Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Nguyên lai vị thần y này chuyên môn về độc thuật, trách từ xưa độc và y không phân chia rõ ràng bao giờ. Lâm Tử Lộc đột nhiên cảm thấy bộ dáng chân chó vẫy đuôi chào mừng chủ nhân kia của hắn vô cùng thú vị, nhịn không được muốn trêu đùa một phen: "Ân... Nhưng ta đột nhiên không muốn nghe."

Sương mù trong đôi mắt màu nâu sẫm của Tức Mặc Hành Vân càng thêm nồng đậm, như là một cái hồ nước không ngừng gợn sóng lăn tăn, hắn nghĩ gợi một chút, lại nói ra một chỗ tốt khác: "Quay về ta sẽ cho ngươi một phương thuốc có thể điều trị thân thể ngươi, như thế nào?"

Lâm Tử Lộc nghe vậy, hai mắt sáng ngời, hắn thường ngày luôn tự xưng là thần y, có lẽ nào hắn thật sự có bản lĩnh này. Lâm Tử Lộc thanh thanh cuống họng, ra vẻ miễn cưỡng mở miệng: "Phương thuốc? Có thể làm cho tóc của ta càng ngày càng đen không? Nếu không được thì miễn đi.”

"Đương nhiên là có thể rồi, có chút vấn đề đó thì sao có thể làm khó ta chứ? Chỉ cần có dược liệu, ngươi muốn tóc đen như mực, làn da trắng nõn như giấy cũng có thể ấy chứ, muốn thân thể khỏe mạnh lại càng là chuyện dễ như trở bàn tay. Xem ra mấy điều trên ngươi đều cần đi, chỉ cần ngươi đuổi Quân Lâm đi, ta cam đoan sẽ khiến ngươi trở nên xinh đẹp hấp dẫn." Tức Mặc Hành Vân hiển nhiên là đang dùng bất cứ giá nào, hoàn toàn đã quên đương sự còn ở ngay bên cạnh, tự nhiên như không nói ra điều kiện.

Vì thế người nào đó đã bị Quân Lâm ném sang bên, té chỏng vó trên đất.

"Ha ha, thần y ngươi cũng quá yếu đi, thê mà còn tự xưng mình là cái thế thần công, chết cười ta, ha ha." Lâm Tử Lộc dựa lên người Quân Lâm, thấy Tức Mặc Hành Vân bị Quân Lâm ném sang một bên thì sảng khoái cười nhạo, nàng không hề để điều kiện Tức Mặc Hành Vân vừa nói trong lòng, lựa chọn quên chúng đi.

"Ngươi... Các ngươi...  Ta nguyền rủa các ngươi!" Tức Mặc Hành Vân đi ra từ trong bụi cỏ, quỳ rạp trên mặt đất, chỉ về phía bọn họ, tức giận nói.

"Ha ha, có muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa chúng ta không?" Trong đầu Lâm Tử Lộc ngay lập tức nghĩ đến cảnh tượng kinh điển trong phim hoạt hình.

"Vẽ vòng tròn? Ta vì sao phải vẽ? Không đúng, ta là một người ăn ở đứng đắn, đừng có động viên ta làm mấy loại chuyện đó, ta làm việc xấu cũng phải làm đường đường chính chính, cho nên ta ở ngay đây nguyền rủa các ngươi..." Tức Mặc Hành Vân một tay chỉ lên trời, ba ngón tay khép lại, nghiêm túc chuẩn bị nguyền rủa.

Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Lâm dừng ở trên người Tức Mặc Hành Vân, đem hắn đông cứng, đến cả mấy ngón tay cũng không giơ thẳng lên được, môi mấy máy không nói ra lời. Vì thế mỗ thần y nào đó thức thời biết sợ, vỗ vỗ mấy cái lá cây dính trên người.

Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, rồi sẽ có một ngày, Tức Mặc Hành Vân ta chỉnh tên đại ác ma đáng ghét kia.

Sau khi nghĩ xong, Tức Mặc Hành Vân lại ngoan ngoãn đi tới bên người Quân Lâm, dọc theo đường đi rất biết vâng lời, giống như một nàng dâu nhỏ.

Nói Dạ Ẩn dùng khinh công bay về trước, mãi sau mới phát hiện ra vương gia nhà mình còn chưa có đuổi kịp, hắn vỗ trán, sao có thể quên việc vương gia không thể sử dụng nội công cơ chứ.

Mang nữ nhân trên lưng tới chỗ Tô Ngọc Li, sau khi an trí tốt, Dạ Ẩn sốt ruột ra cửa, không ngừng tìm kiếm bên đường.

Khi thấy vương gia nhà hắn cùng hai người kia vai kề vai đi trên đường, nói nói cười cười, hắn thật sự hoài nghi có phải bản thân mình đã nhìn lầm rồi hay không, bởi vì tính cách vương gia nhà bọn họ vốn dĩ không như vậy.

Dù vương gia có vẻ dễ tính hơn trước, nhưng vẫn là do bản thân hắn làm việc thất trách, Dạ Ẩn đi đến trước mặt Quân Lâm, quỳ một gối xuống: "Gia, Dạ Ẩn đã đến chậm."

Quân Lâm vốn là bất mãn việc hắn để một mình Lâm Tử Lộc lưu lạc ở bên ngoài, trực tiếp không nhìn, đi vòng qua hắn.

Nàng dâu nhỏ nhu thuận, Tức Mặc Hành Vân, tự nhiên cũng đuổi theo Quân Lâm, còn có chút vui sướng khi người gặp họa, khi đi qua người Dạ Ẩn còn không quên vứt cho hắn một ánh mắt hả hê.

Một người không sợ trời không sợ đất ở đây, không ai khác chính là Lâm Tử Lộc, nàng đứng ở trước mặt Dạ Ẩn, mở miệng thấm thía nói: "Thực không hiểu nổi sao các ngươi lại thích quỳ như vậy. Ở nơi chúng ta, kiểu quỳ một gối này chỉ dùng để cầu hôn thôi, chẳng lẽ ngươi..."

Dạ Ẩn sợ tới mức giật mình một cái, thật nhanh đứng lên, dè dặt nhìn qua phía Quân Lâm, thấy mặt Quân Lâm không hề biến sắc, trong lòng còn sợ hãi hơn trước: "Vương phi, người không cần đùa kiểu này, thuộc hạ không muốn chết sớm như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui