Thanh Không yêu hoàng bị một kiếm chém làm đôi, nhưng sinh cơ vẫn chưa đoạn tuyệt, đôi mắt thật lớn nhìn trừng trừng hắn, Nhạc Vũ chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt sợ hãi, oán hận, hối hận còn có tia cầu xin như vậy. Đủ loại cảm xúc hỗn hợp chung một chỗ, khóe môi hắn nhếch lên, làm như không nhìn thấy, thủy lam kiếm hoa lại nhấp nháy bay lên, đem đầu yêu cầm khổng lồ chém đứt ngang, cộng thêm một kiếm trước đó, thân thể khổng lồ liền chia ra làm bốn!
Huyết vũ bay tung đầy trời, Long Hoàng An Thiên Tỳ giữa không trung cũng mạnh mẽ áp xuống, đem Thanh Không yêu hoàng chấn thành dập nát!
Huyền Vũ hưng phấn gầm lên, mở to miệng mạnh mẽ hấp thu khí huyết tinh nguyên. Thân hình mặc dù còn chưa bành trướng, nhưng giáp xác đã vô cùng ngưng thật, hiện lên tia sáng bóng rạng rỡ.
Nhạc Vũ lắc mình rời khỏi tiểu thiên thế giới, Trấn Thế Chung cùng Long Hoàng An Thiên Tỳ phiêu phù bên cạnh, lạnh lùng nhìn về phía Thượng Vân sơn, những Yêu tộc sống nương nhờ dưới sự bao che của Thanh Không yêu hoàng đã sớm bỏ chạy tứ tán bốn phía. Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu vừa thấy tình hình không ổn, đã chạy trốn về phía bắc, trong mắt đều là vẻ kinh hoàng, kinh hãi với sự tàn nhẫn quả quyết của Nhạc Vũ, cũng kinh ngạc với thủ đoạn của vị An Thiên Huyền Thánh đại đế mới nhậm chức kia. Tam đại yêu hoàng liên thủ nói giết liền giết, không hề do dự! Pháp lực thần thông đã xa xa vượt khỏi Thái Thanh Huyền Tiên bình thường!
Trong khoảnh khắc hai người đều vô cùng hối hận, là lần đầu sinh lòng hối hận, sớm biết như thế lúc trước cần gì làm vậy? Tận tâm tận lực đi theo vị đại đế này, hoặc còn có cơ hội xưng hùng phương bắc. Ít nhất không cần phải lo lắng về tính mạng!
Lang Hiểu bay sau cùng, nhìn Nguyên Hổ đang chạy nhanh trước mặt, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ oán giận, nếu không phải hắn ngu xuẩn lỗ mãng, chính mình làm sao rơi xuống hoàn cảnh thảm như vậy?
Nhạc Vũ vẫn đứng yên dưới chân núi, dùng pháp lực truyền vào hai mắt chuyên chú nhìn hai yêu tu đang bỏ chạy, cũng không hề có hứng thú đuổi theo. Chỉ riêng hắc giáp nam tử còn chưa kịp chạy trốn lại làm cho hắn có chút để ý tới. Ngay khi hắn vừa xuyên ra khỏi tiểu thiên thế giới, người này đã dùng phương pháp độn thổ bỏ trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tốc độ cực nhanh, không thấp hơn Thái Thanh Huyền Tiên phi độn, quả nhiên vô cùng thần diệu.
- Người kia là ai? Độn Thổ Pháp tuyệt hảo!
Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt, tò mò nhìn Cái Văn cùng Cự Linh Thần. Mới vừa rồi do Cái Văn ra tay dùng ngân thương cùng Cự Linh Thần hợp lực ngăn trở hắc giáp nam tử được chốc lát để hắn tru diệt bạch diện đạo nhân kia. Nhưng vết thương sau lưng Cái Văn không khỏi nứt toác, máu tươi đầm đìa. Cái Văn cũng không thèm để ý tới, giải thích:
- Người này tên là Giáp Thiên Không, cũng là yêu hoàng một phương. Bản thể là một đầu Tê Tê, chỉ có huyết mạch trung giai thần thú, nhưng một thân độn thổ kỳ thuật thiên hạ ít người làm gì được hắn! Nhưng sơn môn của hắn không phải ở đây, cũng không ở Nam Chiêm Bộ Châu, mà là thuộc cực bắc Bắc Hải, Bắc Câu Lô Châu! Thật không biết vì sao người này lại ở nơi đây!
- Một con Tê Tê?
Nhạc Vũ híp mắt, tiếp theo liền bay lên trời, dùng Súc Địa Pháp không nhanh không chậm đi về hướng Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu đã bỏ chạy.
Ngay sau đó Huyền Vũ cự thú đã lao ra khỏi Trấn Thế Chung, hóa thành vô số thủy lam quang hoa đánh về phía những yêu tu đang bỏ chạy, những nơi đi qua, vô luận là Ngọc Tiên Thiên Tiên hay Thái Ất Chân Tiên cảnh đều trong khoảnh khắc bị hút đi toàn bộ máu huyết, hóa thành thây khô.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, thẳng đến khi phát giác Huyền Vũ cũng không cần hắn cung cấp pháp lực đã có thể chính mình duy trì hình thể, nên không còn tiếp tục lo lắng, bay tiếp về hướng bắc.
Nửa canh giờ sau đã đi theo Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu cách xa chừng vài ngàn vạn dặm. Từ rất xa đã có thể nhìn thấy mấy tòa núi cao, từng dãy núi liên miên trùng điệp. Nhạc Vũ dùng Vọng Khí Pháp nhìn vận khí tinh quang, không khỏi nhướng mày:
- Đây là nơi nào?
Cái Văn còn đang cau mày, Cự Linh Thần đã giành đáp trước:
- Nơi này ta nhận được! Núi này gọi là Thương Mộc sơn, có hai vị yêu hoàng chiếm cứ. Chính là một đôi tỷ muội, xưng là Song Liên đạo nhân. Nghe nói bản thể là một gốc Tiên Thiên Tịnh Đế Liên biến thành, đã tu hành mười mấy vạn năm…
- Song Liên đạo nhân?
Tinh mang trong mắt Nhạc Vũ chớp lên, đang định đi tới, đã thấy trên đỉnh Thương Mộc sơn xa xa bay ra một đạo thanh quang đánh thẳng về hướng độn quang do Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu biến thành, đem hai người đánh văng ngược ra xa. Tiếp theo một thanh âm nữ tử trong vắt xa xa truyền đến:
- Tỷ muội ta đang bế quan tu hành, không tiện đãi khách, xin mời hai vị khách quý quay về! Nếu có chuyện quan trọng xin chọn ngày khác hãy đến!
Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu kinh sợ, mắt thấy Nhạc Vũ từ phía sau đi tới, đã càng đuổi càng gần, chỉ đành miễn cưỡng cắn răng chuyển đổi phương hướng phi độn về hướng đông. Nhạc Vũ híp mắt liếc nhìn xuống Thương Mộc sơn, chỉ thấy hai nữ tử đang hướng tới bên này khom người hành lễ, vẻ mặt ngưng trọng cung kính. Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục đuổi theo độn quang của hai người kia.
Vẫn như trước không nhanh không chậm, truy ở phía sau chừng mười vạn dặm, khiến cho Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu phải cắm đầu toàn lực bỏ chạy như bay.
Theo hướng đông chừng bảy ngàn vạn dặm, chợt nhìn thấy phía trước có một tòa núi lớn cao tới tám mươi bảy vạn trượng, dựng thẳng xuyên mây.
Đường dày phi độn, Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu đã sớm kiệt lực, nhất thời trong mắt lộ ra vẻ thả lỏng. Nhưng còn chưa kịp chạy tới gần, liền có một người hiển lộ thân hình ngay trên không trung.
Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mái tóc đã hoa râm, phất nhẹ tay áo đã xuất ra một cỗ cự lực trực tiếp gạt bay hai người ra ngoài mấy ngàn vạn dặm, thoáng thở dài nói:
- Hai vị đạo hữu, tuy ta và các ngươi còn chút giao tình, nhưng vẫn còn chưa đủ để Thác Bạt Vân Hạo này chết vì các ngươi! Chẳng lẽ cho tới giờ khắc này mà hai vị còn chưa chịu hiểu, vị đại đế kia chỉ là muốn mượn hai ngươi làm lý do, giết chết chúng ta? Nơi này không phải nơi có thể bảo mệnh cho hai vị, xin hãy thay nhà khác! Ở phía nam Bắc Hải này, chỉ sợ không có người nào đủ khả năng bảo hộ hai vị đạo hữu!
Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu đều rã rời toàn thân, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Trong lòng bọn hắn cũng đã hiểu được, nhưng ngay khi sắp nắm bắt được hi vọng thoát chết nhưng lại bị Thác Bạt Vân Hạo chính miệng vạch thẳng, lại làm cho bọn hắn cảm giác được thực tế vô cùng tàn khốc. Bọn hắn nhìn ra xung quanh, chỉ cảm thấy vô luận trốn về phương nào cũng chỉ còn một chữ chết mà thôi. Lên trời không đường, xuống đất không cửa…
Mười vạn dặm xa xa, Nhạc Vũ cũng chẳng thèm tiếp tục chờ đợi, từng bước một đi tới, chỉ vài lần hô hấp đã đi tới trên bầu trời. Hắn đưa mắt nhìn nhìn trung niên tóc hoa râm kia một thoáng, tiếp theo chấn mạnh tay áo, Thủy Vân kiếm đã bắn ra một đạo kiếm quang mênh mông cuồn cuộn, mặc dù không dùng lực lượng của tiểu thiên thế giới nhưng đó có Huyền Thủy Thiên Linh Châu rót vào vô số thủy linh lực, mấy vạn đại đạo pháp tắc cùng mười lăm thần lực pháp tắc hợp thành một kiếm, thế không thể đỡ, trực tiếp đem bảo vật hộ thân của hai người kia chấn thành dập nát. Tiếp theo kiếm quang quét ngang, làm bắp chân hai người đứt ngay tận gốc!
- Triệu tập không tới, một kiếm này trừng phạt tội bất kính của hai ngươi!
Dứt lời bỗng dưng tiếp tục bắn ra một đạo lam sắc kiếm quang, nhấp nháy thanh không, đem phần eo hai người mạnh mẽ chém đoạn.
- Chỉ lệnh của ta, nhắm mắt làm ngơ, kiếm thứ hai, trừng phạt tội chống lệnh của các ngươi!
- Tội đáng thiên đao vạn quả!
Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí đánh vào thân thể, tựa như lăng trì đem thân hình hai người chém nát thành ngàn mảnh! Ngay sau đó, kiếm thứ ba chém ra, kiếm hoa chói mắt huy hoàng, lôi cuốn bất thế oai vũ. Tại
- Dám giết sứ giả truyền tin, tội đại nghịch bất đạo! Kiếm thứ ba, cho thần hồn các ngươi câu diệt!
Kiếm quang mênh mông cuồn cuộn thẳng chém xuống, đem thân thể còn lại của Nguyên Hổ và Lang Hiểu cùng nguyên hồn lạc ấn toàn bộ hết thảy còn lưu trên thế gian, đều càn quét sạch sẽ!
Tiếp theo Thủy Vân kiếm hóa thành lam quang, thu vào trong tay áo hắn.
Giết xong hai người này, Nhạc Vũ lại nhìn về phía trung niên tóc hoa râm kia nói:
- Ngươi cùng hai vị Song Liên đạo nhân kia thật sự thông minh. Nhưng ngày sau hãy tự thu xếp ổn thỏa!
Trung niên cười khổ, chắp tay nói:
- Thác Bạt Vân Hạo gặp qua đại đế! Không biết bệ hạ có thể nghe ta một lời? Kỳ thật yêu tu chúng ta, cũng không phải ai ai đều như Xa Linh cùng Thanh Không, vô cùng hung ác, khăng khăng muốn làm kẻ địch của đế đình. Mặc dù là Thanh Không yêu hoàng cũng không phải không thể thuyết phục. Nếu đại đế muốn xưng hùng phương bắc, tốt nhất đừng dùng thủ đoạn cực đoan như vậy…
Nhạc Vũ cũng không trả lời, đưa tay phải vỗ nhẹ lên Long Hoàng An Thiên Tỳ, thản nhiên nói:
- Nếu yêu tu các ngươi có thể chính mình thu liễm, đó không còn gì tốt hơn! Nhưng hành vi ngày trước của các ngươi, trẫm có chút không tin được. Sau ngày hôm nay, đế đình hành cung, trong vòng bảy triệu dặm, vô luận nhân tộc yêu tu, phàm ai dám lấy nhân tộc phàm nhân làm thực vật, trảm! Lấy Thanh Không Xa Linh làm gương, yêu tu các ngươi khi đó đừng nói ta không cảnh cáo trước!
Vừa nói xong, bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ lại có chùm tử khí xông lên bầu trời. Mặc dù không kinh động như lúc trước, nhưng kim mang nồng đậm trong tử khí càng tăng thêm thật rõ ràng. Trên mặt Cát Văn liên tục lóe lên quang mang, kích động không cách tự kìm chế bản thể, trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ, tràn ngập quang mang hưng phấn chưa từng có.
Nhạc Vũ cười dài, tụ bào phất nhẹ, liền đem Long Hoàng An Thiên Tỳ thu vào tay áo, xoay người nghênh ngang rời đi. Chỉ lưu lại Thác Bạt Vân Hạo sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt thâm u, nhìn theo ba người.
Hướng đế đình hành cung trở về, đoạn đường này không chỉ Cự Linh Thần vô cùng hưng phấn, ngay cả Cái Văn cũng tinh thần chấn hưng lồng ngực phập phồng. Bay chưa tới ngàn vạn dặm, liền thấy Huyền Vũ cự thú chợt ợ lên một hơi, hướng nơi này bay tới. Vừa bay tới trước mặt Nhạc Vũ, đã hộc ra mười sáu viên lam quang hạt châu.
- Huyền Thủy Thiên Linh Châu?
Nhạc Vũ ngạc nhiên cầm vào trong tay, thật không biết lần này Huyền Vũ đã có thể điều động càng nhiều lực lượng hay do thủ pháp đã trở nên thành thạo, mười sáu viên lam châu rất sáng, rõ ràng chất lượng vượt xa hai lần trước, uy lực càng mạnh mẽ. Có thể sử dụng được ít nhất là hơn năm ngàn năm. Huyền Vũ đắc ý gật gật đầu, tiếp theo thân hình khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, tán đi thủy dịch, chỉ còn lại chừng lòng bàn tay, bay tới trước người Nhạc Vũ, đáp lên vai trái của hắn, sau đó bộ dạng uể oải xoải người rụt đầu như nằm ngủ.
- Mượn khí huyết của ba Thái Thanh Huyền Tiên, đã ngưng tụ ra thực thể chân chính rồi sao?
Nhạc Vũ còn đang cảm thấy tò mò chuẩn bị nghiên cứu, bỗng dưng lòng có nhận thấy, lạnh lùng nhìn lên phía trên chín tầng trời cao.