Trong lòng Nhạc Vũ chợt động, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Hồng Hạo cùng Thừa Vân môn, có phải vì mình mà đến hay không. Bất quá ngay sau đó, Nhạc Vũ chỉ thấy Nhạc Duẫn Kiệt hướng về phía hắn cười một tiếng.
- Tiểu Vũ, ngươi có thể yên tâm, ta xem mục đích Tiên Vu Bình tới Nhạc gia thành chắc chỉ là chuyện chư thành phía nam. Hơn nữa cho dù thật vì ngươi mà đến, chỉ sợ đa phần cũng là chuyện mừng.
- Ngươi có từng xác thực suy đoán này?
Ánh mắt của Nhạc Thiên Mộng lóe lên, ngắt lời Nhạc Duẫn Kiệt:
- Ta nghe nói Tiên Vu Bình cực kỳ sủng ái Hồng Hạo, rất có thể ra mặt vì Hồng gia!
- Hồi bẩm Tam bá, vài ngày trước ta đã nghe được tin tức xác thật. Trong hai môn phái đó đã tràn đầy phong thanh tựa hồ muốn bắt tay thanh trừ Sư Ngạc Thú. Chỉ sợ là chuyện tình ở phía nam đã có biến cố ngoài ý muốn.
Nhạc Duẫn Kiệt đầu tiên là khẽ khom người hành lễ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ:
- Cho nên ngu chất cho là mục đích của Tiên Vu Bình lần này tới đây chắc là để khuyên nhủ Nhạc gia ta!
Hai người Nhạc Thiên Mộng cùng Nhạc Thiên Bách nghe vậy đều cả kinh, nhất tề bỏ chén trà xuống, trên mặt tràn đầy âu lo.
- Cộng thêm Thừa Vân Tuyết Ẩn, hiện giờ mấy đại tộc bảo vệ phía nam đã đạt được ba nhà. Lần này Nhạc gia ta vô luận như thế nào cũng là không thể không thu tay lại rồi!
Thở dài một hơi, Nhạc Duẫn Kiệt lại chuyển giọng:
- Dĩ nhiên bên Vũ nhi cũng không thể không đề phòng, Hồng Minh vì lấy cớ điều tra cái chết của Hồng Chính Hồng Phi mà lưu lại Nhạc gia thành ta đến nửa năm. Tuy là không có động tác gì khác nhưng hành động cũng cực kỳ khả nghi. Ta sẽ lấy tín vật tổ tông, mời Hi Hoàng Phù Sư phái người, vào một tháng sau sẽ tới Nhạc gia thành! Khi đó cho dù là Tiên Vu Bình muốn thiên vị Đạm Vân Thành, cũng không thể không suy nghĩ hậu quả.
Nhạc Vũ nghe vậy thì chợt hiểu, thì ra Nhạc gia cũng không phải là không có chỗ dựa. Chẳng qua là là trước đó hắn chưa bao giờ nghe qua Hi Hoàng Phù Sư, bất quá nghe danh thì giống như là một tổ chức của các Trận Phù sư.
Theo như thuyết pháp trong những quyển sách kia thì Hi Hoàng là Thiên Hoàng trong tam hoàng của Cổ Nhân Tộc, theo hà đồ mà chế nên Chu Dịch, được những Trận Phù sư trong thiên hạ tôn sùng là một trong những tổ sư.
Vừa là lấy danh nghĩa Hi Hoàng, lại có thêm hai chữ phù sư, như vậy thành viên trong đó mặc dù không phải là Trận Phù sư thì cũng có thể liên quan. Hơn nữa về phương diện thực lực tuyệt sẽ không thấp hơn Thừa Vân Tuyết Ẩm.
Bất quá cho dù nguy cơ lớn nhất này đã được giải quyết thì trong lòng của Nhạc Vũ cũng không hề cảm giác dễ dàng. Ngược lại hắn cảm thấy áp lực đột nhiên tăng vọt trước ngực, lại lần nữa hiểu rõ một sự thật.
Nếu không phải được dòng họ che chở thì bây giờ đừng nói là người nhà, cho dù là bản thân cũng không thể tự bảo toàn. Thậm chí tùy tùy tiện tiện một cường giả tiên thiên cũng có thể lấy được mạng nhỏ của hắn!
Nếu hắn muốn nắm được vận mệnh trong tay thì với tốc độ tiến triển nội tức hiện giờ chỉ sợ còn rất xa mới đủ.
Thậm chí bản thân hiện giờ nếu như không lộ ra nhiều hơn mấy phần thực lực thì muốn củng cố hơn sự duy trì của mấy lão nhân trong tộc là không thể.
Sắc mặt Nhạc Thiên Mộng cùng Nhạc Thiên Bách cũng an tâm hơn một chút, chẳng qua chữ Xuyên giữa mi tâm vẫn chưa thấy giãn ra một chút, lại càng lộ vẻ buồn bực.
- Duẫn Kiệt ngươi nghĩ chu toàn, có Hi Hoàng Phù Sư cử người tới đây thì an toàn của Vũ nhi không thành vấn đề! Chẳng qua bây giờ ta lo lắng Hồng Hạo lại học theo Lâm Li mấy năm trước khiêu chiến tuấn kiệt Nhạc gia thành. Nếu là như vậy thì lần này mặt mũi Nhạc gia ta thực sự mất hết!
Mọi người trong phòng nghe vậy hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Chuyện Nhạc Thiên Bách vừa nói chính là chuyện mà bọn họ lo lắng nhất.
Nhạc Duẫn Kiệt liếc nhìn Nhạc Vũ một cái, sau đó khẽ lắc đầu. Trong Nhạc gia thành, người có thiên tư sánh được với Hồng Hạo cũng chỉ một mình chất nhi này của lão. Thậm chí về phương diện thiên phú vũ kỹ, Nhạc Vũ có thể còn vượt lên, nhưng tột cùng vẫn là tuổi còn quá nhỏ, thực lực chưa thể sánh bằng. Nếu không dựa vào sự trợ giúp của bí pháp thì thật sự khó địch nổi Hồng Hạo.
Mà cho dù thực lực đầy đủ thì cũng khó có thể cho hắn xuất chiến. Theo như một ý nghĩa nào đó mà nói thì Nhạc Vũ chính là h vọng cuối cùng của dòng họ, tuyệt không thể để xảy ra sơ xuất nào.
- Trong đám vãn bối hiện giờ, cũng chỉ có Nghi Chân là có thể lên đài.
- Nghi Chân mới chỉ là võ sư cấp sáu, sao có thể là đối thủ của Hồng Hạo? Không thể, lần này cũng sẽ do mấy lão gia chúng ta xuất thủ!
- Điều này thì cũng không sao! Chẳng qua nếu thắng thì tốt, nếu thua chẳng phải càng thêm hỏng bét?
- Nhưng như vậy cũng không thể để cho những vãn bối trong tộc mạo hiểm? Năm đó Lâm Li đã dám trước mặt chúng ta giết chết tộc nhân, chẳng lẽ Hồng Hạo không dám noi theo. Chẳng lẽ nhất định sẽ phải để cho toàn bộ hậu bối tinh anh chúng ta điêu linh thì mọi người mới bằng lòng cam tâm?
Nhạc Vũ nghe vậy cũng có chút không nhịn được, trong lòng hắn cũng hiểu. Lần này thầy trò Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo tới đây chính là để thăm dò Nhạc gia. Mặt mũi nhìn như là chuyện nhỏ, nhưng đối với những thế lực tự do xung quang hai thành sẽ một trong những mắt xích quan trọng để bọn họ lựa chiều gió.
Khiêu chiến với cường giả cao cấp của Nhạc gia thành bọn họ rồi toàn thân trở lui. Điều này đối với Nhạc thị bọn họ mà nói, thương tổn còn vượt xa hơn so với lần trước hắn mạnh mẽ xông tới phủ thành chủ!
Lẽ ra thân là một thành viên của dòng họ, hắn cũng nên vì thế mà khẩn trương. Chẳng qua Nhạc Vũ cảm thấy bàn luận ở đây không khác như bán thức ăn ngoài chợ, không có tác dụng gì quá lớn. Hơn nữa mục tiêu tới đây lần này của hắn cũng không phải dây dưa vào chuyện này!
- Hồng Hạo này thật sự rất mạnh?
Nhạc Vũ chớp mắt rồi quay đầu nhìn về Nhạc Nghi Chân, lại nghe Nhạc Nghi Chân giải thích vẻ bất đắc dĩ. Bạn đang đọc truyện được tại
- Người này một năm trước đã là cấp bảy, sau khi bái nhập Thừa Vân môn thì đã tu tập mấy vũ kĩ đỉnh phong, thực lực càng mạnh mẽ hơn. Theo lời đồn thì mấy vị địa giai đỉnh phong của Đạm Vân Thành từ lâu đã không phải là đối thủ của hắn. Ta mặc dù có thể coi là một nhân vật trong hàng ngũ trẻ tuổi ở phạm vi Bắc Mã Nguyên nhưng cũng không tự tin tiếp được một kiếm của hắn! Chờ cho Vũ đệ trưởng thành có lẽ mới có thể áp chế được hắn, nhưng hiện giờ nếu chỉ luận võ nghệ thì tuyệt đối không phải là địch thủ.
Con ngươ Nhạc Vũ nhất thời co rút rồi khôi phục bình tĩnh. Mấy tháng trước lúc hắn thỉnh giáo Ngự thú thuật đã từng giao thủ với Nhạc Nghi Chân. Cho dù là sử dụng Thái Cực Kiếm thì Nhạc Nghi Chân sau khi thích ứng cũng khó chế phục trong hai mươi kiếm. Còn Tả Thủ Đao thì phải hơn bốn mươi thức, do vậy nếu Nhạc Nghi Chân nói hắn chưa phải là đối thủ của Hồng Hạo thì chắc là phán đoán hợp lý.
Chỉ là trong lồng ngực của Nhạc Vũ lúc này tràn đầy cảm xúc, một chiến ý vô cùng mãnh liệt cứ thế bốc lên.
-- Đông Lâm Li, tây Hồng Hạo! Nếu không thể nhân cơ hội này giao thủ một trận với anh kiệt như thế thì chẳng phải có chút đáng tiếc!
Thiên tính của hắn vốn hiếu chiến, chuyện nuối tiếc nhất kiếp trước chính là không thể biết hết cường giả thế gian. Còn thiên tính khi tới thế giới này vẫn chưa từng thay đổi, nếu như không phải tự hỏi quả thật không cách nào toàn mạng trước mặt cường giả tiên thiên thì ngay cả Tiên Vu Bình, hắn cũng dám đánh một trận!
Ngoài ra ký ức về cảm giác sợ hết hồn vía vào bốn tháng trước vẫn còn mới mẻ, nếu lần này có thể đem Hồng Hạo đánh chết tại chỗ mới coi như là hơi giải mối hận trong lòng hắn!
Chẳng qua là chuyện này vẫn phải do trong tộc an bài. Nhạc Vũ đối với dòng họ cũng không có quá nhiều lòng trung thành, bất quá xã hộ mà hắn xuất thân luôn nêu cao. Kiếp lính đánh thuê lại càng tạo thói quen lấy tiền làm việc, trong nửa năm này dòng họ quả thật đã rất ủng hộ hắn nên hồi báo cũng là bình thường.
Nhạc Vũ tự hỏi bản thân tuyệt không phải quân tử, chẳng qua là làm việc không thẹn với lòng mình mà thôi.
May mắn cuộc tranh luận tựa như không có điểm dừng đã kết thúc sau nửa giờ. Chuyện này cuối cùng là do tộc lão và Nghị Sự Đường thương lượng quyết định, chẳng qua là thông báo trước với dòng chính một tiếng mà thôi.
Sau khi nghị sự, mọi người nhao nhao rời đi, bất quá trong đại đường vẫn tồn tại không khí nặng nề. Nhạc Duẫn Kiệt ngồi một lúc lâu mới cười khổ một tiếng. Lão đang muốn mở miệng thì chợt thấy một thân ảnh đáng ra nên rời đi vẫn ngồi yên lặng thẳng tắp ở chỗ cũ.