Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Doãn Phiên Phiên vừa nghe thấy câu nói kia của Quân Dật, ngay lập tức tối sầm mặt lại, ủy khuất nói: "Phiên Phiên không bao giờ muốn đánh đàn nữa"

"Vì sao?" Quân Dật rất muốn nghe tiếng đàn của Doãn Phiên Phiên, nàng có thiên phú rất cao, chỉ cần hơi động tay là đã có thể tạo ra một khúc phá lệ động lòng người.

"Chính là..." Doãn Phiên Phiên muốn nói lại thôi.

"Đừng sợ, có hoàng biểu ca làm chủ cho ngươi." Doãn Phiên Phiên nhìn ra nàng có nỗi khổ tâm, Quân Dật cầm lấy bàn tay mềm mại không xương tay của nàng, lên giọng trấn an.

"Vẫn là hoàng biểu ca tốt, ai~, còn không phải là bởi vì mẫu thân của Phiên Phiên sao." Doãn Phiên Phiên gắt giọng.

"Mẫu thân của Phiên Phiên?" Không phải mẫu thân luôn luôn đối với nàng rất yêu thương sao? Làm sao có thể khó xử nàng?

"Đúng là người, mấy ngày nay mẫu thân luôn luôn ép Phiên Phiên luyện cầm, luyện đến nỗi Phiên Phiên đều thấy phiền, nếu không phải lần này hoàng mợ truyền Phiên Phiên tiến cung, Phiên Phiên còn đang ở nhà khổ luyện đó." Doãn Phiên Phiên dù sao cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, chịu không nổi khổ, không thích nhất là có người quản nàng.

"Luyện đàn..." Vừa nói đến chuyện luyện đàn vất vả của Phiên Phiên, Quân Dật giống như có chút minh bạch lý do vì sao mẫu thân nàng lại bắt nàng luyện cầm chăm chỉ đến như vậy, "Chắc là vì sinh thần của ta đi."

"Uh, nhưng mà ta nhớ là sinh thần lần trước của hoàng thượng, Phiên Phiên không được tham gia, đều là các ca ca của Phiên Phiên tiến cung mừng thọ, lần này vì sao lại muốn Phiên Phiên hiến khúc?" Doãn Phiên Phiên thật buồn rầu, nàng căn bản không nghĩ tới việc ở trên đại điện đánh đàn, bởi vì chỗ đó một chút tư tưởng cùng ý cảnh đều không có.

Quân Dật vừa nghe, không khỏi khẽ cười ra tiếng, vỗ nhẹ nhẹ bàn tay của Phiên Phiên: "Phiên Phiên của chúng ta trưởng thành rồi."

Hai đóa mây hồng nổi lên trên gò má của Doãn Phiên Phiên, mở miệng nũng nịu nói: "Hoàng biểu ca... Người ta sang năm mới đến tuổi cập kê."

"Cũng sắp rồi, ta nghĩ là Doãn phu nhân hi vọng trong thọ yến Phiên Phiên sẽ tỏa sáng, dù sao hôm đó cũng có không ít thanh niên tài tuấn đến dự!" Lời tuy như là nói thế, nhưng tâm Quân Dật lại hung hăng có rút một phen, không nghĩ tới Vương Trạch lại có chủ ý này, may mà hắn biết được trước tiên.

"Biểu ca! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, Phiên Phiên không muốn lập gia đình, không muốn rời xa mọi người." Doãn Phiên Phiên nắm chặt tay Quân Dật, trong mắt tràn đầy cảm xúc không nỡ.

"Không có người nào có thể bức bách Phiên Phiên làm chuyện Phiên Phiên không thích, chỉ là... buổi thọ yến kia Phiên Phiên vẫn phải đi, Phiên Phiên nên hảo hảo luyện tập đánh đàn cho tốt." Thanh âm Quân Dật rất là ôn nhu.

"Thọ yến không phải là còn cách tận mấy tháng nữa sao, sao hiện tại đã muốn Phiên Phiên luyện tập rồi?" Nàng bĩu môi, xem như đáp ứng sẽ tham gia thọ yến.

"Thọ yến của phụ hoàng há có thể làm việc qua loa. Phiên Phiên, ngoan nghe lời a." Quân Dật ân cần dụ dỗ, hắn đối với vị biểu muội này tựa hồ lúc nào cũng có thể nhẫn nại, dùng mãi không hết.

Doãn Phiên Phiên miễn cưỡng gật đầu một cái, sau đó rút ra bàn tay nhỏ bé còn đang bị Quân Dật nắm lấy, đứng dậy, nói lời cáo biệt: "Vậy thì Phiên Phiên sẽ không quấy rầy hoàng biểu ca, bây giờ Phiên Phiên sẽ về nhà, siêng năng luyện tập... Đúng rồi, hoàng mợ có dặn Phiên Phiên truyền cho biểu ca một câu nói, -Chớ để vì nhỏ mà mất lớn-."

Doãn Phiên Phiên đi rồi, Quân Dật ngồi ở chỗ kia nghiền ngẫm câu nói kia nửa ngày, vẻ ôn nhu ấm áp trên mặt được thay thế bởi nét dữ tợn vặn vẹo.

Câu nói kia của mẫu hậu không phải là muốn nói hắn chuyện bé xé ra to sao? Nhưng mà trực giác của hắn nói cho hắn biết, không sớm trừ bỏ Quân Lâm, có ngày hắn sẽ hối hận.

Tuy rằng Quân Lâm chỉ là một vị hoàng tử thất sủng, thoạt nhìn so với Quân Triệt không có uy hiếp tới vị trí của hắn, nhưng mỗi lần tiếp cận Quân Lâm, hắn đều sẽ không tự giác cảm thấy rét lạnh, khuông mặt dưới mặt nạ của Quân Lâm làm cho hắn chán ghét.

Vụ đại hỏa thiêu năm ấy đã thiêu hủy khuôn mặt của Quân Lâm, nhưng trước đó hắn đã từng có dịp nhìn rõ khuôn mặt của Quân Lâm, đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức làm cho người ta có suy nghĩ muốn xé nát nó, một người bị nguyền rủa chỉ có thể đem lại điềm xấu, thì nên đi tìm chết đi, vì sao còn sống ở dưới cánh chim của Quân Triệt hạ nhiều năm như vậy, mà vẫn được bình yên vô sự.

Muốn chặt đôi cánh của Quân Triệt, thì Quân Lâm tuyệt đối là người đầu tiên mà hắn nên trừ bỏ.

Quân Lâm, lần này là ngươi may mắn nên mới có thể đào thoát trong trùng trùng cạm bẫy, lần sau ngươi sẽ không có cái loại vận may như lần này nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui