Quân Lâm Thiên Hạ


Tiện tay đem phù chiếu ném sang một bên, tu sĩ khoảng ba mươi tuổi kia còn đang suy đoán người thanh niên tuấn mỹ trước mắt rốt cục có quan hệ gì với đế đình, ngay sau đó liền thấy một đạo kim quang bỗng dưng phá không bay đến.

Sau khi giáng xuống, lại thêm một vị lão giả mặc tử kim bào phục uy thế lẫm lẫm không hề che giấu chút nào, thân hình lại cao lớn bộc phát ra một cỗ uy áp thật lớn khiến kẻ khác luôn có cảm giác ngạt thở đang lan tràn ra khắp nơi.

Tu sĩ khoảng ba mươi tuổi kia nhất thời mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ hồ bị cỗ khí thế đè ép đến quỳ sát xuống mặt đất.

- Đại La Kim Tiên!

Trong lòng thất kinh, ngay sau một thoáng trong con ngươi của hắn đã co rụt lại thành châm nhọn.

Chỉ thấy vị Đại La Kim Tiên mặc tử kim bào phục kia lại khẽ mỉm cười hướng thanh niên tuấn tú kia chắp tay thi lễ.

Tuy không nghe được ngôn ngữ của hai người, nhưng có thể thấy được vẻ ngưng trọng trong ánh mắt của vị lão giả kia.

Sau đó tu sĩ khoảng ba mươi tuổi kia cơ hồ không chút do dự liền đưa tay chộp lấy phù chiếu khi nãy nắm trong tay, thật cẩn thận giấu kỹ.

Nhạc Vũ đã sớm biết trước, không khỏi bật cười. Mặc kệ người kia, vẻ mặt biến thành ngưng trọng hướng vị lão giả kia cúi người thi lễ:

- Uyên Minh ra mắt Quý tiền bối, thanh danh Cửu Huyền Pháp Vương của ngài khi ta còn ở phương bắc cũng thường được nghe thấy…

Lão giả họ Quý nghe vậy không khỏi cười vang:

- Cửu Huyền Pháp Vương gì chứ? Danh hào của ta không so được với đại đế Thủy Kiếm Tiên, danh chấn chư giới. Vân Lân yêu thánh ta cũng thật thấy đau đầu. Đại đế lại có thể lấy thân thể Chân Tiên đánh lui hắn, thành tựu ngày sau của đại đế nhất định hơn xa lão phu.

Nhạc Vũ chỉ cười không đáp, cũng không nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi. Vị bên cạnh hắn tên gọi Quý Nguyên, chính là quốc sư Bắc Địch.

Tuy hắn không hiểu người này đã là một Đại La Kim Tiên vì sao phải nhậm chức quốc sư tại phàm gian, không có đạt được chỗ tốt gì còn phải gánh theo nhân quả, nhưng hắn cũng không tò mò hiếu kỳ đi hỏi han.

Hắn chỉ là ngạc nhiên vì sao người này lại đột nhiên chạy đến tìm hắn.

Quý Nguyên cũng nhìn ra ý tứ lãnh đạm của Nhạc Vũ, cũng chỉ nói:

- Có lẽ đại đế đang nghi hoặc vì sao lần này bản tôn đến tìm đại đế, cũng chỉ là lâm thời nảy sinh ý tưởng này mà thôi. Vừa rồi có hơn mười vị Huyền Tiên đạo hữu đến đây, hơn nữa ở gần nơi này cũng có hơn mười vị đạo hữu đang tu hành, vừa vặn đạt tới nhân số ba mươi người. Cho nên tính toán gọi thêm vài vị bù đắp lẫn nhau, cùng đến Dịch Bảo Hội. Nghĩ tới bệ hạ cũng là vì chuyện đại thọ của vị kia ở Vạn Thọ sơn mà sầu muộn đúng không? Mấy chục Nhân Sâm Quả của Vạn Thọ sơn hiện giờ đều đã thành thục. Trước đây cũng chỉ có bảy người mang theo lễ vật trân quý nhất mới có thể đạt được tư cách được tặng Nhân Sâm Quả, hiện giờ bản tôn cũng đang đau đầu…

Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi động tâm, tuy hắn khẳng định vật cất giấu trong hộp đen nhất định phi phàm, nhưng rốt cục có thể đem làm lễ vật đại thọ hay không hắn cũng không hề nắm chắc.

Dịch Bảo Hội này thật sự có thể đến xem xét một chút.

Hắn cũng không dây dưa làm gì, lại thi lễ, xem như hướng Quý Nguyên cảm ơn. Tiếp theo liền hóa quang bay lên, theo Quý Nguyên bay về phía xa xa, không bao lâu đã hạ xuống một tòa lầu bảy tầng.

Nơi này quả nhiên đã có hơn mười vị Thái Thanh Huyền Tiên đang chờ đợi từ lâu. Quý Nguyên nghiêng người tay hướng bên trong ý mời Nhạc Vũ đi trước. Nhạc Vũ cũng không chút khách khí, đi thẳng tới chỗ ngồi lưng hướng bắc mặt hướng nam bước nhanh tới. :

Còn chưa ngồi xuống, bên cạnh đã có một vị Huyền Tiên tu sĩ bỗng dưng hừ lạnh một tiếng:

- Một Chân Tiên tu sĩ nhỏ bé lại dám vọng tưởng ngồi lên thượng tịch, thật cuồng vọng…

Lời còn chưa dứt, một đạo thanh quang đã đánh úp lại, Quý Nguyên thấy thế chỉ khẽ cười, cũng không ngăn cản.

Nhạc Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, tay áo phất nhanh, đem thanh quang kia trực tiếp chấn quay về, tốc độ còn hơn xa gấp mấy lần, đánh thẳng tới thân thể Huyền Tiên tu sĩ còn chưa biết tên tuổi kia.

Thoáng chốc một cỗ lực lượng thời không bàng bạc bỗng dưng bùng nổ. Lập tức đem hư không hàng rào hoàn toàn xé rách, đem vị Huyền Tiên còn chưa kịp trở tay mạnh mẽ nhốt đánh vào trong hư không.

Bên trong lầu các nhất thời đều sợ hãi.

Nhạc Vũ cũng công khai ngồi thẳng xuống chủ vị ngay trung ương.

Nếu nói về pháp lực, Quý Nguyên tự nhiên cao hơn hắn mười lần. Nhưng nếu nói về chức vị An Thiên Huyền Thánh đại đế, người có thiên địa danh vị, thân phận tôn sự, thân phận một quốc sư phàm trần như Quý Nguyên không sao sánh bằng, không có đạo lý để Quý Nguyên ngồi vị trí cao hơn cả hắn.

Nếu như ở lễ pháp không biết xử lý, không chỉ khí vận bản thân hắn sẽ bị tiêu giảm, đối với Quý Nguyên mà nói đồng dạng cũng không lấy được ưu đãi.

Quý Nguyên quả nhiên chỉ cười, tuyển chọn ghế bên tay trái Nhạc Vũ ngồi xuống, mà hơn mười Huyền Tiên bên trong lầu các đều chợt kinh dị.

Ngay sau đó không gian dao động, đột nhiên lại chấn động, một thời không hàng rào ở phương hướng khác bị người mạnh mẽ xé mở.

Một thanh diện lão giả từ bên trong xuyên ra, chính là vị Thái Thanh Huyền Tiên vừa rồi bị Nhạc Vũ đánh văng ra thời không hàng rào. Mái tóc hoa râm dựng thẳng đứng, trong mắt lộ ra ngọn lửa, ánh mắt như đao nhìn trừng Nhạc Vũ, giận dữ tới cực hạn!

Ngay khi thanh diện lão giả đang tụ tập chân khí càng lúc càng đáng sợ, Quý Nguyên đột nhiên quát nhẹ:

- Lãnh Sam đạo hữu, không được vô lễ với vị này, đây chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc. Thân phận tôn quý, một thân pháp lực thần thông không dưới bản tôn. Ngươi làm sao có thể mạo phạm?

- Thủy Kiếm Tiên?

Vẻ mặt Lãnh Sam giật mình, cẩn thận liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, trong mắt xẹt qua một tia kinh dị. Tiếp theo hừ lạnh một tiếng ngồi trở xuống, không liếc qua Nhạc Vũ thêm lần nào.

Mọi người còn lại đều chợt giật mình. Nếu là người kia cũng chẳng thể trách lấy thân Chân Tiên lại thật nhẹ nhàng đánh lui Lãnh Sam. Cũng khó trách Quý Nguyên lấy Kim Tiên cảnh giới lại tình nguyện ngồi phía dưới người này.

Bọn họ đều mang theo chút tò mò nhìn qua Nhạc Vũ. Như muốn tìm hiểu xem vị hậu bối tu tiên giới này rốt cục lại có tài cán gì có thể ở lại phương bắc hung hiểm đứng vững gót chân, còn khuất phục cả hai vị Hỏa Nghê yêu thánh cùng Vân Lân yêu thánh.

Ước chừng đợi thêm vài khắc lục tục có thêm mười mấy đạo độn quang tìm đến. Nhìn lại đã được khoảng ba mươi người, Quý Nguyên mới mở miệng thẳng vào chính đề:

- Xin chư vị hãy đem vật muốn đổi lấy ra cho mọi người nhìn xem, sau đó hãy tự do trao đổi. Danh dự của Quý Nguyên này nghĩ tới chư vị cũng tin được. Cướp đoạt đồ vật của người khác hay lừa gạt người, Quý Nguyên ta nhất định không cho phép hắn ra khỏi cửa…

Một câu cuối cùng lộ ra sát ý, mọi người đều giữ vẻ mặt nghiêm túc tự lấy ra một ít bảo vật, khiến bên trong lầu các bảo quang vờn quanh lượn lờ.

Nhạc Vũ tùy ý nhìn thoáng qua, cũng hơi lộ ra vẻ thất vọng, những người này lấy ra linh vật tuy bất phàm nhưng lại chỉ cùng tiêu chuẩn bới Vi Minh Tử thu thập.

Hắn suy ngẫm chốc lát lấy ra mười mấy món linh trân đặt trước người, tiếp theo là vài món bổn mạng chí bảo của mấy vị yêu hoàng đã đoạt được.

Cuối cùng sau thoáng do dự, hắn lại đem Hắc Thủy Xà Linh Tiên đặt trước người, cũng mang theo tâm ý thả con tép bắt con tôm, muốn xem thử mấy vị Huyền Tiên tu sĩ kia đến tột cùng có được vật gì mà hắn muốn hay không.

Ban đầu Nhạc Vũ lấy ra linh trân cũng đã làm mọi người chú ý, tiếp tục lấy ra Hắc Thủy Xà Linh Tiên, bên trong lầu các mọi người không khỏi ngây người, liền đưa mắt nhìn sang.

Quý Nguyên cũng cả kinh, nhìn kỹ xà tiên một thoáng, tiếp theo cười vang:

- Vật tốt như vậy ngay cả bản tôn cũng hơi có chút động tâm rồi, hồn ấn đầy đủ, có thể lập tức thành tựu một vị Huyền Tiên…còn có thể hộ thân, đồng dạng có uy lực lớn lao. Còn lại mười mấy món linh trân đều là bất phàm. Lại không biết chư vị có vật nào có thể trao đổi với bảo vật này?

Quý Nguyên dứt lời, mọi người bên trong lầu các yên lặng một lúc, sau một lúc lâu mới có một trung niên đạo nhân rời ghế đứng lên đi tới trước người Nhạc Vũ, dùng đạo pháp huyễn thuật bao phủ quanh hai người.

Lúc này hắn mới lấy ra một vật nói:

- Không biết bộ Huyền Thủy Thiên Linh Châu này có phù hợp tâm ý của đại đế hay không?

Hai mắt Nhạc Vũ nhíu lại, nhìn vào trong tay người kia. Chính là mười tám viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu gom thành một bộ, vừa lúc thành tựu một món tứ phẩm tiên thiên linh bảo.

Hắn không khỏi gật đầu, hiện giờ hắn lấy ra đồ vật đều khoảng tam phẩm, nhưng đều là hậu thiên, giá trị cũng không sai biệt bao nhiêu với bộ Huyền Thủy Thiên Linh Châu mười tám viên kia.

Nhưng trong mắt trung niên đạo nhân lại lộ ra vài phần giảo hoạt, thần sắc mang theo ý tứ hàm xúc bất minh.

Nhạc Vũ chỉ thoáng suy ngẫm, liền hiểu được ý của người này, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ngoại trừ Hắc Thủy Xà Linh Tiên, vật trên bàn ngươi lấy bốn kiện.

Trung niên đạo nhân nhất thời cười dài, nhìn kỹ một lát tuyển chọn bốn kiện hậu thiên linh bảo liền xoay người rời đi.

Nhạc Vũ cũng đem bộ Huyền Thủy Thiên Linh Châu ném vào bên trong Hư Không Thai Tàng kiếm trận.

Cùng chín mươi hai viên bên trong hợp lại một chỗ, vừa đúng một trăm mười viên.

Cả Linh Châu đại trận rõ ràng chấn động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ thẳng xuyên vào tận sâu trong bổn nguyên hồng hoang, bên trong bức tường cản trở tầng thứ năm, hợp lực một trăm lẻ tám viên linh châu hình thành một lạc ấn đối ứng.

Vô số thủy linh lực tinh thuần bàng bạc ầm ầm chiếu xuống.

Mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu có thể thành tựu tứ phẩm tiên thiên linh bảo. Ba mươi sáu viên là tiên thiên tam phẩm, một trăm lẻ tám viên đã tiến vào tiên thiên nhị phẩm hàng ngũ.

Hắn dùng bảo vật này nổi danh hậu thế, càng nổi danh là nhờ vào Huyền Thủy Thiên Linh Châu, chư tiên khắp nơi đều biết rõ.

Lần này bị người kia nắm được nhược điểm, lấy một bộ tứ phẩm tiên thiên linh bảo đổi đi bốn kiện, xem như gấp bốn lần giá trị.

Nhưng có thể làm bộ linh bảo này nhảy lên tiên thiên nhị phẩm cảnh giới, đây cũng không thể nói hắn hoàn toàn có hại.

Tiên thiên nhị phẩm cùng tam phẩm giá trị khác nhau trăm ngàn lần, không chỉ dùng tiên thạch là có thể định ra được rõ ràng giá trị thực sự của nó.

Bên cạnh Quý Nguyên linh giác mẫn tuệ nhất, lập tức ánh mắt chuyển sang kinh hãi, nhìn sang Nhạc Vũ. Hắn không hiểu vì sao đột nhiên trong lòng có cảm giác vị đại đế thanh tú này chiến lực tựa hồ cường đại thêm vài phần.

Nguyên bản hắn tự tin có thể đem vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia chặt chẽ áp chế, mà giờ khắc này lại gia tăng thêm vài phần biến số khó lường.

Thật không biết hai người kia rốt cục đã trao đổi vật gì lại khiến cho vị đại đế này có biến hóa lớn đến như thế?

Ngay sau khi vị trung niên tu sĩ rời đi, tiếp đó lại thêm một người đứng lên, chính là vị Linh Sam vừa rồi, hắn cũng dùng huyễn pháp che giấu, lúc sau lấy ra một thanh ngọc từ bình, lóe ra thanh u quang mang sáng bóng.

Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt liền biến thành nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui