- Hi Hoàng, Thần Nông, Hiên Viên, quả nhiên là ba vị Nhân Hoàng Hỏa Vân Động!
Đồng tử Nhạc Vũ co rút thật nhanh, thoáng cúi thấp đầu.
Trong đầu hắn đang thầm nghĩ về ba vị Nhân Hoàng này. Sau khi hồng hoang vỡ nát, phân tách thành nhiều thế giới, khiến cho nơi nào cũng gặp phải tai họa ngập đầu.
Những sinh linh còn sống sót về sau đều trọng diễn nhân đạo, đều có nhân vật tương tự như ba vị Nhân Hoàng này xuất hiện.
Giống như tại Thiên Nguyên Giới, có một vị Linh Đế thường đi tìm bách thảo truyền thụ cho phàm nhân tri thức về trồng trọt chăn nuôi.
Còn có một vị tên La Nghệ chế ra cung tên mà săn bắn chim thú.
Trước kia hắn luôn cảm thấy thật kỳ quái, hiện giờ suy nghĩ lại hơn phân nửa những nhân vật có được đại công đức kia là hình chiếu ở những mảnh nhỏ khác của hồng hoang, dẫn dắt chư giới diễn biến nhân đạo.
Linh Đế đối ứng tự nhiên là Thần Nông Viêm Đế. Mà La Nghê tất nhiên là hóa thân của Hậu Nghệ.
Rất nhanh Nhạc Vũ liền thu hồi tạp niệm, vẻ mặt nghiêm túc thi lễ, thật tâm cung nghênh.
Ba vị Nhân Hoàng trước mắt vô luận là khí vận hay công đức đều vô cùng nồng hậu, pháp lực đã đạt tới Chuẩn Thánh cảnh giới.
Trong hồng hoang thế giới, thân phận được xác nhận sau vài vị Đạo tổ, đồng dạng đã nhận được trường sinh tiêu diêu, cùng thiên địa đồng thọ.
Nhạc Vũ kính ngưỡng là thành tựu của họ, không phải vì thần thông hay pháp lực, dù là Trấn Nguyên đại tiên cũng hơn họ vài phần. Chỉ là công lao giáo hóa Nhân tộc, khiến cho Nhân đạo rầm rộ chấn hưng, đã đáng giá cho người tôn kính.
Trấn Nguyên Tử liền đi trước một bước chào hỏi ba người, lúc này mới cùng sóng vai đi vào bên trong điện.
Nhạc Vũ cũng quay trở về chỗ ngồi xuống, giờ phút này không khí bên trong điện lại biến đổi. Đồng dạng lại náo nhiệt vui mừng, trọng tâm đều quay về mấy người Trấn Nguyên Tử.
Đa số đều khẽ mỉm cười, nghe mấy vị ngồi bên trên nói chuyện. Thỉnh thoảng có người ngắt lời, nhưng đều là những lời khen tặng. Khiến tam hoàng cùng Trấn Nguyên Tử, Tây Vương Mẫu đều vui vẻ vô cùng.
Ngoài ra còn có trận giao phong trong lời nói giữa Xiển Tiệt nhị giáo, thỉnh thoảng còn có khói chiến căng thẳng, chỉ dâu mắng hòe. Mấy người Tây Phương Giáo ngẫu nhiên cũng ngắt lời xen vào, có đôi khi cùng Xiển giáo đồng khí liên chi, có đôi khi lại liên thủ cùng Tiệt giáo. Ngẫu nhiên còn đem vài vị Kim Tiên thuộc Xiển Tiệt nhị giáo đồng thời bực bội không thôi.
Khiến ai ai cũng cảm thấy vô cùng phấn khích, Nhạc Vũ ban đầu cũng có chút hăng hái lắng nghe, nhưng sau chốc lát lại cảm giác không còn gì thú vị.
Việc của mấy vị đứng đầu hồng hoang còn chưa tới phiên hắn xen miệng vào, vì thế hắn cũng không nông cạn tới mức sính miệng lưỡi lợi hại, đi tìm Xiển giáo để tiết oán khí.
Hắn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, hồi tưởng lại lúc giao phong một kiếm cùng Nhiên Đăng vừa rồi.
Pháp lực hùng hồn vượt xa hắn gấp trăm lần, làm Nhạc Vũ càng khắc sâu ấn tượng, lực lượng mạnh mẽ cơ hồ làm cho hắn không thể kháng cự.
- Nhân quả sao?
Khẽ than một tiếng, trong mắt Nhạc Vũ lại lóe quang mang.
Bên trong bổn nguyên hồng hoang, ở ba tầng đầu là diễn sinh hạch tâm pháp tắc, là nơi hỗn loạn nhất. Đến tầng thứ tư mới chính thức đề cập đến không gian đại đạo là bản chất của hồng hoang, mà tầng thứ năm chính là thời gian.
Về phần những Đại La Kim Tiên, hồn ấn nằm trong tầng thứ sáu chính là pháp tắc nhân quả.
Chính là nơi dựa vào lớn nhất của hệ thống tiên đạo giúp cho các vị Kim Tiên có thể đứng vững trong thế giới hồng hoang.
Vô luận là ở thế giới nào, tình hình bình thường đều luôn phải có "nhân" mới có "quả".
Nhưng những Kim Tiên lại có thể lấy lực lượng pháp tắc chế định ra "quả" sau đó mới tiếp tục thành tựu ra "nhân", thậm chí không cần xem trọng "nhân". Bạn đang đọc truyện được tại
Giải thích đơn giản một chút, đó là trước tiên nhận định cần thi triển ra một môn đạo pháp, khi đánh trúng tới nơi nào cũng sẽ đạt tới hiệu quả nhất định.
Chế định ra loại "quả" này, sau đó mới diễn sinh ra "nhân".
Những Kim Tiên cường đại hơn một chút chẳng hạn như Nhiên Đăng hay những thượng cổ đại năng như Trấn Nguyên đại tiên, thậm chí có thể đem quá trình "nhân" này hoàn toàn không để vào trong mắt.
Giống như trước đó ở tầng trời thứ bảy, La Tuyên đánh ra mấy ngàn hỏa điểu, đã bị phương pháp nhân quả toàn bộ càn quét.
Pháp môn như vậy kỳ thật là vận dụng thô thiển nhất. Mà nhân quả lực so với thời gian cùng không gian đại đạo càng thêm khủng bố, cũng càng khó khăn ngăn cản.
Mà mới vừa rồi một ít giao phong nếu uy lực một kiếm của Nhạc Vũ kém hơn nửa phần, trảm không hủy được nhân quả do Nhiên Đăng đạo nhân chế định, giờ khắc này nhất định hắn đã bị ném ra ngoài ngàn vạn dặm không còn chút mặt mũi.
Cũng may vô luận là không gian hay thời gian hoặc đề cập tới pháp tắc đại đạo nhân quả, đều cần phải có tu vi pháp lực cao hơn nhất giai mới có thể tự nhiên sử dụng trong lúc đấu pháp.
Nếu Hỏa Nghê cùng Vân Lân có được thần thông như Nhiên Đăng, hai lần đại chiến tại phương bắc trước đó Nhạc Vũ đã bị thất bại.
Còn đang chuyên tâm suy ngẫm biến hóa nhân quả trong một kích của Nhiên Đăng để tìm hiểu pháp tắc nhân quả bên trong, Nhạc Vũ chợt nghe bên ghế trên Tây Vương Mẫu mở miệng nói:
- Đại thọ của Trấn Nguyên đạo huynh tiểu muội không biết tặng lễ gì, đành dâng ba quả Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý xem như chúc thọ cho đạo huynh vậy!
Vừa nói xong đạo đồng đứng sau lưng Tây Vương Mẫu đã đưa ra ba kim hoàng sắc quả cây.
Chính là quang chiếu cửu ảnh, từng luồng hương thơm ngào ngạt nồng đậm tràn đầy trong điện phủ.
Lúc này Nhạc Vũ mới lấy lại tinh thần liếc mắt nhìn ba kim quả. Cho dù tính tình hắn ổn trọng thế nào giờ phút này trong mắt cũng không khỏi hiện ra vài phần ngạc nhiên.
Tiên thiên linh quả đỉnh cấp hồng hoang, có thể nhìn thấy một lần cũng đã là phúc duyên không nhỏ.
Nhạc Vũ khẽ hít nhẹ một hơi, thoáng chốc liền cảm thấy pháp lực trong người tựa hồ như có tiến cảnh.
Hắn không khỏi thở ra một hơi, cưỡng chế khát vọng trong nội tâm. Nếu đổi lại là người thường, mới khẽ ngửi sẽ có thể tăng thêm bốn trăm năm thời gian thọ nguyên.
Nhớ lại tại Thiên Nguyên Giới, vô số tu sĩ vì cầu tăng tiến thọ nguyên linh bảo mà không thể được, làm hắn càng thêm cảm khái.
Trấn Nguyên đại tiên không khỏi cười thành tiếng, hướng Tây Vương Mẫu tạ ơn. Về phần lễ vật đã có hai vị đạo đồng tiến lên thu hồi.
Kế tiếp Hi Hoàng cũng lấy ra một vật, khẽ mỉm cười nói:
- Vật ta mang bên mình khi còn ở chức vị Nhân Hoàng đã đánh rơi. Mấy năm nay ở bên trong Hỏa Vân Đông cũng chưa từng ra ngoài, xem như nghèo rớt mùng tơi. Hôm nay chỉ đành dùng vật này tính làm quà mừng, xin Trấn Nguyên đạo hữu đừng trách…
Nhạc Vũ chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Hi Hoàng lấy ra một quyển đạo điển, dầy chừng ba tấc, tràn ra thất thải bảo quang.
Bìa mặt đạo điển chỉ bình thường, còn mơ hồ hiện ra vết rạn. Nhưng hình như loại chất liệu kia tựa hồ có được khả năng tự chữa trị, vết rạn kia có thể tự động khép lại.
Vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi ngưng trọng, hắn biết quyển điển tịch kia không tải nổi nội dung "đạo" ẩn chứa bên trong nên mới bị rạn nứt.
Chất liệu của quyển đạo điển phi phàm, không biết bên trong Hi Hoàng rốt cục đã ghi chép bao nhiêu đại đạo mới biểu hiện ra dị trạng như thế.
Các tu sĩ đang có mặt ai cũng dời ánh mắt từ Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý nhìn sang kim hoàng sắc đạo điển.
Tuy linh quả có thể tăng tu vi, nhưng nếu đạt tới Kim Tiên cảnh giới càng khao khát chính là khả năng nắm giữ thiên địa đại đạo.
Chỉ có tìm hiểu càng nhiều "đạo" mới có khả năng siêu việt hồng hoang, đạt tới thiên địa sinh cơ.
Vẻ mặt Trấn Nguyên Tử vui mừng, đồng dạng thi lễ nói:
- Ngày sau nếu đệ tử của ta có thể chứng Kim Tiên, đều nhờ Hi Hoàng ban thưởng…
Sau Phục Hi lại tới Thần Nông. Chỉ thấy vị Nhân Hoàng này không nói một lời lấy ra một cành cây khô vàng đặt ngay trước người.
Nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng lại có chỗ không chút tầm thường, khiến cho trong điện phủ đều vang lên tiếng kêu thất thanh.
Nhạc Vũ cũng lập tức nhìn ra đó là vật công đức. Trong năm loại ngũ cốc của Thần Nông, là một trong những loại đầu tiên, chịu tải công đức vô cùng vô tận.
Nếu mang vật này theo bên mình, có thể miễn được thiên tai. Nếu luyện nhập vào trong linh bảo, đều có thể làm cho bảo vật tiên thiên siêu phẩm tăng lên một phẩm giai.
Hoàng Trung Lý cùng quyển kim hoàng sắc đạo điển tuy trân quý, nhưng so với vật này lại hơi kém hơn một chút.
Vẻ mặt Trấn Nguyên Tử biến đổi, lộ ra vài phần cảm động mở lời từ chối, nhưng còn chưa kịp nói ra nguyên câu đã bị Thần Nông xua tay ngăn cản.
Sau Thần Nông lại đến Hiên Viên cười nói:
- Quà tặng của hai vị huynh trưởng cùng Vương Mẫu đều là tuyệt đỉnh linh trân. Thật sự làm cho tiểu đệ không biết nên xuất ra vật gì mới tốt…
Suy ngẫm chốc lát, Hiên Viên lại lấy ra một vật lóe sáng linh quang.
Có ba vật trước đó, mọi người cũng thật chờ mong nhìn xem lễ vật của Hiên Viên nhân hoàng. Lúc này nhìn thấy một đoàn kim sắc quang mang lóng lánh, không hề kém ba vật kia chút nào.
Ngay khi vừa nhìn thấy rõ, các vị Kim Tiên đều vẻ mặt giật mình. Lại chỉ thấy trong tay Hiên Viên là một phương bàn, bốn phương tám hướng đều khắc lục vô số phù văn.
Ở giữa là một kim vàng đang không ngừng chuyển động.
- Bảo bối thật tốt, Hiên Viên đạo hữu không ngờ lại bỏ được!
Tây Vương Mẫu ngồi đối diện lập tức cất tiếng than sợ hãi. Mà Hiên Viên không khỏi cười to nói:
- Mấy vạn năm thời gian ta ở trong Hỏa Vân Động cùng hai vị huynh trưởng, cùng nhau suy diễn trận đạo. Tự cảm thấy hơi có chút thành tựu, liền bắt tay luyện chế La Bàn Nghi, nghĩ tới xác minh khả năng. Nếu nói hiệu quả phá trận vật này tụ tập thành tựu trận đạo suốt đời của ta, còn vượt xa Chỉ Nam Xa năm xưa gấp mấy lần. Chỉ là Chỉ Nam Xa giúp ta đại phá Xi Vưu, lại chịu tải công đức vô cùng vô tận, đã thành công đức chí bảo. Tiểu đệ đến tột cùng thật luyến tiếc, vì vậy chỉ đành dâng lên vật này…
Nhạc Vũ nghe được trong lòng hâm mộ, Hiên Viên nói bảo vật ở phương diện trận đạo còn hơn Chỉ Nam Xa, như vậy nhất định sẽ không sai.
Nếu có thể tìm hiểu thông thấu, giúp ích đối với hắn chỉ sợ không kém hơn Tam Viên Chân Kinh.
Bốn kiện bảo vật đều là một món giá trị hơn một món, thật làm người ghen tỵ.
Bốn vị thượng cổ đại năng tặng xong lễ vật, mới đến tam giáo chúng tiên lấy ra linh trân, đồng dạng đều là vật phi phàm.
Triệu Công Minh chuẩn bị lễ vật mừng thọ chính là một đóa Thập Phẩm Thanh Liên, tiên thiên nhất phẩm linh bảo, cũng không biết tìm được từ nơi nào.
Xiển giáo cũng không chút nhường nhịn, Nhiên Đăng lấy ra một đóa tiên thiên Đâu Suất Thiên Linh Chân Viêm, lập tức làm chúng tiên lại kêu lên thất thanh.
So sánh mà nói lễ vật mừng thọ của Dược Sư Vương Phật lại thoáng kém cỏi, chỉ là một Bát Bảo Công Đức Thần Nê, nhưng cũng làm Trấn Nguyên Tử vui vẻ ra mặt.
Nhưng qua những vật này, sau đó liền trở nên bình thản. Những Đại La Kim Tiên còn lại hiến vật mặc dù cũng quý hiếm, cơ hồ không có vật nào dưới hậu thiên nhị phẩm, nhưng so sánh với bảy loại linh trân ban đầu kém cỏi hơn rất nhiều.
Nhạc Vũ cũng là như thế, hắn từng lấy được nhiều linh bảo vì thế khẩu vị cũng tăng thật cao, sau đó cũng không còn bao nhiêu hứng thú.
Một mình tĩnh tọa thẳng đến khi Minh Nguyệt đồng tử đi tới trước người mới chậm rãi đưa ra bình ngọc.
Lập tức nghe bên trong chúng tiên có tiếng châm biếm truyền đến:
- Thiên Đình các ngươi chẳng lẽ nghèo rớt đến nông nỗi như vậy hay sao?