Quân Lâm Thiên Hạ


- Thanh Nguyên Chân Dịch! Thiên Đình các ngươi lại nghèo rớt tới nông nỗi này sao?

Thanh âm kia dù nhỏ nhưng ai cũng nghe được thật rõ ràng. Vốn các vị Đại La Kim Tiên nói chuyện hàn huyên đều có pháp lực bích chướng, phần lớn thời điểm cũng sẽ không ai nghe được thanh âm.

Nhưng câu nói mỉa mai kia lại rõ ràng cố ý thốt ra không chút nào che lấp, không chỉ là Nhạc Vũ, ngay cả chư tiên trong điện cũng đều nghe được rõ ràng. Mọi người đều buông chén rượu xuống ngạc nhiên nhìn sang.

Nhạc Vũ quay đầu nhìn theo hướng thanh âm vừa truyền ra, lại chỉ thấy một đạo nhân ngũ quan xấu xí, gương mặt rộng nhưng cằm nhọn đang cười nhẹ nhìn về phía bình ngọc.

Nhạc Vũ lại dùng linh thủy dẫn vào trong mắt quan sát, chỉ chốc lát đã phân biệt được nguyên hình của người kia.

Ngay sau đó trong nội tâm hắn thoáng kinh hãi.

- Không ngờ là Lục Sí Đường Lang!

Lấy thân côn trùng tu thành Kim Tiên thể, thành tựu bậc này đúng là khó được. Người này chính là tiên thiên dị chủng, nếu bàn về huyết mạch dị năng truyền thừa thần thông không hề thua kém siêu giai thần thú, chẳng thể trách có tư cách đi vào Ngũ Trang Quan.

Nhạc Vũ lại tiếp tục dùng Kỳ Môn Độn Giáp Thuật suy diễn thêm chốc lát, sau đó thoáng chau mày quay đầu nhìn về phía mấy vị Kim Tiên trong Xiển giáo.

Chỉ thấy Từ Hàng đạo nhân đang cười cười, trên mặt lộ ra ý vị thâm trường cùng vài phần quỷ quyệt.

Nhạc Vũ cũng không đến mức mỗi khi nhìn thấy người nào gây khó xử cho mình đều cho rằng có quan hệ với Lan giáo. Nhưng nhìn tình hình của vị Yêu tiên đắc đạo kia rõ ràng là bị người châm ngòi.

Nhưng người giật dây hắn lại tính không được, bởi vì đã bị che đậy thiên cơ.

Mà sau người này lại có người cười nói:

- Thanh Nguyên Chân Dịch? Lại không biết trên thế gian này từ khi nào có thêm loại linh thủy như vậy? Rốt cục là tiên thiên hay hậu thiên, hay là chỉ bịa đặt ra thôi?

Người này cũng thuộc yêu tu nhất mạch, sau khi nói xong nhất thời lại làm cả điện phủ cười vang, chẳng những những Nhân tộc tu sĩ không nói lời nào, còn lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Ngay cả trên mặt đồng tử Minh Nguyệt tuy không lộ ra chút biểu tình, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần xem thường.

Nhạc Vũ xuất ra ngọc bình bất quá chỉ là loại bình ngọc bình thường, nhiều nhất phẩm chất tương đối cao, có thể bảo tồn tứ phẩm tiên đan được thời gian dài hơn một chút mà thôi.

Bên ngoài bình ngọc lại chỉ ghi bốn chữ triện Thanh Nguyên Chân Dịch thật bình thường, không hề nhìn ra được chút điểm hiếm quý.

Mà tiếng chê cười vẫn vang lên không dứt:

- Đại thọ của Trấn Nguyên đại tiên, theo như lệ thường đều được chia ra một ít Nhân Sâm Quả. Không có lễ vật mừng thọ lên được mặt bàn chúng ta còn không dám tới cửa. Nếu ta là hắn lúc này đã sớm hổ thẹn rời đi, làm sao còn bình yên ngồi ở chỗ này?

- Tuy thiên tư tuyệt đại nhưng quả thật còn quá trẻ tuổi. Lần này mặt mũi Thiên Đình chỉ sợ bị hắn làm mất hết. Hạo Thiên kia vốn xem trọng nhất là uy nghiêm Thiên Đình, sau ngày hôm nay không biết còn căm tức ra sao!

Nhạc Vũ vẫn bình thản cười tự giễu, hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh như trước.

Có bảy kiện linh trân xuất hiện trước đó, trong lòng hắn đã sớm không còn ôm ý niệm hiếu thắng, đối với Nhân Sâm Quả hắn hoàn toàn không hề trông cậy lấy tới tay.

Nếu không phải vì danh dự của An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc có quan hệ tới khí vận của mình, không thể xem thường, thái độ của những người kia hắn căn bản cũng không thèm để ý.

Hắn tự tiêu diêu thế gian, ánh mắt những người khác có quan hệ gì tới hắn?

Sau yến hội sẽ đến việc bình luận linh bảo, khi đó tự nhiên ai cũng sẽ nhận xét rõ ràng. Những vị thái cổ đại năng kia tuyệt đối sẽ không thể không có một ai không biết xem hàng.

Lúc này nếu còn đi gây cãi giải thích với đám người kia chỉ làm mất phong độ.

Hắn vẫn đưa bình ngọc giao cho đạo đồng Minh Nguyệt, Nhạc Vũ đang muốn cúi đầu tiếp tục uống rượu, nhưng ở ghế trên lại truyền ra tiếng kêu kinh dị của Tây Vương Mẫu.

- Vật này tựa hồ có chút thần dị, đưa cho ta xem!

Chỉ thấy thanh quang cuốn tới, Minh Nguyệt cơ hồ không kịp phản ứng, bình ngọc cầm trong tay liền rời tay bị hút nhiếp lên phía trên điện phủ.

Nhưng bình ngọc còn chưa tới tay Tây Vương Mẫu, liền thấy ánh mắt Trấn Nguyên Tử sáng lên, đồng thời cũng lên tiếng:

- Quả nhiên là thứ tốt! Tiểu muội, vật này là quà mừng thọ hôm nay của ta. Để ta xem trước mới là lẽ phải!

Vừa dứt lời liền phất ra một đạo pháp lực hùng hồn thẳng chụp xuống, không ngờ là công khai tranh đoạt cùng Tây Vương Mẫu, đem bình ngọc nhiếp về hướng bản thân Trấn Nguyên Tử.

Mà trong ba vị Nhân Hoàng, Thần Nông luôn luôn trầm mặc như kim trên mặt bỗng dưng run rẩy, hắn như muốn vươn người đứng dậy nhưng cuối cùng nhẫn nhịn ngồi xuống, chỉ ngây người nhìn bình ngọc bay trên không trung, trên mặt lộ ra vài phần khát vọng.

Mà lúc này chư tiên trong điện cũng trở nên vắng lặng, đều tự đưa mắt nhìn nhau vẻ mặt kinh nghi bất định.

Một vật khiến cho hai vị thượng cổ đại năng hồng hoang xưng hùng một phương phải ra tay tranh đoạt, chẳng lẽ trong bình ngọc thật sự có dị bảo gì hay sao?

Ngay cả Từ Hàng đạo nhân cùng Nhiên Đăng trong ánh mắt cũng lóe ra không ngừng, mặc dù hai người không thể phân biện được bên trong bình ngọc rốt cục có gì thần dị, nhưng giờ phút này theo bản năng cảm giác vật bên trong chỉ sợ phải thật sự bất phàm!

Từ Hàng cảm giác rõ ràng nhất, một bình ngọc màu trắng trong tay áo hắn rõ ràng nhảy lên không ngừng, phảng phất như có cảm ứng nhưng hắn lại không biết được nguyên do.

Tiếp theo mọi người lại nghe Tây Vương Mẫu hừ nhẹ một tiếng nói:

- Thần dị của vật này chính do ta sớm phát giác trước tiên, sư huynh đúng là không hiền hậu. Chẳng lẽ còn sợ ta tham lam lễ vật mừng thọ của ngươi hay sao!

Lời tuy như thế nhưng cũng không tiếp tục tranh đoạt, thu lại pháp lực tùy ý cho bình ngọc rơi vào trong tay Trấn Nguyên Tử.

Trấn Nguyên Tử mỉm cười, hướng Tây Vương Mẫu xin lỗi một tiếng, tiếp theo thật cẩn thận mở nắp bình, dùng pháp lực chặt chẽ trấn áp, tựa hồ rất sợ bị tán đi linh khí. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Ngay sau đó một giọt linh dịch màu xanh đã nhỏ ra trong lòng bàn tay Trấn Nguyên Tử.

Chỉ thấy giọt linh dịch xanh tươi ướt át, màu sắc giống như phỉ thúy. Nhưng ngoại trừ mộc linh lực tinh thuần nồng nặc quấn quanh, còn có một ít linh quang màu xanh, cũng không nhận ra có gì đặc biệt.

Mà bên trong những Kim Tiên lại có hai loại phản ứng hoàn toàn khác hẳn.

Tuyệt đại đa số Kim Tiên đều lộ ra vẻ thất vọng, trên mặt chỉ là lộ ra "quả nhiên là thế", một Thái Ất Chân Tiên chỉ mới tiếp chưởng phương bắc đế đình được hơn hai mươi năm lại làm sao có thể lấy ra được linh bảo gì thật tốt?

Mà giờ phút này mấy người ngồi trên ghế cao trong điện lại vô cùng yên tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm giọt linh dịch trong tay Trấn Nguyên Tử.

Ngay cả ba người của Xiển giáo vẻ mặt cũng ngây dại, thất hồn lạc phách.

- Trên thế gian không ngờ còn có bậc kỳ bảo này! Lại có thể tới hiện nay mới xuất hiện trên thế gian!

Một vị thanh bào đạo nhân ngồi đối diện Nhiên Đăng bỗng dưng hít sâu một hơi nói:

- Trấn Nguyên Tử sư thúc, ta nguyện lấy một viên Cửu Chuyển Kim Đan đổi tám giọt Thanh Nguyên Chân Dịch trong tay ngươi, không biết ý của sư thúc như thế nào?

Lúc này Tây Vương Mẫu cũng cười khẽ một tiếng:

- Huyền Đô, Cửu Chuyển Kim Đan của nhà ngươi tuy thật trân quý, nhưng nếu đem Thanh Nguyên Chân Dịch này đều đưa cho ngươi, ta lại thế nào? Huynh trưởng, Nhân Sâm Quả của ngươi ta vẫn còn nhiều, lần này ta không cần lấy thêm, chỉ cần mười giọt linh dịch trong tay ngươi, xem như đáp lễ được chứ?

Trong lòng Nhạc Vũ chấn kinh, thanh bào đạo nhân là một trong hai người theo sau lưng Trấn Nguyên Tử từ trong nội điện đi ra khi trước.

Nhạc Vũ nguyên chỉ đoán là thế giao của Trấn Nguyên Tử, không ngờ được người này là đệ tử nhập thất của Thái Thanh đạo tổ tên là Huyền Đô, chính người này đã luyện chế ra Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù năm xưa đã giúp cho hắn rất nhiều sau khi hắn bước lên Nguyên Anh cảnh giới. Nói tới Nhạc Vũ vẫn còn thiếu người này một phần nhân quả, một phần nhân tình.

Thật không biết người còn lại lại có thân phận thế nào?

Trong mấy người chỉ có Thần Nông yên lặng không nói lời nào, lại lấy ra một viên Mạch Cán đặt ngay trước người.

Ngay sau đó lại trầm tĩnh nhìn Trấn Nguyên Tử, ý tứ không cần nói ra cũng hiểu được.

Thậm chí cả Nhiên Đăng cùng Dược Sư Vương Phật đều dao động, cau chặt mày suy nghĩ do dự.

Triệu Công Minh quét mắt nhìn hai người, tiếp theo hăng hắc cười, lấy ra một hộp ngọc nói:

- Vãn bối phụng sư mệnh mà đến, cũng không ngờ lại hữu duyên thấy được kỳ trân xuất thế! May mắn vãn bối có chút chuẩn bị, vãn bối không dám cầu nhiều, chỉ muốn dùng đoàn Huyền Hoàng Khí đổi năm giọt Thanh Nguyên Chân Dịch mà thôi.

Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi híp lại, đoàn Huyền Hoàng Khí không tới ba phần tư đoàn Hỗn Độn Khí hắn lấy được tại Huyền Linh Giới, chỉ có hai màu hồng hoàng nhị sắc, xoay quanh không ngừng.

Nhưng đã đủ làm cho hắn cảm thấy thật khát vọng, không chỉ là Côn Luân Kính còn có Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ lô đang cần tìm Hỗn Độn Khí chữa trị.

Bên trong đan điền của hắn còn cần thật nhiều Hồng Mông khai thiên khí tức để tiếp tục tiến thêm một tầng.

Đoàn Huyền Hoàng Khí mặc dù kém cỏi hơn Hỗn Độn Khí, nhưng cũng cực kỳ bất phàm.

Trấn Nguyên Tử chỉ cười không đáp, quét mắt nhìn vẻ kinh ngạc của mọi người, cất cao giọng nói:

- Có thể có được vật này, ta thật sự vui sướng. Theo ta nhìn hôm nay trong toàn bộ linh trân chỉ có vật này là dẫn đầu. Nhưng có thể nghĩ chư vị đang ngồi ở đây, còn đang thật ngạc nhiên vật này rốt cục lại có công hiệu gì phải không?

Nhiều Kim Tiên có mặt trong điện phủ đã có một bộ phận tu vi cao thâm, lờ mờ nhận ra được công dụng của linh dịch màu xanh, thần sắc đều khiếp sợ nhìn sang Nhạc Vũ.

Mà đại đa số Kim Tiên thần tình vẫn khó hiểu, sau đó lại nghe Trấn Nguyên Tử mỉm cười:

- Vừa khéo ta cũng muốn thử xem một lần khả năng của Thanh Nguyên Chân Dịch. Chư vị đi theo ta trước xem thử một lần tạo hóa thần kỳ của linh dịch này ra sao đi?

Nói dứt lời cũng không chờ đợi người trong điện lên tiếng, một đoàn pháp lực khổng lồ chụp xuống bao phủ mọi người trong điện.

Nhạc Vũ cũng chưa kịp phản kháng liền cảm thấy trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra thì trước mắt đã thay đổi một mảnh thiên địa.

Hiện tại đã không còn ở trong Trấn Nguyên cổ điện mà là cạnh một kình thiên cổ thụ có đường kính tới mấy vạn trượng.

Trong lòng hắn cảm thấy thật kinh hãi, gần trăm Đại La Kim Tiên lại bị Trấn Nguyên Tử dễ dàng dùng phương pháp càn khôn na di chuyển qua tận đây. Thần thông mạnh mẽ thật sự xứng danh nhân vật đồng thọ cùng thiên địa, chênh lệch với hắn đúng thật vô cùng rõ ràng.

Trấn Nguyên Tử đã như thế, thần thông của mấy vị Đạo tổ khác lại như thế nào?

Tiếp theo chỉ thấy quang hoa chớp lên, tam hoàng cùng Huyền Đô và Tây Vương Mẫu mấy người đều lục tục xuất hiện, lẳng lặng quan sát Nhân Sâm Thụ trước mắt.

Chỉ thấy Trấn Nguyên Tử vẻ mặt ngưng trọng đi tới trước đại thụ, sau đó búng ra ngón tay đem một giọt linh dịch màu xanh bắn vào trong bộ rễ của Nhân Sâm Thụ trước mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui