Nhạc Vũ vận chuyển long nhãn, tế lên Khuy Thiên Châu, cẩn thận dò xét khắp xung quanh sau đó mới lấy ra Tam Linh Trấn Ma Bàn.
Từ bên trong rút ra một tia hắc khí, hướng chỗ mười vị đạo đồng xa xa chỉ tới, ngay lập tức đều mê hoặc tâm trí bọn họ.
Hắn lại đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang bắn vào bên trong, liền phá vỡ cấm chế trùng điệp.
Ngay sau đó thần tình hắn thật tự nhiên lạnh nhạt đi thẳng vào bên trong hồ lớn tràn đầy hỏa diễm kia.
Hỏa linh lực nơi này cực thịnh làm Đằng Huyền không tự chủ được thoát ra khỏi Diễn Thiên Châu.
Nàng hóa thành hình dáng Đằng Xà, bay tới bay lui bên trong hỏa trì, lại hỏi:
- Nơi này là Thiên Long Huyết Trì có thể chiết xuất Long tộc huyết mạch trong truyền thuyết sao? Trong truyền thuyết không phải nói nơi này hoàn toàn là màu đỏ?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Nơi này còn chưa phải là Thiên Long Huyết Trì, nhưng cũng liên quan thật lớn.
Không cần hắn động thủ, vẻ mặt Ngao Tuệ đã tràn đầy hưng phấn đi vào trong hồ lớn, đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, sau đó cảnh tượng trước mắt bọn họ liền biến ảo.
Chỉ thấy ngay trung ương hiện ra một hồ lớn chừng trăm vạn trượng, quả nhiên là hồng sắc, giống như một khối hồng ngọc hổ phách cực lớn, một thanh âm hấp dẫn lòng người tán phát khắp nơi, khiến tâm thần kẻ khác thật mê say.
Ngao Tuệ cũng không vội vàng đi vào, sau thoáng vui mừng vẻ mặt chợt hiện lên thẫn thờ:
- Nơi này là Thiên Long Huyết Trì, không biết Long tộc đã bao nhiêu năm còn chưa được đặt chân tới. Hàng năm đều phải do tứ hải Long tộc liên thủ hướng Phương Trượng sơn hỏi lấy Thiên Long Trì Dịch. Mỗi lần chỉ lấy được mười vạn giọt mà thôi.
Nhạc Vũ không nói một lời, cùng Chiến Tuyết đi xuống bên dưới đáy huyết trì.
Dược lực súc tích trong nước lập tức điên cuồng tràn vào trong thân thể hắn.
Ban đầu chỉ cảm thấy cả người bỗng dưng thật thư thái, nhưng sau một lát toàn thân đều trướng đau không sao chịu nổi.
Dùng hệ thống tính toán nội thị, cảm giác lại kết cấu tế bào đang không ngừng biến ảo. Mà da thịt toàn thân lại không bị khống chế hiện lên long lân, tứ chi đều biến thành long trảo bén nhọn.
Toàn bộ thân hình phảng phất như muốn nổ tung, mà pháp lực khí tức trong cơ thể tựa như muốn tạo phản, sôi trào tràn bờ.
Mọi người đều biết đây là do Long tộc huyết mạch được dược lực của Thiên Long Huyết Trì xâm nhập lại có dấu hiệu như muốn tăng lên.
Sắc mặt Nhạc Vũ cũng không có vẻ vui mừng, chỉ miễn cưỡng chịu đựng đau đớn vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong đáy hồ.
Thiên Long Trì Dịch mặc dù thật tốt, nhưng cũng dẫn dắt long huyết bên trong cơ thể hắn theo bản năng bài xích hết thảy thành phần huyết mạch khác bên trong cơ thể. Giờ phút này hắn chỉ có thể thật cẩn thận duy trì độ cân bằng huyết mạch, không để cho bản thân mình triệt để long hóa biến thành ngoại tộc nửa người nửa thú.
Ngoài ra hắn còn phải chiếu cố cho Chiến Tuyết, trợ giúp cho nàng khống chế gien bị biến hóa, cơ hồ không còn chút phân thần làm chuyện khác.
Trầm xuống đáy hồ vạn trượng, chỉ thấy ở nơi này có hai cự thạch hồng sắc, hình dáng như quả trứng chỉ lộ ra phân nửa trên đáy hồ. Nhạc Vũ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chợt sáng, trong nội tâm mừng như điên. Hắn biết được hai cự thạch hình trứng này chính là ảo diệu mà Thiên Long Trì có thể chiết xuất ra long huyết.
Thân hình hắn chớp lên đã đi tới trên cự thạch huyết sắc kia, ngay lập tức hắn cảm thấy máu huyết quay cuồng kịch liệt trong cơ thể càng thêm sôi trào.
Dược lực linh lực nơi này còn mạnh mẽ hơn những nơi khác bên trong Thiên Long Trì gấp trăm lần ngàn lần!
Đằng Huyền cùng Ngao Tuệ đều đi theo sau, Đằng Huyền liên tục cười khúc khích, vẫn hóa thành bản thể Đằng Xà, không ngừng uốn lượn bơi lội bên trong hồ thật vui sướng.
Huyết Trì mặc dù có tên là Thiên Long, nhưng đối với thần thú ngoại tộc cấp bậc như Đằng Huyền cũng có được ưu đãi không nhỏ, đồng dạng vẫn có thể chiết xuất ra huyết mạch càng thêm tinh thuần.
Đặc biệt đối với Đằng Huyền xuất thân từ hỗn độn nguyên thai, bản thân tồn tại cơ hồ có thể so sánh được với thủy tổ thần thú, như vậy sẽ càng đạt được ích lợi không nhỏ.
Nhưng dù sao nàng cũng không dám tiến tới gần cự thạch hình trứng, giống như bên trong cơ thứ gì làm nàng cực kỳ sợ hãi, vì thế đối với cự thạch lại vô cùng kiêng kỵ.
Ngao Tuệ trực tiếp đi thẳng tới một khối cự thạch hình trứng, nhưng lại không cần băn khoăn nhiều như Nhạc Vũ, trong cơ thể nàng vốn không có huyết mạch nào khác cần bài xuất nên chỉ thuần túy là hưởng thụ.
Nếu không phải giờ phút này còn có Nhạc Vũ ở cạnh bên người, nàng cơ hồ không nhịn được đã hóa thành bản thể chặt chẽ triền cuốn hai khối cự thạch.
- Nghe đồn hai khối Thiên Long Huyết Thạch này chính là do thủy tổ nhị long vẫn lạc tạo ra! Vì vậy mới khiến Long tộc máu huyết tiến hóa dị năng, đáng tiếc huyết thạch đã liên kết thành một khối cùng Long Thai động thiên, muốn lấy ra cơ hồ là không thể nào!
Miễn cưỡng trấn áp cảm giác khoan khoái trong cơ thể, Ngao Tuệ đưa mắt nhìn Chiến Tuyết, mày liễu cau lại:
- Thiên Long Trì Dịch nơi này có thể khiến cho Linh Long ở lại ngâm mình mười ngày mười đêm là có thể hoàn toàn chuyển hóa thành chân long thân thể, nhưng nếu phu quân muốn nhờ vào huyết trì đem huyết mạch chiết xuất tới thuần huyết long mạch thì còn kém xa lắm!
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không giải thích, đợi khi tình hình của Chiến Tuyết thoáng ổn định lại, hắn mới bắt đầu bày trận bên ngoài cự thạch.
Chỉ sau mười lần hô hấp, liền có một linh trận nho nhỏ hình thành bên cạnh hắn, Ngao Tuệ cũng không nhìn ra hiệu dụng, chỉ đành yên tĩnh chờ đợi.
Ở bên ngoài linh trận lại thêm một đại trận quy mô trung đẳng, trong lúc mơ hồ có thể phân biệt ra được bộ dáng của thượng cổ Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận.
Sau khi Nhạc Vũ bố trí xong linh trận, liền đem Côn Luân Kính hướng trung ương đại trận ném vào.
Chỉ thấy hiện lên một đạo lam quang, phiến thế giới nơi này triệt đệ bị huyễn pháp trùng điệp che lấp, ban đầu Ngao Tuệ còn có thể dùng long nhãn phân biệt, dần dần thần trí nàng không khỏi cảm thấy mơ hồ, cũng không rõ hiện tại bản thân mình đang ở nơi nào.
Cũng may Cửu Liên Tỏa Tâm trận thực sự không phải bố trí đối phó nàng, chỉ một lát sau nàng đã giật mình tỉnh lại.
Đằng Huyền triệt để bị lạc bên trong, tốc độ chợt chậm lại, hai mắt mê mang nhìn quang bốn phía cố gắng tìm kiếm gì đó.
Thẳng đến khi Nhạc Vũ đánh ra một trương phù xuyên vào đầu Đằng Huyền, nàng mới bỗng dưng bừng tỉnh.
Bố trí xong đại trận, Nhạc Vũ cắt cổ tay chấm máu ở bên ngoài cự thạch hình trứng khắc lục huyết phù, cùng linh trận bên ngoài kết thành một thể.
Ngao Tuệ thấy thế lập tức hiểu được ý tứ của hắn, ánh mắt nhất thời co rụt lại:
- Phu quân điên rồi sao? Mạnh mẽ rút lấy lực lượng long đảm của thủy tổ, chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn cả huyết trì gấp ngàn lần. Dù là ta và phu quân chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi!
Nhạc Vũ vẫn im lặng không đáp, đem một huyết phù cuối cùng đánh vào trong cự thạch.
Sau đó hắn nhìn Ngao Tuệ cười nói:
- Tuệ nhi thật tình nguyện làm song tu đạo lữ của ta sao? Không khí không rời, vĩnh kết đồng tâm?
Trên mặt Ngao Tuệ nhất thời đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy giờ phút này ánh mắt Nhạc Vũ lại sáng ngời, làm nàng không biết làm sao trả lời, trong nội tâm vừa hờn dỗi vừa vui sướng, là cảm xúc ngọt ngào lẫn khổ sở, không ngừng tràn dâng khắp trái tim nàng.
Nàng luôn luôn gọi Nhạc Vũ là phu quân, nhưng khi chính tai nghe được lời nói của Nhạc Vũ cũng chính là lần đầu tiên.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi mỉm cười, trực tiếp dùng pháp lực đem thân hình Ngao Tuệ mạnh mẽ nhiếp tới trong vòng tay ôm chặt nàng, cũng không cho nàng cơ hội cự tuyệt lại cực kỳ bá đạo hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thân thể Ngao Tuệ đột nhiên cứng ngắc, sau một lúc dần dần mềm nhũn. Nàng tùy ý cho đầu lưỡi Nhạc Vũ chui vào trong miệng mình, quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Đôi tay của Nhạc Vũ như mang theo ma lực vuốt ve khắp toàn thân Ngao Tuệ, mỗi khi lướt qua một nơi, đều làm toàn thân Ngao Tuệ như tê dại, khiêu khích lửa nóng tận đáy lòng.
Không bao lâu y phục trên người Ngao Tuệ đã hoàn toàn cởi bỏ, ngay khi thân thể hai người kết hợp thành một khối, Ngao Tuệ chỉ cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ ầm vang, liền cảm giác được ngay bộ phận giao hợp của hai người dâng lên một khoái cảm run rẩy vô tận thẳng xuyên vào tận nội tâm, làm thân hình nàng hoàn toàn tê dại, cơ hồ như mất cả thần trí.
Nàng còn đang chìm đắm trong khoái cảm dâng tràn, bên tai bỗng dưng truyền tới tiếng quát nhẹ nhắc nhở của Nhạc Vũ:
- Bảo hộ linh thai, đừng làm dục vọng mê hoặc!
Ngao Tuệ bỗng dưng bừng tỉnh, ngay sau đó không khỏi thầm hận, trừng lớn hai mắt căm tức nhìn Nhạc Vũ.
Chỉ là muốn dùng phương pháp song tu hấp thu dược lực của huyết thạch mà thôi, tự dưng còn làm ra nhiều trò khiêu khích câu dẫn lửa dục trong lòng nàng, khiến cho nàng cảm thấy thật xấu mặt.
Thần trí rốt cục tỉnh táo lại vài phần, lúc này nàng giật mình nhận ra pháp lực hai người đã hòa tan lẫn nhau, tuần hoàn không ngớt. Bạn đang đọc truyện được tại
Ngay sau đó khắp toàn thân rót vào một tia huyết sắc khí tức, tuy số lượng thật lớn nhưng được Ngũ Hành pháp lực của hai người chuyển hóa cũng không tạo thành nguy hại gì.
- Ngũ Hành thần thông của phu quân hình như lại tiến bước thật nhanh!
So với lần trước khi song tu lần đầu tiên, giờ phút này Ngũ Hành khí tức từ Nhạc Vũ truyền qua đã bạo tăng thêm gấp trăm lần.
Mà yêu đan trong cơ thể nàng lúc này cũng tùy theo biến ảo, Ngũ Hành phù trận bên trong đang từ từ mở rộng bổ túc toàn bộ, chỉ một lát song tu đã có tiến cảnh không nhỏ.
Dần dần nàng khống chế được ý niệm, phối hợp cùng Nhạc Vũ vận chuyển Ngũ Hành pháp lực bên trong cơ thể, chỉ thêm một lúc hai mắt Ngao Tuệ chợt mở trừng trừng.
Nhạc Vũ rút ra dược lực hồng sắc cũng không dùng cho hai người, mà là dẫn dắt rót vào trong cơ thể Chiến Tuyết ngay bên cạnh, trợ giúp nàng chiết xuất ra Long tộc huyết mạch.
Trong mắt Ngao Tuệ nhất thời hiện lên một tia thất vọng thương cảm, nhưng nàng vẫn không nói lời nào, tiếp tục nhập định trợ giúp Nhạc Vũ hành công.
Thời gian cải tạo thân thể Chiến Tuyết kéo dài tới mười hai ngày mới hoàn thành. Theo huyết mạch tăng lên, toàn thân Chiến Tuyết đã tự động hiện ra một tầng long lân, chuyển thành màu kim sắc lại không giống kim sắc, phảng phất như toàn bộ hoa quý trên thế gian đều tập trung trên người Chiến Tuyết, long uy bàng bạc tán phát khiến cho cả Ngao Tuệ lẫn Nhạc Vũ dù có được Long tộc huyết mạch cũng cảm giác khí tức như cứng lại.
Nhạc Vũ cũng không lưu tâm tới khí thế Chiến Tuyết biến hóa, chỉ chú ý tình hình bên trong cơ thể mình. Chuyển hóa thành thuần long thân thể, quả nhiên đã khiến cơ thể Chiến Tuyết có thể nỗ lực kháng cự sự xâm lấn của huyết nhục Hình Thiên. Thân thể hắn cũng liên tục tống xuất một cỗ nguyên khí tiến vào bên trong thần hồn Chiến Tuyết giúp nàng không ngừng khôi phục lại.
Cùng ý niệm của Chiến Tuyết đối kháng với ý niệm của Hình Thiên.
Cuối cùng cũng không cần tới hắn truyền qua Ngũ Hành pháp lực Chiến Tuyết đã có thể tự mình chống đỡ.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa mới buông ra, ngay lập tức hắn nhìn thấy được ánh mắt u oán của Ngao Tuệ đang nằm trong lòng mình.
Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, trong lòng nhất thời liền hổ thẹn, còn thêm áy náy. Lần này song tu không thể biện giải, hắn thật sự có chút lòng lợi dụng Ngao Tuệ, cũng may vẻ mặt Ngao Tuệ cũng không có bao nhiêu ý tứ muốn oán trách.
Hắn lập tức thu nhiếp tâm thần, ôm chặt thân hình Ngao Tuệ, tiếp tục rút lấy dị lực bên trong huyết thạch chiết xuất huyết mạch cho chính hai người.