Quân Lâm Thiên Hạ


Nhạc Vũ nghe xong càng cảm thấy khó hiểu, cũng không biết vì sao Phúc Hải đại thánh lại nói vậy.

Tiêu Ma bình tĩnh nhìn hắn một lát, cuối cùng lại tự giễu --:

- Một khi pháp kiếm tiên này truyền ra thì nhất định bệ hạ sẽ có một tỷ tu sĩ trong Hồng Hoang kính ngưỡng, vô số tông môn tôn làm tổ sư, ngày ngày tế bái, khí vận như lửa gặp dầu, đúng là thời điểm cường thịnh, lực tín ngưỡng có thể đại tăng, trong vòng ba vạn năm có thể đạt tới khí vận gia thân. Nguyên ta muốn tranh cao thấp với ngươi nhưng giờ làm sao có thể đấu?

Nhạc Vũ lại càng ngạc nhiên, trong lòng chưa từng nghĩ tới người vốn hoành hành phương bắc này, lại bi hắn xem là tử địch sẽ nói như vậy. Tiêu Ma dừng lại một thoáng rồi nói tiếp:

- Bệ Hạ mượn được Địa Thư, chắc là sẽ tu hành trong Vạn Thọ sơn trăm năm. Ta sẽ thay ngươi chiếu cố đế đình trong thời gian này, nhưng sau trăm năm vẫn là cửa ải sinh tử của ngươi. Nếu có thể lại tiến nhất giai, đột phá đến Kim Tiên hồn ấn sẽ ngao du cửu thiên, dù là mấy vị đạo tổ cũng sẽ khó làm gì được. Nếu là chưa thành sẽ gặp gian nan, khi đó ta cũng sẽ tìm ngươi thanh toán mối thù cho mấy bộ hạ bỏ mình.

Nhạc Vũ lúc này mới hiểu, không khỏi cười lên ha hả, vị Phúc Hải đại thánh này nói chuyện đúng thật hào sảng, đang muốn hỏi mặt nam vốn thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Hải phải chăng sẽ bỏ mặc thì trong lòng khẽ động, tâm thần chợt tỉnh, hai mắt lộ ra tinh mang nhìn chăm chú người này.

Tiêu Ma cũng nhìn ra tâm ý của hắn, lạnh giọng cười cười:

- Ta muốn kết giao với bệ hạ, cho rằng ngày sau có thể che chở vậy sao còn tiếc địa phương vài tỷ dặm? Ta cũng không phải đó mới tấn thăng Yêu Thánh như Hỏa Nghê Vân Lân để coi trọng vùng đất đó như thế. Trong Bắc Hải có cương vực trăm tỷ dặm, yêu tu bộ hạ vô số, linh mạch không đếm được, sao cần phải quan tâm miếng đất cằn cỗi như vậy, nếu như ngươi muốn mười mấy đại đảo ta quản hạt thì cũng thể cho ngươi.!

Miếng đất cằn cỗi? Nhạc Vũ bất giác cảm thấy đắng ngắt, miếng đất trong mắt Yêu tộc là cằn cỗi thì trong mắt Nhân tộc lại là phì nhiêu. Tuy hắn đã biết ý của Tiêu Ma nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút hiếu kỳ nên hỏi:

- Nếu có được Phúc Hải đại thánh chi viện, đối với đế đình mà nói cũng là chuyện tốt. Chỉ là Uyên Minh vẫn có chút hoài nghi, mấy bộ hạ của Đại Thánh đều đã chết tại tay ta, tuy không phải thù sinh tử nhưng cũng là bị ta làm mất mặt mũi, sao Đại Thánh không quan tâm?

- Mặt mũi sao? Yêu loại chúng ta nếu muốn náu thân trong Hồng Hoang thì mặt mũi này đáng giá bao tiền?

Tiêu Ma cười phì một tiếng vẻ khinh thường:

- Tuy là có chút căm tức không giả nhưng nếu ngay cả tính mệnh cũng không thể bảo trụ vậy thì tính mạng có gì dùng? Ngoài ra nếu có được một viên cửu chuyển kim đan thì ta cũng không cần liên thủ với ngươi.

Nói đến đây thì trong lòng hai người đều sinh báo động, nhìn sang bên trái thấy một vị nam tử đang lạnh lùng nhìn lại, lúc nhìn qua Nhạc Vũ còn coi như thản nhiên, chuyển sang Tiêu Ma thì lộ vẻ oán hận âm độc.

Nhạc Vũ không biết nguyên do, im lặng không nói, Tiêu Ma lại hừ lạnh một tiếng, thần sắc đồng dạng âm trầm liếc qua một cái rồi mới cáo từ rời đi.

Người này vừa đi, Lý Trường Canh đi đến bên cạnh nhìn theo thân ảnh Tiêu Ma nói:

- Vị Phúc Hải đại thánh này trong yêu tộc có thể nói là dị số, sở trường xem xét thời thế để làm việc thuận lợi! Bất quá người này thực sự rất trọng nghĩa khí, có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh. Có lời hứa vừa rồi thì đế đình trong vòng trăm năm có thể an bình, hơn nữa còn thêm mười lăm tỷ sinh dân trong địa vực của hắn.

Nhạc Vũ mỉm cười, có thể được vị Phúc Hải đại thánh này lấy lòng xác thực là thu hoạch ngoài ý muốn, cũng không biết vừa rồi có phải thêm được một chút khí vận nhân đạo hay không?

Thấy thân ảnh Tiêu Ma đã hóa quang bay đi, Nhạc Vũ quay sang hỏi Lý Trường Canh:

- Thái Tể cố ý dừng lại là có chuyện muốn thương lượng với Uyên Minh?

Sắc mặt Lý Trường Canh lộ vẻ ngưng trọng, khẽ gật đầu:

-Vốn ta cho là Bệ Hạ khi đủ lông cánh sẽ giúp đỡ cho Thiên Đình nhưng không ngờ lại đến tình trạng này! Hạo Thiên thượng đế vốn là đạo đồng của vị kia, bệ hạ đã đắc tội với thiên vậy thì khúc mắc giữa các ngươi sợ là không nhỏ.

Thấy thần sắc Nhạc Vũ không hề biến hóa, Lý Trường Canh nhướng mày nói:

- Ta cũng không cầu ngươi hoàn toàn nghe lệnh Thiên Đình, chỉ cầu Bệ Hạ nếu như ngày sau Hạo Thiên có chỗ đắc tội thì ngài có thể niệm tình thiên đình từng giúp ích đối với bệ hạ mà có thể nhẫn nhịn một chút!

Nhạc Vũ cảm giác khó chịu, trước kia thiên đình cũng không giúp gì cho hắn đáng nói, nếu có thì hôm nay cũng đã trả xong, nếu như đáp ứng người này chẳng phải là tự trói tay trói chân.

Cuối cùng hắn nhớ đến tình nghĩa chuyện Long Hoàng An Thiên Tỉ nên mở miệng đáp:

- Trẫm không có ý là địch với thiên đình, hơn nữa Đại Đế phương bắc cũng thuộc phạm vi thiên đình, dĩ nhiên cũng nghe lệnh Thiên Đình. Chỉ cần Hạo Thiên Bệ Hạ không có chỉ ý làm ta khó xử thì cũng không có ý mạo phạm!

Lý Trường Canh vẫn nhíu mày nhìn sững vào Nhạc Vũ, cuối cùng thở dài:

- Tóm lại kính xin Bệ Hạ tự giải quyết cho tốt!

Sau khi dứt lời thì lão hóa quang bay đi khuất vào chín tầng mây tầng, không thấy bóng dáng. Truyện Tiên Hiệp -

Lúc này trên đỉnh Vạn Thọ sơn đã hoàn toàn vắng lặng, Trấn Nguyên Tử cũng giải khai pháp gấp không gian khiến ngọn núi trở về hình dáng cũ. Nhạc Vũ lại đứng trong cổ điện trở lại như xưa không một chút biến hóa, bất quá dưới núi vẫn còn lại 300 vạn tiên tu, mấy vạn Đại Thừa chưa rời đi.

Nhạc Vũ cũng không để ý tiến ra cửa trang nhìn ra dưới núi, thấy gần trăm tu sĩ Thủy Vân tông đang đứng đó, trước khi hắn nhìn thấy đã lên tiếng hô hoán.

Người dẫn đầu chính là Cực Thiên, Nhạc Vũ thấy hắn thì mỉm cười gật đầu, đang muốn hóa quang độn xuống nói chuyện Thủy Vân tông dời bắc thì thấy dưới chân núi đột nhiên có hơn ngàn người lần lượt quỳ xuống.

- Sáng sớm nghe đạo buổi chiều có thể chết đi! Vất vả tu hơn ngàn năm hôm nay mới được Đại Đế chỉ điểm cho chút cơ hội vấn đạo!

- ngày khác ta tu hành nếu có thể thành công, Bệ Hạ hôm nay truyền lại cái này kiếm tu chi pháp, giống như tại tái tạo chi ân!

- Tán tu chúng ta đã không còn lo lắng, hôm nay cải tập thuật kiếm tu, ngày sau truyền thừa nhất định sẽ tôn Huyền thánh Đại Đế làm tổ sư!

……..

Mấy ngàn vạn tu sĩ đều liên tiếp tỉnh ngộ, bái phục đầy đất, đầu tiên còn lên tiếng lộn xộn nhưng sau đó do mấy trăm vị Thái Thanh Huyền Tiên dẫn dắt, đồng thanh lên tiếng:

- Đa tạ An Thiên Huyền Thánh Bệ Hạ! đã khiến cho chúng ta thấy được cơ hội chứng đạo!

Vô số thanh âm hội tụ cùng một chỗ, thanh thế mênh mông hạo hãn bay xông đến tận trời.

Bản thân Nhạc Vũ cũng cảm giác được có một lực lượng lớn lao theo thanh âm này quán không bay đến, đế khí tử kim quanh thân được tẩy luyện một trận càng thêm ngưng thực.

Còn có một phần nhảy vào Huyền Minh an thiên khuê nhưng không có phần của thiên đình mà kích thích thần lực hắn vất vả tích lũy, mờ ảo ngưng kết thần tinh cấp mười tám.

Tiếp đó là một ý niệm cường đại do mấy ngàn vạn tu sĩ hợp thành bay thẳng vào thần hồn của hắn, lập tức cảm giác trong não hải nghe phốc một tiếng rồi dường như cửa ải bích chướng bị triệt để giải khai.

Nhạc Vũ cứ như vậy ngây người trên Vạn Thọ sơn nhìn qua vô số tiên tu phủ phục dưới núi, thật lâu không nói gì.

Qua một hồi lâu, toàn bộ tu sĩ dưới Vạn Thọ sơn mới rời đi.

Nhạc Vũ vẫn chưa thể tỉnh táo, vốn muốn nói vài câu với Cực Thiên nhưng rồi chỉ kinh ngạc quay lại cổ điện.

Trấn Nguyên Tử cũng hiểu việc này, cười nhẹ ngồi trên thủ tọa cười giễu:

- Lúc trước ta hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo được một tỷ lực tín ngưỡng cho Vạn Thọ sơn , không bị Đế Tuấn Thiên Đình quản hạt, lại truyền xuống vô số địa thư chứa đựng đại đạo mới được xưng là tổ địa tiên. Hôm nay ngươi dễ dàng một phen đã có thể xưng là tổ sư kiếm tiên, về sau còn vô số chỗ tốt.

Nhạc Vũ bị cắt đứt suy nghĩ, lúc này nghe vậy không khỏi một hồi nghiêm nghị nói:

- Cũng không phải tất cả đều là chỗ tốt! Vừa lúc diễn giải ta có tính toán thiên cơ biết pháp kiếm tu vốn nên sau ba vạn năm nữa sẽ do một vị tên là Lữ Thuần Dương truyền cho chư tiên. Ta thiếu nợ nhân quả của hắn lần này vậy thì ngày sau không thể không bù đắp!

Kỳ thật lúc này hắn nói đến nhân quả chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo. Đã lập chí không dùng công đức chứng đạo, Nhạc Vũ dĩ nhiên không thèm quan tâm liên lụy nhân quả.

Duy chỉ có người này vốn đã được Thái Thượng đạo tôn sớm dự định cho làm đệ tử nhập thất nên có chút phiền toái.

Trấn Nguyên Tử giật mình, thử suy diễn một phen, không khỏi là mở miệng khen:

- Không ngờ sau khi có được La bàn nghi thì thuật thôi diễn của ngươi lại đến trình độ này. Việc này xác thực khó giải quyết, bất quá xem tình hình Huyền Đô thì cũng không sao,có thể gác lại ngày sau xử lý, hôm nay cứ tìm hiểu Địa Thư.

Nhạc Vũ vội vàng đứng lên, hướng Trấn Nguyên Tử thi lễ thật sâu:

- Không biết sư thúc tổ có động thiên nhàn rỗi cho ta mượn?

Trấn Nguyên Tử nghe vậy lập tức cười dài một tiếng, vung tay áo quấn cả người Nhạc Vũ đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui