Quân Lâm Thiên Hạ


Số linh thủy vừa mới rót xuống thì mọi người liền ngửi thấy một luồng hương thơm thảo mộc nồng đậm truyền ra xung quanh, mộc linh tinh thuần ẩn chứa trong thủy dịch trong nháy mắt bao bọc lấy gốc quả nhân sâm, chúng tiên trong hậu viện đồng thời hít một hơi khí lạnh.

- Mộc Linh tối tinh thuần, lại dường như xen lẫn vài khí Hỗn Độn, Thanh Nguyên Chân Dịch thật sự là tuyệt đỉnh kỳ trân.

- Phẩm chất rất cao! Tuy không so được với Tiên Thiên Hậu Thiên Đâu Suất Chân Thủy nhưng cũng không kém bao nhiêu!

- Không trách mấy vị kia tranh đoạt như vậy! Nếu dùng nó để luyện đan thì tỷ lệ thành đan sẽ tăng thêm hai thành! Nếu dùng để nuôi cây sẽ dễ dàng thai nghén Tiên Thiên linh căn! Nếu ta có được vật này thì tông môn trong Tương Vân quốc chỉ cần thời gian mấy ngày là thành tựu!

- Vẫn còn có chút kỳ quái, giá trị của Thanh Nguyên Chân Dịch này tuy bằng nhị phẩm kỳ trân nhưng chưa đến mức để mấy vị kia dùng Cửu Ảnh Hoàng Trung Lí, thậm chí khí Huyền Hoàng chi khí để đổi.

Bên tai Nhạc Vũ nhất thời tràn đầy tiếng nghị luận, mấy chục Kim Tiên phần lớn đều đã là khiếp sợ thất thố, cũng bất chấp việc dùng pháp lực che lấp.

Nhạc Vũ chỉ nghe chỉ chốc lát liền nhíu mày, dĩ nhiên hắn rất tinh tường linh hiệu của Thanh Nguyên Chân Dịch, phản ứng của những người này như vậy cũng không lạ, chỉ là xem ý của mấy người Trấn Nguyên Tử thì dường như còn có năng lực khác mà hắn không biết.

Chỉ thấy một đạo quang hoa thanh sắc chớp lên rồi đại thụ kình thiên kia bắt đầu sinh trưởng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, qua một hồi lâu mới dừng lại. Mọi người nhìn lại thì thấy gốc nhân sâm đã lớn thêm nửa trượng.

Trấn Nguyên Tử cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Tây Vương Mẫu bên cạnh, lại nhỏ thêm một giọt Thanh Nguyên Chân Dịch vào bộ rễ bên dưới. Liên tục năm giọt như vậy khiến đường kính của cây đại thụ lớn thêm lên hai trượng, lúc này Trấn Nguyên Tử mới dừng lại quay sang Nhiên Đăng cười hỏi:

- Nhiên Đăng đạo hữu, ngươi cũng biết ảo diệu trong đó?

Thần sắc Nhiên Đăng âm tình bất định, liếc nhìn Nhạc Vũ rồi gật đầu:

- Một giọt Thanh Nguyên Chân Dịch có thể giảm bớt thời gian tạo quả nhân sâm đến trăm năm, xác thực đáng được xưng là thánh vật Mộc hệ, năng lực chữa trị nội thương điều trị linh căn khí cơ càng thêm khó được.

- Không chỉ như vậy!

Trấn Nguyên Tử khẽ lắc đầu, tiếp theo phất tay xuất ra một luồng pháp lực Canh Kim hái xuống một quả nhân sâm đã trưởng thành xuống, giữ trong tay áo rồi lại hỏi:

- Nhiên Đăng đạo hữu, ngươi lại nhìn xem!

Nhiên Đăng nhíu mày vẻ ngoài ý muốn, nhưng rồi cũng nhẫn nại nghe theo Trấn Nguyên Tử quan sát cẩn thận lại quả nhân sâm. Lúc này không chỉ hắn mà Triệu Công Minh bên cạnh cũng lộ vẻ ngưng trọng, hơn mười vị Đại La Kim Tiên sau lưng cũng nín thở. Truyện Tiên Hiệp -

Cả hậu viện bỗng chốc lặng ngắt, qua chừng mười nhịp hô hấp thì thần sắc Nhiên Đăng lại lần nữa kịch biến, tiến lên một bước mở to mắt nói:

- Có thể tăng cái thọ nguyên Tiên Thiên linh căn, sao có thể như thế?

Sắc mặt Triệu Công Minh cũng hơi tái đi:

- Không chỉ là tăng thọ nguyên, ngay cả phẩm chất quả nhân sâm cũng tăng lên vài phần, không trách mấy vị sư thúc lại muốn tranh đoạt, nguyên lai còn có huyền cơ như vậy!

Trấn Nguyên Tử nhịn không được cười lên, cẩn thận đem cất chiếc bình ngọc nhìn không hề bắt mắt vào trong tay áo, thản nhiên nói:

- Một giọt Thanh Nguyên Chân Dịch có thể tăng thêm ngàn năm thọ nguyên, cho cây nhân sâm, mười giọt là được vạn năm! Đối với tu sĩ chúng ta thì cửu chuyển kim đan cùng quả nhân sâm là quý giá nhưng đối vói mấy Tiên Thiên linh căn mà nói thì Thanh Nguyên Chân Dịch chính là cửu chuyển kim đan cùng quả nhân sâm của chúng! Vật này nếu như ở trong tu sĩ bình thường thì không hề có tác dụng nhưng ở trong tay ta thì còn hơn cả một linh bảo siêu phẩm. Lẽ ra ta đã thất vọng với lễ chúc thọ này nhưng không ngờ bệ hạ An Thiên Huyền Thánh lại cho ta một kinh hỉ như thế. Hôm nay có được vật này coi như ta đã được an ủi, tiếc là Thanh Nguyên Chân Dịch quá ít, nếu có thể có mười vạn giọt thì qua một ngày đêm có thể khiến cho cây nhân sâm này tiến vào Hồng Mông.

Phần đông Kim Tiên vốn đã thần sắc quái dị, nghe xong câu nói cuối cùng của Trấn Nguyên Tử lại càng kinh ngạc. Bảo vật Hồng Mông mà thế gian biết đến chỉ chừng vài kiện, tử khí Hồng Mông lại càng không rõ hạ lạc. Tuyệt đỉnh kỳ trân như vậy chỉ cần có được một kiện đã có thể có hi vọng chứng đạo Hồng Mông, nghe như trong lời của Trấn Nguyên Đại Tiên thì chỉ cần có mười vạn giọt Thanh Nguyên Chân Dịch là có thể thành tựu Hồng Mông, cho dù không biết có thực hay không thì vẫn cảm thấy chấn động.

Nhạc Vũ cảm thấy mồm miệng đắng ngắt, trước đây đúng là chưa bao giờ hắn chú ý tới năng lực kéo dài thọ nguyên của Thanh Nguyên Chân Dịch. Nếu như chỉ thúc đẩy sinh trưởng gấp rút, chữa trị thương thế linh mộc thì cũng không nói, thêm vào năng lực kéo dài thọ nguyên thì hoàn toàn bất đồng.

Loại linh căn chí thánh tiên thiên như cây nhân sâm và hoàng trung lí tuy là tạo ra lúc khai thiên nhưng cũng vì căn cơ quá dày nên không thể tu hành, càng bị hạn chế bởi thọ nguyên nên tột cùng cũng không thể như tu sĩ dùng hồn ấn đồng thọ với thiên địa, Trấn Nguyên Tử cùng Tây Vương Mẫu có được chỉ một gốc linh căn Tiên Thiên như vậy nên phản ứng cũng không kỳ quái.

Tóm lại lần này dùng mười giọt Thanh Nguyên Chân Dịch lễ thọ tính ra lại có chút không khôn ngoan, lại càng không biết là phúc là họa.

Kỳ thật cũng trách không được hắn, dấu hiệu tăng trưởng thọ nguyên bên trong những linh căn này ngay cả Nhiên Đăng Đạo Nhân cũng phải cẩn thận phân biệt mới có thể phát giác, lúc hắn cắt mở chiếc hộp đen và Hồng Mông kiếm điển cũng sơ suất bỏ qua.

Lúc này ánh mắt của những Đại La Kim Tiên nhìn tới đã hoàn toàn bất đồng, có vẻ xấu hổ lẫn ý tham lam, tất cả đều rực lên trong mắt. Đặc biệt là số mới mở miệng trào phúng đều lộ vẻ xấu hổ, bất quá sắc mặt lại thấu xuất lãnh ý.

Trấn Nguyên Tử vẫn không sợ lòng người kinh động, tiếp tục mở lời nói:

- Cây nhân sâm của ta đã là vật chí thánh, khó có thể đề thăng, bất quá nếu có linh căn Tiên Thiên nhị phẩm linh căn thì chỉ cần số lượng Thanh Nguyên Chân Dịch theo số lượng thiên cương sẽ có thể tăng lên nhất phẩm. Cho dù là siêu phẩm nhưng nếu có vạn giọt vẫn có thể tiến lên Chí Thánh! Bất quá liệu tới Thanh Nguyên Chân Dịch tồn thế không nhiều lắm. Nếu không có như thế, vì sao đến giờ mới hiện thế? Tựa hồ là vật hậu thiên nhưng lại có một chút khí tức linh tuyền thanh lu của Bồng Lai sơn.

Hắn vừa nói xong thì mọi người bên cạnh như cũng nghĩ ra điều gì.

Nhạc Vũ bất giác thầm mắng không biết Trấn Nguyên Tử có phải thật sự là bạn tri kỷ của tổ sư không, chẳng lẽ còn không ngại hắn thiếu phiền toái?

Sau một khắc, lại thấy Trấn Nguyên Đại Tiên đang bị hắn oán thầm quay sang cười nhẹ:

- Lúc đầu ta có nói, trong tất cả thọ lễ lần này ta ưng ý nhất là bảy kiện linh trân, đều có thể đủ để tặng lại quả nhâm sâm. Thanh Nguyên Chân Dịch của bệ hạ đối với ta mà nói chính là linh bảo tuyệt đỉnh, đứng đầu trong số linh trân, tặng lại quả nhân sâm chắc chư vị cũng không dị nghị

Đang khi nói chuyện, Trấn Nguyên Đại Tiên liền phất tay áo đem quả như hài nhi bảy tấc đi qua.

Nhiên Đăng thấy thế lập tức nhướng mày, tiến lên trước nửa bước khẽ mấp máy miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.

Thần sắc Từ Hàng đạo nhân bên cạnh hắn càng thêm tái nhợt, ngay cả Hoàng Long chân nhân cũng lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng.

Nhạc Vũ hơi chấn động, cũng bất chấp Thanh Nguyên Chân Dịch có khả năng đưa tới tai hoạ, lập tức lấy ra từ trong không gian tu di một hộp ngọc có lót khăn gấm do tơ nhện vạn năm dệt thành rồi mới gói lại quả nhâm sâm trong đó.

Ánh mắt phần đông Kim Tiên lúc này càng thêm hâm mộ, trong đó không ít là ghen ghét giao tạp.

Nhạc Vũ lại khôi phục bình tĩnh, thản nhiên đem chiếc hộp cất vào không gian tu di. Việc đã đến nước này có hối hận cũng vô dụng, đã phiền toái thì chỉ cần một đao một kiếm chém ra là được.

Thấy thần sắc trấn định của Nhạc Vũ, ánh mắt Trấn Nguyên Tử lộ ra vài phần tán thưởng:

- Vừa rồi tiểu muội ta dùng ba miếng Cửu Ảnh Hoàng Trung Lí đổi mười giọt Thanh Nguyên Chân Dịch nhưng vẫn là ta chiếm tiện nghi. Vậy trong số rất nhiều linh trân ở đây tùy ý ngươi lựa chọn, coi như ta trả lễ.

Chúng tiên trong đại viện lại đồng thời hít một hơi khí lạnh, một kiện tùy ý chẳng phải là kể cả Hi Hoàng đạo điển, La Bàn Nghi, Cửu Ảnh Hoàng Trung Lí?

Nhạc Vũ hơi suy ngẫm, liền không chút do dự, hơi cúi người nói:

- Ta nguyện lấy La Bàn Nghi!

La Bàn Nghi có thể tìm hiểu đại đạo như Hi Hoàng đạo điển nhưng lại có thêm năng lực phá trận. Còn Cửu Ảnh Hoàng Trung Lí cùng công đức thần bùn các loại dù tốt nhưng lại không có căn cơ vững chắc như hai vật này, về phần công đức lại càng không cần để ý nên Nhạc Vũ lựa chọn không chút do dự.

Trấn Nguyên Tử không khỏi thoả mãn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Minh Nguyệt đạo đồng đem La Bàn Nghi đưa cho Nhạc Vũ.

Ngay sau đó thần sắc Trấn Nguyên Tử lại chuyển thành vô cùng ngưng trọng:

- Ta cùng với tổ sư Hồng Vân của bệ hạ là chỗ tâm giao. Vào lúc ta sinh ra thì Hồng Mông vẫn còn hỗn độn, khí thiên địa chưa phân. Nếu không phải là Hồng Vân huynh trưởng tạo ra chuyện hưng vân bố vũ thì Trấn Nguyên Tử ta sớm cũng đã chết khát. Từ lúc huynh trưởng vẫn lạc vẫn tiếc nuối chưa báo được long ân. Ngươi là nhất mạch của hắn, thiên tự lại tuyệt đỉnh, theo lý ta cũng cần bảo vệ. Hôm nay ngươi còn có sở cầu gì, nếu là cầu vật có thể tăng lên tu vi thì ta còn có thể cho thêm một quả nhân sâm. Nghe nói Thủy Vân tông gần đây năm lần bảy lượt bị người khi dễ, dù ta không thích nhiễm sát nghiệt nhưng vẫn có thể thay ngươi tru diệt.-

Nhiên Đăng lập tức hừ lạnh một tiếng, định lên tiếng thì lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trấn Nguyên Tử quét tới đứng sững lại.

Nhạc Vũ lại lâm vào suy ngẫm, qua mấy nhịp thở lại khom người nói:

- Đệ tử không cầu gì khác, chỉ cầu có thể mượn địa thư trong tay sư thúc tổ xem một lần, thời gian trăm năm làm hạn định!

Trấn Nguyên Tử nghe vậy vốn là khẽ giật mình, tiếp theo là cười ha hả rung trời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui