không có khả năng, như vậy nếu người nhà của ngươi tìm đến đây, bọn họ bị kiện lên quan phủ." Liên Nhi nghi hoặc, không biết lời nói của Lâm Tử Lộc có ý gì.

"Bởi vì ta muốn dẫn ngươi theo, như vậy khẳng định bọn họ sẽ khó xử ta. Ta bắt cóc một nữ tử xinh đẹp như ngươi sẽ làm cho bọn họ tổn thất không ít a!" Lâm Tử Lộc ngả ngớn cười, hướng về phía Liên Nhi ngu ngơ đá lông nheo.

Liên Nhi không nghĩ tới Lâm Tử Lộc đánh tới chủ ý này, chính là nếu nàng không đi thì nàng ấy cũng sẽ không đi, vì nàng ấy muốn bức nàng đi ra ngoài. Chính là, dẫn nàng ra ngoài thì có lời lộc gì cho nàng ấy chứ? Vì sao lại phải lo lắng đến tâm tình của nàng, còn không ngại thanh danh của mình sẽ có cơ hội bị hủy.

Liên Nhi tự nhiên đem những câu hỏi kia hỏi thầm một lượt trong lòng, cũng không nghĩ ra được một câu trả lời thuyết phục nào.

Lâm Tử Lộc giống như nhìn thấu tâm tư của Liên nhi, gỡ rối hộ nàng ấy: "Không có vì cái gì, nếu phải tìm một lý do, thì cứ cho là bởi vì bộ dạng Liên Nhi thật đẹp, ta luyến tiếc không muốn buông tay đi." Lâm Tử Lộc nâng bàn tay Liên Nhi lên, ở trên mu bàn tay trơn bóng trắng nõn, in xuống một nụ hôn nhợt nhạt. 

Hốc mắt Liên Nhi ửng đỏ, con ngươi toàn bộ là ánh sáng ôn nhu, cảm động không thôi.

Lâm Tử Lộc đắc ý cười, lại nâng lên đầu, lại cảm thấy được có luồng gió lạnh từ sau lưng Liên Nhi truyền đến, làm nàng không tự giác rùng mình một cái.

Lâm Tử Lộc vòng qua Liên Nhi, đưa mắt nhìn hướng cửa sổ, khí lạnh càng ngày càng thịnh, còn chưa đi đến bên cạnh cửa sổ, liền có một đạo thanh âm lãnh trầm vang lên.

"Chỉ có gặp một chút mà đã luyến tiếc buông tay rồi sao? Nguyệt nhi, chuyện này nàng định giải thích như thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui