Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Quân Lâm dựa ở trên khung cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ đang nở rộ đầy ý cười trên mặt nàng, hắn cố gắng gượng nuốt lời nói sắp ra khỏi khóe miệng xuống.

Vốn đi tới cửa, nghe được nàng và Liên Nhi nói về việc lấy thân báo đáp còn có chút mất hứng, giờ phút này tâm tình của hắn đã bị nụ cười tươi sáng của nàng làm thỏa mãn.

Hắn lắc đầu, xoay người đi xuống lầu. Hắn cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là như thế nào, vì sao càng ngày càng trở nên keo kiệt như vậy?

Đây cũng không phải là một vấn đề "nghiêm trọng" gì, nhưng mà hắn cũng đã quên mất mục đích ban đầu đi tới đây, vì thế Lâm Tử Lộc hiện giờ vẫn không biết Tô Ngọc Li đã rời đi, còn có suy nghĩ lát nữa sẽ đến chỗ hắn cẩn thận nói lời cảm ơn sau cũng không muộn.

"Liên Nhi cảm thấy thân thể tốt hơn chưa?" Lâm Tử Lộc xoay xoay người, rồi lại quơ quơ cánh tay, hoạt động gân cốt một chút, sau đó mới lên tiếng hỏi.

"Uh, đã không có gì đáng ngại rồi." Liên Nhi không hề cảm thấy thân thể của mình khó chịu ở chỗ nào, tinh thần ngược lại rất là sảng khoái.

"Vậy ngươi chuẩn bị một chút, sau một chén trà nhỏ, ta sẽ dần ngươi xuống dưới lầu để dùng đồ ăn sáng." Lâm Tử Lộc đứng lên, tay vịn trụ giường để ổn định thân hình.

Lâm Tử Lộc luôn luôn để mặt mộc, lại mặc nam trang, nên chỉ cần một chút thời gian nàng đã chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn qua thì thấy Liên Nhi vẫn còn đang ở trước gương bận rộn vẽ lông mày.

Lâm Tử Lộc không khỏi cảm khái trong lòng, sở thích vẽ mi này của người cổ đại thật là thanh nhã, ngày nào cũng dành một khoảng thời gian không nhỏ cẩn thận tỉ mỉ vẽ mi, quả thật là tốn không biết bao nhiêu tâm tư đây.

Lâm Tử Lộc nâng tay lên, xoa hàng lông mày lá liễu, tựa hồ từ khi xuyên không đến giờ, nàng không có thói quen vẽ lông mày, phần lớn nguyên nhân là bởi vì cặp lông mày này để nguyên đã rất hoàn mỹ rồi, nếu muốn vẽ thì căn bản không biết nên vẽ từ chỗ nào.

Thời gian Lâm Tử Lộc mải lo tự kỷ, thì Liên Nhi đã trang điểm xong xuôi, sắp xếp gọn gàng đống đồ trên bàn trang điểm rồi mới đứng dậy đi đến chỗ Lâm Tử Lộc.

"Lâm cô nương." Liên Nhi lên tiếng, gọi hồn Lâm Tử Lộc về.

Lúc này Lâm Tử Lộc mới phát hiện Liên Nhi đã đứng ở bên cạnh nàng từ bao giờ, hôm nay Liên Nhi vẫn một bộ xiêm y màu xanh đậm, trên mặt có bôi ít phấn trang điểm, so với dáng vẻ trước kia ở Túy Yên Lâu đúng là tươi mát hơn không ít.

Tâm tình của nàng ấy tựa hồ rất tốt, cả người như có như không lộ ra ý cười, khí chất mềm mại đáng yêu, dường như có một vầng ánh sáng ấm áp bao quanh nàng, so với tươi đẹp thì thiếu một chút tao nhã, so với đoan trang thì thiếu một ít nghiêm túc.

Lâm Tử Lộc kéo tay Liên Nhi qua, dẫn nàng xuống dưới lầu dùng cơm.

"Rốt cục cũng chịu xuống." Quân Lâm mở miệng đầu tiên.

"Đói bụng tự nhiên xuống thôi." Lâm Tử Lộc kéo ra một cái ghế, an trí tốt cho Liên Nhi, mới ngồi xuống một vị trí gần Quân Lâm nhất.

Quân Lâm nhìn thấy, thì môi hơi nhếch lên, rất nhanh đã biến mất, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lẽo buồn tẻ như cũ, hắn liếc mắt về phía gã sai vặt, gật đầu ra hiệu.

Cho đến khi cả bàn đầy ắp thức ăn, Lâm Tử Lộc vẫn không thấy Tô Ngọc Li và vị thần y nhiều chuyện kia xuất hiện.

Nàng cắn một chiếc đũa, nghi hoặc hỏi: "Sao Tô huynh và Tức Mặc thần y còn chưa xuống?"

Quân Lâm gắp một cái bánh bao đậu đặt vào chén nàng, không chút để ý nói: "Chắc là chưa tỉnh ngủ. Nàng ăn trước đi."

Lâm Tử Lộc "ồ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức vùi đầu chiến đấu, hăng hái thưởng thức bữa sáng, còn thỉnh thoảng còn bỏ vào bát Liên Nhi vài món ăn.

Trên bàn ăn xuất hiện một tam giác quan hệ kì dị, Quân Lâm gắp thức ăn cho Lâm Tử Lộc, Lâm Tử Lộc lại gắp thức ăn cho Liên Nhi.

Liên Nhi tỏ vẻ rối rắm xấu hổ, Quân Lâm rõ ràng không nhìn về phía nàng, nhưng hơi thở lãnh liệt khuếch tán trong không khí đủ để khiến cho nàng chấn động, đôi đũa trên tay mấy lần xuýt rớt xuống.

Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, Lâm Tử Lộc còn thích ý, ợ lên một tiếng.

"Không phải, thần y có khả năng ngủ nướng mới không xuống dùng bữa, nhưng Tô huynh không phải là loại người lười nhác như vậy, sẽ không phải là vì..." Lâm Tử Lộc cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi đứng dậy.

"Tô huynh không phải là đã rời đi rồi chứ?" Nàng nhanh chân tiến về phía cầu thang, muốn đi lên lầu kiểm chứng thực hư ra sao.

"Sớm đi rồi." Quân Lâm cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy tâm tình Lâm Tử Lộc bởi vì Tô Ngọc Li mà trở nên sốt ruột, núi lửa trong lòng không ngăn được muốn phun trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui