Quân Lâm Thiên Hạ


Tứ long ngọc liễn vừa bay vút lên thì Cự Linh Thần lập tức dẫn theo Long Vũ quân theo kịp bảo vệ.

Vi Minh Tử nhìn thật sâu vào Hiên Viên Thu, trong mắt lóe lên dị sắc, không hề có ý ghen ghét. Lần này đế đình đại thắng, Nhạc Vũ không phân cao thấp với Kỳ Lân Yêu Thánh , danh tiếng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế chấn động phương bắc, nếu như dốc lòng mở rộng sẽ dễ dàng thu được hơn trăm tỷ tín đồ, không còn điêu tàn như trước kia, chiêu lãm

Thái Thanh Huyền tiên thì còn có chút khó khăn nhưng Thái Ất Chân Tiên thì muốn bao nhiêu được bấy nhiêu, chức vụ còn trống trong Đế Đình chẳng bao lâu sẽ được bổ toàn. Mấy chức Tam công Tả thừa sớm muộn sẽ có người chiếm cứ, cũng không còn xu thế một người độc đại. Tại

Lúc này hắn chỉ ngạc nhiên tại sao vị đại đế này tuy thủ đoạn đối với địch nhân không chút nào khoan dung nhưng cũng không phải là người lạm sát, đổi lại là hắn thì phải đem tru cửu tộc của kẻ bội phản mới bỏ qua.

Không biết có phải hắn ảo giác hay không nhưng lại loáng thoáng cảm giác được ý đề phòng lãnh đạm của bệ hạ với Hiên Viên Thu, lệnh cho một vị Thái Thanh Huyền Tiên tự mình ra tay tru diệt phản nghịch trong Hắc hàn quốc dường như là hơi đại tài tiểu dụng.

- Thăm dò sao?

Ánh mắt khẽ lóe lên, Vi Minh Tử thoáng hiểu ra rồi mỉm cười quay người rời đi theo liễn xa. Hành động lần này chỉ có thể giải thích là để xem người này có thể chịu được nhân quả sát nghiệp với đế đình hay không, có thể nói là tuy còn nghi ngờ nhưng đã coi trọng.

Hiên Viên Thu cũng biết vậy nên không tỏ vẻ gì bất mãn, thần sắc bình thản thi lễ thật sâu về hướng Nhạc Vũ rời đi, lúc ngẩng đầu lên lộ ra vài phần vui vẻ.

Sáu vị Yêu Hoàng đứng ngẩn ra, đúng ra Nhạc Vũ phải có xử trí với bọn họ nhưng vị đại đế này lại chưa hề để ý lại cứ thế rời đi. Cả đám hai mặt nhìn nhau, không dám nói nửa câu bất mãn, lồng ngực tràn đầy ủy khuất nhưng lại càng nhiều hơn hàn ý, cũng không nói thêm dẫn hơn trăm vạn thuộc hạ theo sau liễn xa.

Đi về hướng nam chừng bốn ngày, áng chừng qua bảy trăm triệu dặm thì Nhạc Vũ lại lệnh dừng liễn xa nhìn về sườn đông.

Phía đó có một linh mạch không thua Các Linh sơn đứng sừng sững, dài chừng một ngàn bảy trăm vạn trượng, cao tới hơn trăm vạn trượng, xuyên thẳng tới tầng mây thứ nhất.

- Đây là Vân Linh sơn? Sơn môn của Vân Linh tông?

Chỉ thấy trên ngọn hùng sơn này có vô số kiếm quang thủy vụ xoay quanh, hơn trăm vạn tu sĩ đang như lâm đại địch, bố trí dày đặc trên núi các loại linh trận lớn nhỏ, cả núi lấp loáng linh quang thủy lam sắc.

Nhạc Vũ liếc qua liền nheo mắt, cảnh tượng như vậy không phải phòng ai khác mà chính là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế hắn, trong lòng bất giác cười lạnh. Ý đinh của hắn vốn cũng không muốn lập tức tìm Vân Linh sơn tính sổ, chờ qua chút thời gian mới chậm rãi khiển trách nhưng nhìn bộ dạng như vậy thật khiến người ta phẫn nộ.

Trầm ngâm một lát, ánh mắt Nhạc Vũ chợt lạnh, dẫm mạnh chân:

- qQuay đầu, đi tới Vân Linh sơn.

Hoàng Cân lực sĩ lái xe phía trước lập tức hiểu ý, lập tức khống chế bốn chân long chuyển hướng về ngọn hùng sơn phía xa.

Cự Linh Thần cũng đang cảm thấy cực kỳ bất mãn, lúc này nghe vậy cũng cười hắc hắc, chỉ huy thủ hạ binh tướng toàn bộ chuyển hướng về phía Vân Linh sơn. Chỉ một thoáng hơn trăm vạn binh tướng và hơn ngàn vạn yêu tu đã rầm rộ dũng mãnh lao tới cự sơn.

Một lát sau đại quân đã tới trước Vân Linh sơn, tu sĩ trong núi càng thêm dè chừng lẫn sợ hãi kiêng kị.

Đợi đến khi xa giá dừng lại cách núi chừng ngàn vạn trượng, Nhạc Vũ cũng không nói chuyện chỉ lạnh lùng nhìn lên phía đỉnh núi.

Trên đỉnh núi chừng ba ngàn trượng cũng đang có ba nhân ảnh lơ lửng trong hư không đang nhìn lại ngọc liễn vẻ chần chừ, nhưng chỉ sau một lát đã khôi phục vẻ kiên định, từng người điều khiển linh quyết, điều tiết khống chế chỉnh hợp pháp lực mấy trăm vạn tu sĩ hòa tan nhất thể vào đại trận hộ sơn.

- Ngũ khí vân quang trận

Dùng khuy thiên châu cảm giác một phen xu thế linh mạch trong núi, Nhạc Vũ lộ ra vài phần ý cười. Cũng không biết Vân Linh tông có quan hệ gì với Vân Diệt tông nhưng lại có cùng ngũ khí vân quang trận. Bất quá nơi đây cũng có hơn hai trăm vạn tu sĩ, linh tiên có trên mười vạn, được xưng là đệ nhất tông môn dưới quyền cai quản của hắn. Dù không có Hi Hoàng tàn kính trấn áp nhưng khí tượng vượt xa Vân Diệt tông.

Nhạc Vũ, cười lạnh, trong mắt lộ ra vài phần sát cơ âm trầm, bờ môi hơi động truyền thanh ra ngoài.

Vi Minh Tử nghiêng tai lắng nghe chỉ chốc lát rồi sau đó lĩnh mệnh thúc xa giá lên trước, cao giọng lạnh lùng:

- Bệ Hạ chúng ta giá lâm nơi này, bọn ngươi sao còn chưa khai sơn môn nghênh đón ngự giá? Thật muốn đối địch với đế đình để mãn môn diệt tuyệt, thân tử đạo tiêu sao!

Ba người trên đỉnh núi lại nhìn nhau lộ ra mấy phần chần chừ sợ hãi rồi cuối cùng vẫn lộ vẻ kiên quyết, vị tu sĩ trung niên mặt trắng không râu mở miệng nói:

- Đệ tử Vân Linh tông từ hôm nay phong sơn hai trăm năm. Kính xin Bệ Hạ thứ tội, không thể đón chào! Sau hai trăm năm, ba người chúng ta sẽ tự thân tới Các Linh sơn, hướng Đại Đế bồi tội!

Sắc mặt Vi Minh Tử tái mét, hai trăm năm sau chính là đợi đến lúc phân định thắng thua giữa đế đình và chư vị yêu thánh phương bắc?

Cự Linh Thần cũng đồng dạng giận đến phát điên, vào lúc đế đình bức lui yêu thánh, đại thắng chư yêu, thanh thế cường thịnh nhưng một đạo tông không lớn không nhỏ trong phạm vi quản hạt lại dám không nể mặt.

Nhưng nhìn lại trận này, sắc mặt Vi Minh Tử cũng thêm vài phần ngưng trọng kiêng kị, Vân Linh tông có thể tồn tại trong đám quần yêu loạn vũ không hề suy sụp, lại phát triển mạnh mẽ đến ngày nay tất có chỗ bất phàm. Ngũ khí vân quang trận kết hợp với mười vạn tiên tu theo truyền thuyết có thể chống chọi với mấy yêu thánh. Cách đây mấy vạn năm sơn môn đã từng bị mấy Yêu Hoàng tiến đánh nhưng đều đến nửa đường thì bất đắc dĩ dừng lại.

Cách nhìn của hắn kỳ thật cũng giống như Nhạc Vũ lúc trước, tốt nhất là tạm thời bỏ qua Vân Linh tông, đến khi căn cơ vững chắc, tụ khởi mấy trăm tỷ tín đồ thì sẽ tính sổ, miễn cho việc đánh không được làm giảm uy nghiêm đế đình.

Sắc mặt Nhạc Vũ trong ngọc liễn cũng âm lãnh, lấy ra một ít long huyết từ trong cơ thể Ngao Nhược làm mức viết ra một tờ phù chiếu đánh về mặt nam, sau đó không nói một lời ngồi ngay ngắn trong liễn xa, cũng không hạ lệnh cho bộ hạ thối lui, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ. Chỉ có từ khuy thiên châu lóe lên linh quang tiếp tục quan chiếu vào xem biến hóa khí cơ trong Vân Linh sơn, trong mắt cũng lóe lên vô số phù văn rồi biến mất.

Cự ly Các Linh sơn cách đây không xa, với tốc độ của phù chiếu thì một canh giờ đã tới nơi. Quả nhiên qua hai canh giờ liền có ba đạo quang hoa phi độn tới bên này. Những binh tướng đều lộ vẻ đề phòng, đợi đến khi Nhạc Vũ dùng hồn niệm trấn an mới thu hồi binh qua, để ba đạo quang hoa kia tùy ý đến bên xa giá. Quang hoa tán đi lộ ra ba vị Thái Thanh Huyền Tiên, tuy nhiên đều đeo mặt nạ, không lộ ra dung mạo, đều ngay ngắn thi lễ với Nhạc Vũ.

- Đế đình Thái Sư sư Thanh Thông.

- Thái Phó Thanh Tiêu.

- Thái Úy Thanh Hạo, yết kiến bệ hạ!

Đồng tử Vi Minh Tử lập tức co rút, vị trí Tam công thật sự đã có, hơn nữa đều là Thái Thanh Huyền Tiên, chỉ là không biết chân dung, danh tự chắc cũng là giả.

Tiếp đó hắn lo lắng nhìn về bốn phía, dừng lại một lát ở chỗ gần Các Linh sơn thấy rất nhiều Chân Tiên Huyền Tiên dùng thuật chiếu ảnh quan sát.

Nhạc Vũ lại không chút nào để ý, xuất ra một đạo pháp lực đỡ ba người dậy, lại dung chân khí dung vũ hóa vân ngưng tụ thành cự thủ nhiếp sáu Yêu Hoàng đến trước người mới thản nhiên nói:

- Vốn các ngươi phạm đế đình ta, tội không thể tha thứ. Bất quá niệm các ngươi một đường xuôi nam cũng không tạo quá nhiều sát nghiệt, hôm nay nguyện hàng ta vậy thì cho một cơ hội giúp ta hạ Vân Linh sơn sẽ tận thứ tội trước kia.

Sáu người kia vốn tâm thần bất định, lúc này nghe nói vậy mới thoáng buông lỏng, nhưng tiếp đó lại nhíu mày.

Mấy người còn lại đều yên lặng không nói, chỉ có Tùng Vô Bệnh trầm tư một lát rồi bước lên khom người nói:

- Chúng ta tự nhiên nguyện sẽ hiệu lực cho Đại Đế, chỉ là hợp sức mấy người chúng ta cũng khó phá ngũ khí vân quang trận. Kính xin Đại Đế bàn bạc kỹ hơn

Nhạc Vũ lạnh lùng không nói, lấy ra Thủy Vân Kiếm, lại dùng lực số mệnh gia trì. Lúc trước hắn thêm vào một phần tinh huyết vẫn còn tàn dư, cộng thêm vừa đánh lui Độc Cô Già Thiên khiến đế khí lại tăng, qua nửa nhịp hô hấp đã đột phá đến Hậu Thiên Chí Thánh, kiếm uy thâm trầm tràn ngập bốn phía.

Lúc này ba người trên đỉnh núi cũng thầm hít một hơi khí lạnh.

- Chín vị Thái Thanh Huyền Tiên! Ba người kia rốt cuộc đã đầu nhập dưới trướng hắn khi nào.

Linh Hiểu cảm giác hãi hùng:

, - Nếu chúng ta lúc này chịu hàng thì may ra còn có một tuyến sinh cơ.

Linh Vấn lại lạnh lùng --:

- Hàng? Đại trận Vân Linh tông ta là do hai vị Kim Tiên Xiển Giáo bố trí, mấy vạn năm qua đã ngăn cản bao nhiêu đại tai, ngay cả Yêu Thánh cũng khó phá, đừng nói Uyên Minh còn không phải Kim Tiên.

Từ xa lại thấy một nhân ảnh hắc sắc cao lớn bay lên từ liễn xa, tay cầm Thủy Vân kiếm nhìn sang đỉnh núi vẻ cảnh cáo, kiếm áp vô tận giáng thẳng xuống khiến ngay cả Linh Vấn cũng do dự.

Một hồi lâu vẫn chưa thấy có câu trả lời thuyết phục, Nhạc Vũ cuối cùng không kiên nhẫn, kiếm quang tử sắc lại một lần nữa chói sáng không trung.

- Một kiếm của ta có thể trảm vạn vật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui