Quân Lâm Thiên Hạ


Tốc độ của hai vị đạo nhân kia nhìn chậm nhưng lại thật nhanh, Nhạc Vũ vừa nhìn còn thấy họ đang xuyên qua vô số thời không mảnh nhỏ, đợi khi hắn đi ra khỏi Diễn Thiên Châu hai người kia đã đến trước người.

Trước đây hắn đã gặp qua Tử Vân tán nhân một lần, Ngọc Lăng Tiêu thì lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn lập tức làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, hướng hai vị trưởng bối hành lễ.

Nhạc Vũ cũng không khỏi có chút xấu hổ, gọi Quảng Lăng tán nhân là tổ sư, lại gọi Tử Vân tán nhân là sư tôn. Lẽ ra thọ nguyên của Tử Vân tán nhân vượt xa Ngọc Lăng Tiêu, vai vế lại kém hơn vài bậc.

Nhưng hai vị này cũng không để ý tới, sảng khoái nhận Nhạc Vũ thi lễ, trên mặt cười không ngớt.

Nhạc Vũ vô cùng hâm mộ nhìn lên Thái Ất Huyền Quang Lung Linh Tháp trên đỉnh đầu Ngọc Lăng Tiêu.

Trên thân tháp có thể thấy được mấy dấu vết tổn thương đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khép lại.

Dùng năm loại tiên thiên linh căn tàn chi chế luyện, xem như là mộc hệ linh bảo đỉnh cấp. Nhưng vật này đối với Ngọc Lăng Tiêu mà nói chỉ là vật thay thế, xem như để chịu thay vết thương cắn trả khi sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, bậc linh bảo này cả hồng hoang cũng chỉ có vài món.

- Vũ nhi ngươi có Ngũ Hành kiếm trận, cần gì phải hâm mộ ta?

Ngọc Lăng Tiêu phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Nhạc Vũ, nhìn lên cánh tay gãy của hắn, sau đó thoáng cau mày nói:

- Đúng là làm khổ ngươi! Ta cũng chưa từng dự đoán được Từ Hàng lại bỏ ra vốn liếng lớn như vậy. Nếu không phải do ngươi mượn dùng Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận, tu vi tiến nhanh, kết quả trận chiến này quả thực khó đoán trước.

Nhạc Vũ cũng không quan tâm tới, vết thương trên cánh tay nhìn qua tuy nặng nhưng nhiều nhất chỉ dùng thời gian nửa năm là có thể chữa lành.

Chỉ cần đợi lực cắn trả tan hết, với khả năng dùng máu sống lại của hắn hiện tại chỉ cần thời gian ngắn liền có thể khôi phục cánh tay này.

Trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu được mục đích đến đây của Ngọc Lăng Tiêu, cũng không cần chờ đợi đối phương mở miệng hỏi, đã phẩy tay áo lấy ra Tử Khuyết Thiên Chương dùng pháp lực bao bọc đưa về hướng Ngọc Lăng Tiêu.

Ngọc Lăng Tiêu đón lấy, hồn niệm trực tiếp thăm dò vào trong Tử Khuyết Thiên Chương, nhìn thấy huyễn ảnh sơ khai thời hồng hoang.

Hắn nhắm mắt đứng yên một lúc lâu, chỉ dùng hai canh giờ đã mở mắt ra hồi tỉnh lại.

- Không ngờ bên trong Tử Khuyết Thiên Chương còn một bộ kiếm quyết đứng đầu như thế! Đáng tiếc vẫn không được trọn vẹn đầy đủ…

Trong mắt Ngọc Lăng Tiêu toát ra vài phần tiếc nuối. Tiếp theo tiện tay phất tới, đem Tử Khuyết Thiên Chương đưa trở về, lại hướng Tử Vân đạo nhân thi lễ nói:

- Đạo hữu, vật này đối với ta giúp ích thật lớn, viễn siêu sự tưởng tượng của ta! Ngọc Lăng Tiêu cần trở về bế quan, chuẩn bị độ qua Huyền Tiên thiên kiếp. Sau một trăm hai mươi năm, sẽ cùng đạo hữu tái kiến!

Tử Vân đạo nhân mỉm cười gật nhẹ đầu, đợi khi Ngọc Lăng Tiêu hóa quang rời đi mới quay đầu nhìn Nhạc Vũ cười nói:

- Thiên tư của vị tổ sư này của ngươi thật sự đáng sợ! Nếu bàn về đạo tâm căn cốt ta còn có thể ngang ngửa được với hắn. Nhưng nếu bàn về nhận thức thật sự kém quá xa. Tuy thọ nguyên nhiều hơn hắn mấy vạn năm, lại chỉ có thể tương xưng đạo hữu! Nếu theo ta thấy, hắn hiểu được bộ Tử Khuyết Thiên Chương thành thục, một trăm hai mươi năm sau Lăng Tiêu đạo hữu nhất định có thể trở thành nhân vật đứng đầu, ta thật sự vô cùng chờ mong.

Nhạc Vũ im lặng, thầm nghĩ người có thể sáng chế ra bộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mười ba thức há lại có thể là người bình thường? Nhưng Tử Vân nói mình nhận thức không bằng Ngọc Lăng Tiêu, cũng chỉ là lời nói khiêm tốn. Sau khi Hồng Vân nhất mạch vẫn lạc, từ hai tay trắng một thân một mình tự nghĩ ra được Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tương tự như vô thượng đại đạo, bậc thiên tư này cũng đồng dạng kinh người.

Hiện giờ Nhạc Vũ càng tu luyện càng thấy môn pháp quyết này vô cùng tinh kỳ, chỉ cần dung nhập linh diễm linh thủy phẩm chất thượng giai, uy lực cuối cùng có thể đạt tới cảnh giới không sao tưởng tượng nổi, xa xa vượt qua những môn đại thần thông nổi tiếng thời hồng hoang.

Nói xong về Ngọc Lăng Tiêu, vẻ mặt Tử Vân đạo nhân chợt nghiêm nghị nói:

- Việc lần này đã làm Xiển giáo ném chuột sợ vỡ bình, việc tại Thiên Nguyên Giới xem như tạm thời được giải quyết. Lăng Tiêu cần bế quan đột phá, ta cũng cần tĩnh tụ một đoạn thời gian. Phỏng chừng gần trăm năm mới có thể hiện thân, Thủy Vân Tông trong tiên giới cần nhờ Vũ nhi tới chăm sóc! Hưng vong thịnh suy của chúng ta, hiện giờ đều dồn trên một mình ngươi!

Nhạc Vũ nghiêm túc đáp ứng, nhưng trong lòng lại tò mò, không biết Tử Vân đạo nhân vì chuyện gì lại muốn bế quan?

Ngay sau đó hắn lại nhớ tới một cỗ hóa thân khác của mình đang đảm nhiệm chức vụ đại đế, không khỏi nhướng mày nói:

- Những việc này thì cũng thôi, Nhạc Vũ tự nhiên nhận được! Nhưng bên Uyên Minh…

- Ta biết ý của ngươi, Từ Hàng hơn phân nửa vẫn sẽ tìm An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc xuống tay trước. Nhưng thân phận kia của ngươi hiện giờ phỏng chừng không còn dễ dàng thoát khỏi.

Tử Vân lại cười cắt đứt lời phía sau của Nhạc Vũ, hai mắt híp lại nói:

- Tóm lại hết sức chu toàn cẩn thận là được, nếu như có thể thì giữ, không thì vứt bỏ. Ngoài ra sau hai mươi năm nữa, đại thọ Trấn Nguyên Tử Vạn Thọ Sơn ngươi còn có cơ duyên.

- Trấn Nguyên Tử đại thọ?

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, đây là lần thứ hai có người đề cập với hắn về chuyện này. Lần trước là do Hậu Thổ cố ý dùng phi phù gởi đến, báo cho biết việt kia. Lại không biết cơ duyên gì khiến cho hai người này xem trọng như thế?

Trong lòng như có điều hiểu ra, Nhạc Vũ gật gật đầu, tiếp theo lại nghe Tử Vân cau mày nói:

- Còn có một chuyện, chưởng giáo Thủy Vân Tông Cực Lan chân nhân mấy năm trước tựa hồ đi tìm linh bảo, tiến đến Huyền Linh Giới. Người này vẫn còn chưa chết mà bị nhốt bên trong Tiên Thiên sát trận. Đáng tiếc hôm nay thiên cơ lẫn lộn, ta cũng không suy đoán được rõ tình hình. Nếu ngươi có thời gian thì đi xem thử, có bộ Tam Tài Thanh Quang trận kia, tiên thiên linh bảo nơi đó có lẽ ngươi sẽ chướng mắt, nhưng ta nghe nói ngoại trừ linh bảo còn có một chút Tiên Thiên Hỗn Độn Khí, dựng dục ra một loại Cực Linh chân thủy, đối với ngươi có chút giúp ích!

- Cực Linh chân thủy? Tiên Thiên Hỗn Độn Khí? Lời của sư tôn là thật sao?

Nhạc Vũ nhíu mày, chỉ nói về Tiên Thiên Hỗn Độn Khí đã đủ gây hứng thú cho hắn. Lại thêm một loại Cực Linh chân thủy, như vậy hắn không thể không đi Huyền Linh Giới, trong số những hỏa chủng đỉnh cấp trên thế gian đã có Đâu Suất, mà trong linh thủy đỉnh cấp, tu sĩ hồng hoang cũng dùng từ Cực Linh để tôn xưng, linh bảo Huyền Linh Giới xuất thế hắn đã được nghe qua tin tức này từ khi còn ở Đại Thừa cảnh giới.

Chẳng lẽ đã qua hơn trăm năm thời gian, nhưng vẫn chưa có kết quả? Hơn mười đại tông hồng hoang xuất động vô số tinh anh, không ngờ Tiên Thiên sát trận kia lại lợi hại đến như thế?

Nhìn thấy đã kích thích được hứng thú của Nhạc Vũ, Tử Vân đạo nhân nhất thời mỉm cười:

- Ta lừa ngươi làm gì đây? Nếu không phải ta đang có chuyện quan trọng khác, lại không muốn mạo hiểm phiêu lưu khó lường, ta đã sớm tự mình đi từ lâu. Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết của vi sư tuy được trọn vẹn, nhưng đối với Hỗn Độn Khí cũng rất hứng thú.

Nói dứt lời Tử Vân đạo nhân xoay người định rời đi, chợt nói:

- Còn có một chuyện nên ghi nhớ! Trong mấy năm nay mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, vô luận là sử dụng thân phận Uyên Minh hay dùng tín ngưỡng lực khí vận của đại đế phương bắc cũng tốt, hay tự mình tu luyện cũng thế. Tóm lại sau trăm năm nhất định phải có sức đánh một trận với Đại La Kim Tiên. Nếu không tình trạng của chúng ta thật sự đáng lo lắng. Có lẽ phải lập tức vẫn lạc cũng không có gì đáng quái lạ đâu.

Trong lòng Nhạc Vũ tối sầm, nghe ra được vẻ nghiêm túc trong lời nói của Tử Vân đạo nhân.

Đợi khi Tử Vân đạo nhân hóa thành độn quang rời đi xa, Nhạc Vũ vẫn đứng yên tại chỗ suy ngẫm.

Hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, tiếp theo lật tay phải, trong tay hiện ra một khối lệnh bài.

Lệnh bài phù triện tinh mỹ, kết cấu đơn giản, ngay mặt có hai chữ triện, chính là "Phá Giới", mặt trái vẽ đồ án sơn hà tinh tú.

Lệnh bài này đoạt được từ trên Thiên Tiên tu sĩ buông xuống Thiên Nguyên Giới.

Cơ hồ có thể giữ lại tu vi của Thiên Tiên tu sĩ thật đầy đủ nguyên vẹn khi tiến vào một tiểu thiên thế giới khác.

Nguyên bản Nhạc Vũ không cần lưu ý đến lệnh bài này, nhưng nếu cần đến Huyền Linh Giới một chuyến, vật này thật ra cũng có tác dụng.

Vật này tuy tinh kỳ nhưng phương pháp khống chế cũng vô cùng đơn giản. Nhạc Vũ chỉ động chút tâm niệm đưa vào hồn niệm một chút, liền đem vật này hoàn toàn nắm giữ trong tay tùy tâm. Cũng không có tác dụng gì khác ngoài khả năng phá giới.

Tiếp theo hắn đem bộ Tam Tài Thanh Trữ kiếm trận, năm loại tiên bảo cùng nhau tế luyện. Theo lẽ thường vẫn đánh vào Ngũ Sắc Thần Quang, hủy diệt nguyên linh lạc ấn của chủ nhân cũ, sau đó rót vào hồn lực.

Bên trong hư không vô cùng vô tận, dùng ước chừng hơn mười ngày thời gian đã khống chế trọn bộ kiếm trận thật tự nhiên.

Đến tháng thứ hai ở bên trong hư không, bỗng dưng nhấp nháy vạn trượng kiếm ảnh. Dài tới trăm vạn trượng, đâm phá hư không thế giới trùng điệp, đem thời không loạn lưu ép tới mức giảm chậm thật nhiều.

Sau đó lập tức thu liễm, vạn trượng kiếm quang xanh thẫm toàn bộ tiêu tán.

Trong kiếm trận, hai mắt Nhạc Vũ thần quang rạng rỡ, bên cạnh hắn tuy có nhiều linh bảo, nhưng sau khi phân ra cho hai hóa thân rõ ràng không còn đủ sử dụng.

Thậm chí một trận chiến trước đó chỉ có thể sử dụng Nghịch Thiên đao cùng Thiên Ý kiếm, nếu không như thế cũng không đến nỗi phải tự tổn hại cánh tay để đánh thương địch thủ.

Được bộ kiếm trận này xem như giải quyết được một phen khó xử của hắn.

Một bộ Tam Tài Thanh Trữ kiếm trận, một môn Thanh Đế Trường Sinh Quyết, ít nhất dưới Đại La Kim Tiên khó tìm được ai làm đối thủ của hắn.

Lẽ ra hắn phải nên vui sướng, nhưng khi nhớ tới tính mạng mười lăm vạn đệ tử, dù làm gì hắn cũng không thể buông thả được tâm tình thoải mái như trước kia.

Ngọc Lăng Tiêu có thể không cần để ý tới tính mạng những đệ tử kia, nhưng hắn tuyệt đối không thể dễ dàng lãng quên, dù sao những đệ tử đã bỏ mình trong đó hầu hết là đệ tử mới gia nhập thời kỳ hắn còn ở trong tông môn.

Thân là trưởng bối không thể bảo hộ hậu bối, đúng là hổ thẹn.

- Lan giáo! Từ Hàng!

Nắm chặt tay, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, lại đem hồn niệm tập trung Hoàng Hôn Giới bay nhanh rời đi.

Hoàng Hôn Giới ngày trước vốn đã sắp hỏng mất, hiện tại đã được chữa trị lại hoàn toàn, chỉ hơn trăm năm thời gian, sinh linh bên trong đã sinh sản nhiều hơn không ít.

Có Chiến Tuyết bảo vệ, số lượng nhân tộc sinh sản đã tăng lên gấp ba so với trước đây! Nhân khẩu phải hơn ba ngàn ức, hiện giờ hầu hết đều là tín đồ của Chiến Tuyết. Truyện Tiên Hiệp -

Nhưng ngay khi Nhạc Vũ đi gần tới Hoàng Hôn Giới, sắc mặt dần dần biến thành một mảnh xanh mét.

Tốc độ độn quang tăng gấp mấy lần, chỉ một lát sau hắn đã mạnh mẽ xuyên vào bên trong hàng rào không gian.

Hắn trực tiếp hướng tới phương vị Thiên Ý Phủ bay đi, thoáng chốc đã xuất hiện bên trong biệt phủ.

Lại chỉ thấy bên trong động thiên không có bóng người nào, chỉ có một ít dấu vết từng ở lại tu hành của mấy người Nhạc Trương thị.

- Là Lan giáo?

Vẻ mặt Nhạc Vũ lạnh lùng, nhưng lại bỏ qua ý nghĩ này. Nếu thật sự rơi vào tay Xiển giáo, hoặc vẫn lạc, với tính tình của Từ Hàng sao có thể không đem ra lợi dụng?

Nhưng mấy người vốn nên náu thân trong động thiên tu luyện bây giờ lại đang ở chỗ nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui