Vẻ mặt Cực Lan giật mình nhưng cũng không có cảm giác vui sướng, theo cỗ dị lực tràn đến làm thương thế của hắn nháy mắt khôi phục hơn phân nửa, còn có một cỗ pháp lực mộc hệ tinh thuần lại cứng rắn vô cùng xen lẫn bên trong, xây dựng một nhóm phù văn màu xanh bên trong đan điền của hắn, sau đó rót vào trong nguyên hồn, đem cả nguyên anh chặt chẽ trói buộc lại!
- Vạn Vật Sâm La Quyết?
Vừa nhận ra thần thông mộc hệ này, Cực Lan theo bản năng liền cả kinh, theo sát phía sau là một trận cuồng nộ.
Phù văn màu xanh kia không thể hoàn toàn chế phục hắn, dưới sự trùng kích toàn lực của hắn, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được phong ấn khoảng bảy ngày thời gian.
Nhưng cho dù chính là bảy ngày, cũng ý nghĩa trong đoạn thời gian này tất cả sinh tử đều nằm trong tay người khác.
Ngay sau đó pháp lực bên trong đan điền Cực Lan lại liên tục sôi trào lên, từ yếu chuyển thành mạnh mẽ, dần dần bạo ngược, đã mang theo tâm chí nhất định muốn chết.
Hắn là một nhân sĩ hùng kiệt một phương, bản thân đạt tới Huyền Tiên cảnh giới, há có thể chịu đựng nỗi nhục này? Mặc dù là chết cũng không nguyện bị người khống chế!
Nhạc Vũ lập tức liền có cảm giác, cười khổ thở dài, chỉ dùng một ý niệm liền đem pháp lực bạo ngược của Cực Lan mạnh mẽ áp chế.
Hắn không muốn bại lộ thân phận Uyên Minh cho người này biết quá sớm. Cho nên cũng lười giải thích, chỉ đem Cực Lan nhốt vào trong Tam Linh Trấn Tiên Bàn, ngồi vào vị trí trung ương.
Ngay sau đó hắn đem thanh âm ngưng tụ thành một đường truyền vào bên tai người kia:
- Sư huynh chớ giận! Không quản hôm nay chuyện mấy thanh hung binh kia thế nào, đợi bảy ngày sau ta nhất định thả ngươi rời đi là được!
Trong mắt Cực Lan tuôn ra lửa giận, nhưng lại cảm thấy có vài phần kỳ quái, vì sao người này lại xưng hắn là sư huynh?
Bên trong Thủy Vân Tông cũng không có người này, mặc dù Hồng Vân chân nhân lưu lại truyền thừa cũng chưa từng nghe nói qua có siêu giai huyết mạch Long Hoàng tồn tại.
Nhưng rốt cục hắn vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, hai mắt phun lửa, nhìn lên trên nói:
- Bảy ngày? Mong rằng đạo hữu đến lúc đó hãy giữ lời!
Nhạc Vũ cũng đã không có tâm tình đi giải thích với hắn, có một vị Thái Thanh Huyền Tiên gia nhập, khả năng thôi diễn của Tam Linh Trấn Tiên Bàn lập tức tăng lên gấp bội lần, pháp lực thao tác cũng gia tăng bốn thành!
Tuy pháp lực gia tăng là một chuyện tốt, nhưng dù sao cũng không hòa hợp, pháp lực hỗn tạp càng ngày càng khó khống chế, không thể tiếp tục điều khiển tự nhiên như trước.
Nhưng giờ phút này Tam Linh Trấn Tiên Bàn đối với Nhạc Vũ mà nói vẫn còn có chút tác dụng.
Hắn thử đem trận bàn gia nhập vào thôi diễn, phối hợp cùng Diễn Thiên Châu và Thông Thiên Nghi.
Hắn thật dễ dàng tiến vào thần minh cảnh giới, sau đó nhanh chóng thăng lên.
Chỉ một thoáng thời gian, trong lòng Nhạc Vũ bỗng dưng dâng lên cảm giác hiểu ra. Cả Huyền Linh Giới kể từ khi tách khỏi hồng hoang bản giới cùng lý do hình thành Tiên Thiên sát trận, thậm chí vài thanh tiên binh kia thành hình như thế nào, toàn bộ tiền căn hậu quả đều hoàn toàn hiện ra rõ ràng trong lòng hắn.
Thậm chí cả việc giao dịch đánh cờ sau màn của mấy vị Đạo tổ cùng Kim Tiên cũng đều xem hiểu.
- Thì ra là thế!
Nhạc Vũ khẽ cười, trong nội tâm chẳng những không có cảm giác uể oải chán nản, ngược lại còn dạt dào chiến ý.
Nếu hắn đã đến tận nơi này, như vậy Xiển Tiệt hai giáo muốn dễ dàng lấy được vật bên dưới Tiên Thiên sát trận thì đừng mơ!
Tâm niệm chợt động, tay phải Nhạc Vũ liền biến thành long trảo, tiếp tục trảo vào trong hồ lớn.
Trực tiếp xuyên vào sâu trong đáy hồ, bỗng dưng đem một khối ngọc hình dáng như một cự loa mạnh mẽ nắm lên, nhiếp ra khỏi đáy hồ.
Vừa nhấc lên, bên ngoài hồ lớn vô số ngũ hành linh lực liền ngưng kết. Sát lực sát khí hội tụ tạo thành từng thanh sát kiếm vô cùng sắc bén đâm thẳng tới, phảng phất như có hơn mười vị tu sĩ Thái Thanh Huyền Tiên đang liên thủ hợp công.
Bên trong đáy hồ bỗng dưng sinh ra một cỗ lực lượng hút nhiếp vô cùng mạnh mẽ, đem khối ngọc kia kéo ngược trở xuống.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, đem Tam Linh Trấn Tiên Bàn khởi động toàn lực, từng tầng phù văn bao phủ quanh thân, tiếp theo liền phát lực, ba ngàn Chân Long lực cộng thêm trận bàn gia trì, chỉ trong chốc lát đã tăng lên tới vạn đầu Chân Long!
Ngay sau đó chỉ nghe dưới đáy hồ vang lên từng trận bạo liệt, vô số sóng nước dâng cao cuồn cuộn đầy trời.
Sau một tiếng nổ vang ầm ầm, cuối cùng lực lượng của Nhạc Vũ vẫn thắng hơn một bậc, liền đem khối ngọc kia lấy ra khỏi đáy hồ.
Mười mấy đạo sát kiếm cũng xuyên tới, va chạm cùng bích chướng phù văn, kích thích từng đợt kim sắc gợn sóng, ngăn cản cách Nhạc Vũ chừng bảy trăm trượng, giằng co cùng bích chướng phù văn chung quanh.
Khiến cho mấy ngàn tu sĩ Ngọc Tiên bên trong Tam Linh Trấn Tiên Bàn thống khổ không sao chịu nổi.
Vào lúc này những đạo sát kiếm liền bị Đằng Huyền dùng Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang phân hình, một bộ phận còn lại đợi đến khi Nhạc Vũ rút được tay ra liền trực tiếp trảo tới bóp nát!
Trên hồ lớn tuôn mạnh cương phong, linh lực hỗn loạn thổi tung không ngớt nhưng vẫn không cách nào tổn thương được Nhạc Vũ.
Nhưng pháp lực hai người đứng trên Tam Linh Trấn Tiên Bàn không ngừng chấn đãng, khí thế ngập trời, long uy bộc phát thẳng áp ra ngoài vạn dặm.
Nhạc Vũ đem khối ngọc cầm trong tay, tiếp theo cười lạnh nhìn ra xa.
Bên ngoài vạn dặm, khí tức bảo quang đang cấp tốc lao tới nhất thời chợt cứng lại, dưới sát ý lãnh liệt của Nhạc Vũ cùng Đằng Huyền bao phủ vội vàng rút lui trở về.
Lúc này Nhạc Vũ mới đưa ánh mắt chuyển nhìn vào khối ngọc thạch.
- Tiên thiên cấm chế nơi này dày đặc như thế, chính là vì vật này sao?
Hắn dùng năng lực phân tích một phen, lại không phải là linh bảo, cũng không có khí linh tồn tại.
Chỉ riêng chất liệu của ngọc thạch có chút huyền bí, ẩn chứa vài tia Hỗn Độn Khí, còn có kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp tinh diệu.
Nhạc Vũ thử thăm dò, lại đem một tia pháp lực rót vào bên trong, tiếp theo liền nghe ngọc thạch phát ra một tiếng kêu khẽ, hắn đột ngột không kịp chuẩn bị, tâm thần thoáng chấn động.
Chân mày không khỏi nhíu lại, hắn nhìn qua Đằng Huyền, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
- Lại là một món tiên thiên âm bảo!
Sau thoáng kinh dị trong lòng cũng vui mừng, Nhạc Vũ đặt trong tay thưởng thức chốc lát, thoáng có chút không cam lòng thu hồi. :
Ngay sau đó hắn lại mở ra huyễn pháp, chậm rãi hướng một hang động phụ cận chạy tới.
Vừa tìm được một địa thế xem như bằng phẳng, Nhạc Vũ liền nghe được một tiếng hừ lạnh nói:
- Tuy đạo hữu ngươi là hậu duệ Thanh Long, thân phận cao quý nhưng làm việc cũng không nên không chút kiêng nể gì như thế! Thật nghĩ nhân tộc tu sĩ chúng ta không có hào kiệt hay sao? Mà tình cảnh Long tộc của ngươi hiện tại vốn nguy cơ, đạo hữu cuồng vọng như vậy chẳng lẽ không e ngại làm cho Long tộc vì ngươi rước lấy tai họa bất ngờ?
Nhạc Vũ nghe vậy trong mắt lóe lên vẻ dị sắc, nhìn xuống bên dưới, Cực Lan chân nhân đúng là có chút đạo hạnh, chỉ một thoáng thời gian thương thế đã khôi phục, đã có thể mở miệng nói chuyện.
Hắn trực tiếp cười lớn một tiếng, phất tay áo, đem Tam Linh Trấn Tiên Bàn hoàn toàn phong bế, khiến thanh âm mấy ngàn tiên tu bên dưới không cách nào truyền đến bên tai.
Thân phận Long tộc Yêu Hoàng không giống như Uyên Minh, không có Bạch Già Thiên Lệnh che phủ thiên cơ, hắn tự hỏi không cách nào qua mặt được mấy vị Đạo tổ.
Chẳng thà hắn làm việc bừa bãi một chút bớt đi được rất nhiều phiền toái. Mặc dù có người nào thực sự nhìn hắn khó chịu, muốn tìm Thanh Long nhất mạch phiền phức, đó cũng do người khác gánh trách nhiệm, vị thần thú đứng đầu tứ phương linh thú cũng không phải người dễ chọc.
Ổn định tâm thần, Nhạc Vũ chậm rãi đem Diễn Thiên Châu thúc giục tới mức tận cùng.
Sau đó đem long huyết còn tồn kho lấy ra, bắt đầu khắc lục một nhóm huyết phù ngay trong hang động.
Thỉnh thoảng hắn lại đánh ra một ít tiên thạch vào bên trong.
Đằng Huyền biết Nhạc Vũ đang bày trận nên cũng yên lặng không đi quấy rầy. Nàng đem hồn niệm khuếch trương tới lớn nhất, cảnh giác những người nào đến gần, đôi mắt lóe kim mang yên lặng nhìn về phương hướng trung tâm pháp trận.
Một ngày thời gian chỉ thoáng chốc đã qua, đúng giờ hôm qua hai thanh kiếm phôi hung binh lại phát ra tiếng chấn minh.
Ngay sau đó cả Tiên Thiên sát trận đều ầm ầm chớp lên, so với ngày trước càng tăng lớn linh lực ba triều tới gấp mười lần, hướng trung ương sát trận ập tới.
Toàn bộ tiên thiên cấm chế nơi đây đều mất hết hiệu lực.
Đằng Huyền đối với hai đôi Thiên Ý kiếm cùng Nghịch Thiên đao sớm có chú ý, linh thức dao cảm, rõ ràng nhìn thấy trăm ngàn đạo canh kim linh đang lặng yên không chút tiếng động xen lẫn trong linh lực cuồng triều tiếp cận hai thanh tiên thiên kiếm phôi, sau đó rót vào bên trong.
Long hồn ý niệm cũng tùy theo chậm chạm rót vào trong kiếm phôi.
Khóe môi Đằng Huyền nhếch lên ý cười, chỉ thấy tận sâu trong lòng đất phun mạnh bạch quang, xông thẳng lên trời, đánh lên hai thanh kiếm phôi đang ngưng tụ thành hình giữa không trung.
Ba món tiên binh giao kích, trong phạm vi vạn dặm đều lóe sáng kim mang nhấp nháy.
Lần này cũng không dễ dàng bị đánh lại nguyên hình như lúc trước, hai thanh nhị phẩm tiên thiên kiếm phôi tự xuất ra một đạo huyết hồng kiếm quang giao kích quấn quanh cùng bạch quang, chỉ trong chốc lát va chạm trăm ngàn lần, hai kiếm liên thủ không chút hạ phong.
Trong lòng Đằng Huyền thoáng hiểu được, đây là do Thiên Ý kiếm cùng Nghịch Thiên đao đã lặng yên rót ý niệm vào bên trong hai kiếm phôi nên khiến cho thanh thế gia tăng mãnh liệt như vậy.
Trong lúc nhất thời kiếm cương bốn phía, đem toàn bộ Huyền Vũ Cương Nham chung quanh đều hủy diệt, trong phạm vi mấy vạn dặm toàn bộ hang động đều dần dần bị đánh thông, biến thành bằng phẳng, ngay cả Đằng Huyền cũng không thể không thu liễm bớt Vạn Lý Quan Ảnh Thuật.
Giờ phút này bạch quang giống như cây chùy, cơ hồ mỗi khi va chạm một lần liền khiến khí linh long hồn dung nhập vào kiếm phôi thêm vài phần.
Lẽ ra giờ phút này là lúc mấu chốt nhất, nhưng thần hồn Nhạc Vũ lại không chút dao động, hắn vẫn chuyên chú tiếp tục bố trí linh trận.
Nhưng một ít Thái Thanh Huyền Tiên chung quanh đã không còn kiềm nén được nữa, một đạo kim sắc quang mang liền bắn thẳng tới hai thanh tiên thiên linh binh.
Sau đó phảng phất giống như có tín hiệu, đem hơn mười khí tức toàn bộ gợi lên, từng đạo độn quang đủ màu sắc lục tục xông lên trời.
Nhạc Vũ cũng không đi quan tâm, Đằng Huyền thấy thế cũng không để ý, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, lộ ra vẻ trào phúng.
- Hữu dụng sao?
Trong lòng nàng thầm nghĩ thủ đoạn mấy Huyền Tiên kia kém sư tôn của mình không chỉ một bậc!