Quân Lâm Thiên Hạ


Liên tục sử dụng mấy đạo pháp đều là thất bại, đến sau cùng Nhạc Vũ đã dần dần khôi phục được một ít khống chế đối với thần hồn của mình. Khi thử tới lần thứ bảy, cuối cùng cũng đem được đống hoang tàn xử lý sạch sẽ. Mà việc khống chế hồn niệm mặc dù còn chưa mượt mà như ý giống lúc trước, nhưng đã có thể sử dụng, thần hồn so với dĩ vãng cũng mạnh mẽ hơn mấy lần.

Nhạc Vũ cũng không biết chuyện này nên vui hay buồn, luyện hóa được một tia kiếm ý không chỉ hồn niệm tăng cường, còn dung hợp được kinh nghiệm kiếm đạo của vị chủ nhân kiếm điển, từ Nguyên Anh cảnh giới lĩnh ngộ được phương pháp nhân kiếm hợp nhất, cùng việc tu luyện kiếm tu. Sau đó uy thế không cách nào ngăn trở, trảm phá hết thảy khó khăn. Trong ba vạn năm sau đó, đã chứng được hỗn nguyên chuẩn thánh.

Vô số phương pháp ngự kiếm, vô số trận chém giết đại chiến, thậm chí khi người này muốn dùng kiếm chứng đạo, một ít lĩnh ngộ đối với Hồng Mông đều nằm hết bên trong. Tại

Bên trong ý niệm dung hợp Hồng Mông kiếm điển, tuy lấy kiếm làm chủ yếu, nhưng bên trong bao hàm đại đạo thật sự nhiều không kể xiết!

Nhưng giờ phút này cả người hắn lại giống như một thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, bộc lộ phong mang, không cách nào che giấu.

- Chúc mừng sư đệ, xem ra lại có thu hoạch không nhỏ!

Ở phía xa Cực Lan lên tiếng cảm khái:

- Thật sự tò mò rốt cục ngươi đã chiếm được cơ duyên tốt thế nào? Trong vòng mười hai năm, mỗi lần ta nhìn ngươi cảm giác đều khác hẳn. Tu vi cảnh giới mặc dù chưa tiến triển, nhưng hồn niệm sắc bén đã giống như một thanh binh khí, còn sắc bén hơn cả tiên binh.

Nhạc Vũ nhàn nhạt cười, đem Hồng Mông kiếm điển phiêu phù trước người Cực Lan nói:

- Không biết Cực Lan sư huynh có từng nghe nói qua hơn mười vạn năm trước từng có một vị thái cổ đại năng dùng kiếm nổi danh thiên hạ?

Nhìn dòng chữ Hồng Mông kiếm điển, Cực Lan hơi tò mò, vươn tay định chạm vào, nhưng kiếm điển lại chợt thối lui ra xa. Trong lòng hắn cảm thấy thoáng hờn giận, hai người tuy không cùng sư phụ, nhưng cũng thuộc nhất mạch truyền thừa, vì sao cần phòng bị đến như thế?

Nhưng ngay sau đó hắn bỗng nhiên giật mình, bên trong kiếm điển súc tích ra một cỗ ý niệm thật mạnh mẽ, dù hắn chưa từng đụng chạm nhưng cũng cảm nhận được thần hồn bị công kích vô cùng đau đớn.

Hắn vội thối lui ra sau ba bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, quay nhìn Nhạc Vũ nói:

- Kiếm ý thật cường hãn, cho dù là Đạo tổ thánh nhân phỏng chừng cũng là như thế! Không ngờ sư đệ ngươi dám đem nó luyện hóa!

Nhạc Vũ cười cười không nói, tiếp theo lại thấy Cực Lan như lâm vào suy tư nói:

- Ở thời thái cổ, những đại năng như sư tổ chúng ta thật sự là nhiều lắm. Mặc dù là hiện giờ cũng có vô số, ẩn tu giữa thiên địa này. Không nghe kỳ danh, nhưng cũng đã có khả năng kề vai với chư vị Đạo tổ. Nhưng lấy kiếm nổi tiếng chỉ vài vị ít ỏi mà thôi. Một vị tự nhiên là Thiên Đình Lý Trường Canh. Một vị khác ta chỉ một là có nhưng không biết tính danh. Nhưng biết người này lấy tên Cô Kiếm lão nhân tự xưng, được hồng hoang chư tiên tôn làm phương tây Bạch Đế, ngang hàng cùng Thanh Đế. Mười vạn năm trước đã không còn nghe tung tích. Cũng không biết Hồng Mông kiếm điển có phải xuất từ bút tích của người này hay không.

- Phương tây Bạch Đế? Nguyên lai là hắn sao?

Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, tuy không có bằng chứng nhưng theo bản năng hắn cảm giác bộ kiếm điển này đúng là xuất từ tay người kia!

Phẩy nhẹ tay áo, thu Hồng Mông kiếm điển quay về, trong miệng liền thốt lời đa tạ, sau đó nghị luận một lúc với Cực Lan. Cuối cùng Nhạc Vũ mới rời khỏi Thiên Ý Phủ quay trở về trong tiên giới. Lại thu hồi Côn Luân Kính cùng Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận, Nhạc Vũ hóa độn quang bay về phía đông.

Chân mày cau chặt lại, Nhạc Vũ nghĩ tới lời dặn vừa rồi của Cực Lan, thoáng có chút đau đầu:

- Cả tông môn toàn bộ dời về phương bắc sao?

Nhạc Vũ thật ra đủ tự tin với thực lực hiện tại của hắn có thể quan tâm thỏa đáng cho Thủy Vân Tông. Các nước tại phương bắc cũng có nơi ổn định đầy đủ tư nguyên, vấn đề là mấy vạn đệ tử của Thủy Vân Tông đều đến từ Thiên Thủy quốc, quan hệ lại rắc rối khó gỡ, đã sớm đâm sâu căn cơ. Bỗng nhiên hiện tại dời về phương bắc, lại có mấy người nguyện ý?

Xử lý sự tình thế này là phiền toái lớn nhất, hắn thà tình nguyện đại chiến một trận với mấy vạn tiên tu còn hơn.

Còn đang suy ngẫm, hồn niệm của Nhạc Vũ chợt có cảm ứng, nhìn về phía bắc xa xa. Hắn chợt nghe được một tiếng quát khẽ:

- Tên tiểu tử kia ở trong này! Thanh bình hiện giờ nằm trên tay hắn! Hắc! Ta đã biết hắn còn ẩn núp gần đây thôi mà!

Từ rất xa đã thấy có mấy người ở khắp bốn phía bay đến, đều có tu vi Thái Thanh Huyền Tiên cảnh, người cầm đầu chính là Lãnh Sam.

Tổng cộng là năm người, bao vây quanh người Nhạc Vũ. Ngoại trừ Lãnh Sam, bốn người còn lại đều mặc đạo phục màu lam, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Nhưng khi bốn người nhìn thấy Nhạc Vũ, đều chợt do dự chần chờ. Lãnh Sam cười hăng hắc, bỗng nhiên hai tay kết ấn xuất pháp quyết.

Ngay sau đó Hồng Mông kiếm điển giấu trong tu di không gian chợt xao động, kiếm ý bên trong cơ hồ muốn lao ra khỏi kiếm điển, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị Nhạc Vũ dùng hồn niệm cưỡng chế trấn áp.

Ánh mắt hắn híp lại, nhìn qua Lãnh Sam:

- Ngươi dám ám toán ta?

Lãnh Sam liên tục kháp ấn quyết, không hề có chút hiệu lực nào, trên mặt hắn dần dần hiện ra vẻ mờ mịt, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Trước người Nhạc Vũ đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh bén nhọn, Thủy Vân kiếm từ trong tay áo bắn xuyên ra.

Cầm kiếm trong tay, ngay lập tức vô số huyền băng ngưng tụ, biến thành cự kiếm dài trăm vạn trượng, kiếm ý mạnh mẽ mênh mông cuồn cuộn vắt ngang thiên không.

Một người một kiếm hóa thành một đạo hắc lam kiếm hoa, xuyên thẳng tới trước, sắc mặt Lãnh Sam đại biến, đem Hắc Thủy Xà Linh Tiên tế lên, hóa thành một cự xà xoay quanh vũ động.

Sau đó hắn lại lấy ra hơn mười tử sắc đan hoàn đánh thẳng lên không, mỗi một viên đều phong ấn Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp, vừa đánh ra được nửa đường đã dẫn dắt thiên địa chấn đãng, cỗ năng lượng hủy diệt vừa mở ra, cùng cương kình cuồn cuộn đem thân ảnh Nhạc Vũ hoàn toàn bao phủ. Lãnh Sam cười hăng hắc, lại đem một ngân sắc viên bàn tế lên bên người, vừa nhẹ nhàng thở ra liền thấy hắc lam kiếm quang bỗng dưng lộ ra ngoài cỗ năng lượng phong bạo, không hề có chút tổn thương nào, kiếm thế rung lên liền đem Hắc Thủy Xà Linh Tiên xoắn đứt hơn mười đoạn. Sau đó liền dùng xu thế lôi đình chém thẳng tới, ngân sắc viên bàn phẩm cấp không kém Xà Linh Tiên chút nào cũng bị một kích liền vỡ! Kiếm quang mênh mông cuồn cuộn chói mắt – "phốc" – một tiếng liền bắn lên hàng vạn hàng ngàn huyết vũ. Toàn bộ thân hình Lãnh Sam đều hóa thành huyết nhục tinh nguyên văng đầy trên mặt đất.

Lập tức trên không trung phía bắc giáng xuống một đoàn tinh quang chặt chẽ trói buộc đoàn mộc linh nguyên lực tươi nguyên kia.

Từ lúc Nhạc Vũ xuất kiếm đến lúc chém giết Lãnh Sam, chỉ trong một tích tắc. Mà lúc này bốn người kia mới kịp phản ứng lại. Trước tiên đều theo bản năng tế lên linh bảo bảo vệ thân mình. Chỉ có một thanh diện tu sĩ khoảng ba mươi tuổi ném ra một thanh tử hồng sắc tiên binh đánh tới sau lưng Nhạc Vũ như muốn cứu Lãnh Sam.

Nhưng ngay sau đó kiếm ý hùng hồn cuồn cuộn như nước vỡ bờ tràn đến, trên mặt thanh diện tu sĩ phiếm hồng, phun ra một ngụm máu tươi.

Mà thanh âm lạnh lùng của Nhạc Vũ cho đến lúc này mới truyền vào trong tai hắn.

- Ở trước mặt ta ngươi cũng xứng sử kiếm?

Lời vừa dứt, một đạo hắc lam kiếm quang chém thẳng tới. Trực tiếp đem thanh tử hồng sắc nhị phẩm hậu thiên tiên binh chém vỡ! Sau đó phá không chém thẳng xuống thân hình của thanh diện tu sĩ, cơ hồ không hề có chút phản kháng liền bị kiếm quang xoắn thành mảnh nhỏ. Nhưng ngay sau đó thân thể của hắn lại đột nhiên xuất hiện ngoài mười vạn trượng, thân hình tràn đầy vết sẹo, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

- Thế thân mộc phù?

Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc, Thủy Vân kiếm trong tay cuồn cuộn kiếm quang, sát ý cháy rực.

Nhạc Vũ đang định đem người này chém giết, ở một bên truyền ra thanh âm lo sợ bất an nói:

- Bệ hạ khoan đã! Chúng ta chính là bộ hạ của phương bắc Phục Hải yêu thánh, vừa rồi người bằng hữu này của ta nóng lòng ra tay, thật không phải có lòng dạ xúc phạm tới bệ hạ!

Người nói chuyện là một nữ tử dung mạo tú lệ, trong địa vực chư yêu hoành hành như phương bắc không hề có quan niệm xấu đẹp, có gương mặt như vậy cũng là khó được.

Lúc này nàng cung kính thi lễ, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Chúng ta tới tìm bệ hạ chính là vì cần thu mua một vật, thật sự không phải có lòng mạo phạm. Xin bệ hạ hãy tha cho hắn một mạng!

Nhạc Vũ cười lạnh, đã biết thanh bình nằm trong tay hắn thì không nên tới tìm! Lãnh Sam dám bừa bãi như thế, ngang nhiên động thủ, chẳng lẽ còn không phải không có chỗ dựa vào?

Thanh diện tu sĩ vừa rồi nếu thật sự đối với hắn có nửa điểm kính trọng cũng sẽ không động thủ với hắn trong lúc này. Người to gan lớn mật như vậy, nếu không cho chút khiển trách, phương bắc đại đế còn có uy nghiêm gì đáng nói? Người khác chỉ sợ sẽ nghĩ Nhạc Vũ hắn sợ hãi vị Phục Hải yêu thánh kia!

Một đạo thủy lam kiếm quang xuyên qua không gian trăm vạn trượng, thanh diện tu sĩ chỉ vừa định chống cự liền bị Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí diệt sát!

Sau đó Nhạc Vũ lại đem Thủy Vân kiếm thu hồi vào trong tay áo, thản nhiên nhìn về phía ba người còn lại:

- Rốt cục các ngươi đi tìm ta thu mua vật gì?

Ba Thái Thanh Huyền Tiên cảnh thân hình run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận lẫn sát ý cơ hồ không cách áp chế, nhưng lại ẩn hàm vài phần kiêng kỵ.

Hồi lâu sau, người bên phải mới mở miệng lần nữa:

- Việc hôm nay bệ hạ không e ngại chúng ta sẽ báo lại cho yêu thánh?

Nhạc Vũ chợt bật cười khan, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng, việc lần trước xảy ra tại Bắc Hải, Phục Hải yêu thánh đồng dạng cũng có nhúng tay.

Bên Bắc Minh cùng Bắc Câu Lô Châu còn có thể, nhưng hắn cùng vài vị yêu thánh trong Bắc Hải quả quyết không có cơ hội giải hòa, vì thế hắn cũng không cần giở trò lá mặt lá trái.

Một đợt kiếm áp thâm trầm bộc phát ra cơ thể, tràn đầy trong thiên địa. Nhạc Vũ khẽ hừ một tiếng, người vừa lên tiếng liền giống như bị sấm đánh bay ngược về phía sau hơn ngàn trượng, xem như trừng phạt tội bất kính của hắn, Nhạc Vũ vẫn khoanh tay lạnh lùng hỏi:

- Rốt cục có việc gì?

Ba người trên không trung tuôn đầy mồ hôi lạnh, đều im lặng không nói.

Nhạc Vũ chờ chốc lát đã hiện vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn trực tiếp phẩy tay áo rời đi, thu hồi hai luồng huyết khí tinh nguyên, hóa thành thủy lam kiếm hoa bay nhanh về phương xa.

Thẳng đến khi thân ảnh Nhạc Vũ hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, ba người mới đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn nhau, nỗi khiếp sợ còn chưa tiêu tan. Nữ tử trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Không cần vận dụng nửa điểm tín ngưỡng lực cùng vận khí, phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế lại mạnh mẽ tới như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui