Thanh âm Duệ Vân hùng hồn chấn động đến trăm vạn trượng, bất quá sáu người trên không trung vẫn trấn tĩnh tự nhiên nhìn hắn như một tên hề.
Duệ Vân lúc đầu khó hiểu, sau một khắc chợt hiểu, sắc mặt tái nhợt, thấy rất nhiều tiên tu chung quanh đều bình thản không chút phản ứng, chỉ hiếu kỳ nhìn vào như không nghe lời hắn vừa nói.
- Ngươi muốn bêu xấu thanh danh của ta nhưng không ai nghe thấy thì có ích lợi gì?
Viên Linh Tử cười híp mắt, lộ ra hàn ý nói: - Khi mấy tên đệ tử của ngươi chết, ta chính là thấy chết mà không cứu, đang cùng bốn vị đạo huynh nâng cốc ngôn hoan. Ngươi lại có thể thế nào? Thiên Linh tông cũng không quên Khuynh Vân Đảo nhất mạch, mấy phiên muốn nhờ đã cho Duệ Vân ngươi mặt mũi. Chỉ một kiện Tiên Thiên nhị phẩm tiên bảo mà thôi, cũng không phải cái thế kỳ trân gì, cho bốn vị đạo huynh lại có làm sao? Làm gì nhất định phải đi đến mức như vậy, tổn thương hòa khí trong Phương Trượng Tiên Minh ta.
Duệ Vân tái nhợt, nghiến răng giận đến phát run, ánh mắt như hai thanh lợi kiếm xuyên đến sáu người.
Viên Linh Tử không để ý tới, quay sang nhìn lam bào tu sĩ :
- Phương Hạo đạo hữu, Thiên Linh tông cũng là nhất mạch Phương Trượng Tiên Minh ta. Khuynh Vân đảo cấu kết ngoại nhân, tàn sát đệ tử Thiên Linh tông, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, theo ý ta, nên nghiêm trị mới được! Không biểu hiện thủ đoạn lôi đình thì sẽ khiến lòng người ly tán. Không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?
Ánh mắt Phương Hạo chân nhân chớp lên, nhìn xem Nhạc Vũ thoáng chút do dự, Viên Linh Tử không để ý, dùng mật ngữ rót vào tai Phương Hạo điều gì đó khiến hắn cười nhạt, khẽ nheo mắt:
- Viên Linh đạo hữu nói rất đúng! Liền theo như quy củ Tiên Minh ta xử trí, đem làm cả nhà tru sát tuyệt!
Thanh âm vừa dứt thì vô số đệ tử Linh Ma tông, kể cả tu sĩ chấp pháp của Phương Trượng Tiên Minh đều mắt thấu lệ sắc, hơn trăm đệ tử Khuynh Vân đảo đều bi phẫn tuyệt vọng, sáu đạo thần niệm cường hoành đè xuống Duệ Vân khiến hắn không thể động đậy.
Viên Linh Tử cười ha hả, liếc xéo qua thì thấy lam bào tu sĩ vẫn cười khinh thường, không hề có ý sợ hãi, bất giác cảm thấy bất an. Sau một khắc khẽ phất tay xuất ra một cây tiêm đao ba mũi, thản nhiên nói:
- Duệ Vân chỉ có tu vi Huyền Tiên, ta và ngươi chỉ cân một động niệm có thể khiến hắn hóa thành tro bụi. Duy chỉ có kẻ này có lẽ có chút khó giải quyết, kính xin bốn vị đạo hữu tương trợ.
Ngạo Thế Thiên Quân sớm đã đợi lời ấy, cười dài một tiếng nói:
- Duệ Vân kính xin nhị vị hạ thủ lưu tình! Mấy người chúng ta còn muốn hỏi chỗ hạ lạc của kiện Linh Bảo kia! Ba vị sư đệ, có thể động thủ!
Trong lời hoàn toàn không đem Nhạc Vũ để ở trong lòng, sau một khắc chỉ thấy bốn đạo quang hoa thanh lam hồng bạch bùng lên, vô số kiếm quang giăng kín khắp nơi, khí mang tuyệt lệ phủ lên Nhạc Vũ.
Mấy chục đạo thần niệm hàng lâm tức thời đông cứng, trong đám người cùng hét lên kinh hãi.
- Là Tru Tiên Tứ Kiếm! Hậu Thiên siêu phẩm!
Tiên binh mà bốn thiên quân Linh Ma tông ngự sử dĩ nhiên không thể nào là Hồng Mông chí bảo Tru Tiên Kiếm Trận chính thức, chỉ là đồ phỏng chế, thậm chí cả trận đồ cũng không có nhưng bộ Hậu Thiên siêu phẩm kiếm khí này vẫn đồng dạng khiến mọi người hoảng sợ.
Ai có thể lường trước, hôm nay Linh Ma tông vô thanh vô tức luyện thành tiên khí sát phạt đỉnh cấp như vậy?
Trong mắt Ngạo Thế Thiên Quân cũng ẩn hiện vẻ đắc ý, nỗ lực kiềm chế, lạnh giọng quát:
- Tứ Ngạo Tuyệt kiếm, chuyển cho ta!
Bốn thanh kiếm có màu sắc khác nhau giống như như dải lụa bỗng dưng quét ngang, tới nửa đường phân hoá thành trăm ngàn kiếm ảnh, Nhạc Vũ đang đứng ở không trung còn chưa kịp phản kháng đã bị kiếm quang lăng lệ bá tuyệt xé thành bụi phấn.
Duệ Vân thấy thế sắc mặt không còn một tia huyết sắc, một tia cuối cùng cũng dần dần ảm đạm. Truyện Tiên Hiệp -
Viên Linh Tử cũng có chút lắp bắp kinh hãi, ngay cả hắn cũng chưa từng ngờ thực lực của bốn thiên quân Linh Ma tông mạnh mẽ như thế, thanh bào tu sĩ nhìn như thần thông bất phàm nhưng lại bị gọn ghẽ tru sát đương trường!
Ngay sau đó vẻ mặt hắn vừa hiện ra vẻ tươi cười thì đột nhiên đông cứng lại, một giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tủy đột nhiên xuất hiện sau lưng:
- Viên Linh Tử? Ngươi cười đã đã đủ chưa?
Nội tâm Viên Linh Tử chìm đến đáy cốc, còn chưa kịp phản ứng thì một đạo hỏa diễm lam sắc cuồn cuộn đã trùng nhập thân thể, diễm lực cuồn cuộn lại ẩn chứa lực băng hàn, đông kết khí huyết lẫn nguyên hồn Viên Linh.
- Lam Diễm này là Băng Diễm quyết của Thiên Giới!
Đám người vây quanh thét lên kinh hãi, thanh âm lan xa, mấy trăm vạn tiên tu đều ồ lên lộ vẻ kinh dị.
Nhạc Vũ giống như không nghe thấy, phất tay khiến cho khối băng hình nhân kia đột nhiên vỡ vụn:
- Ngươi tu hành Kim Linh quyết! Vừa khéo làm kiếm linh cho một thanh kiếm của ta!
Khối băng vừa vỡ ra đã hòa tan khí huyết nguyên lực, nguyên thần Viên Linh Tử bên trong thoát ra điên cuồng hướng xa xa bỏ chạy, sau một khắc bị Nhạc Vũ tóm lấy bỏ vào trong một thanh đại tu di kiếm, trên thân kiếm dần hình thành từng đạo huyết văn.
Khi bốn thiên quân Linh Ma tông lấy ra bốn thanh kiếm phỏng chế Tru Tiên Tứ Kiếm khiến cho rất nhiều tiên tu có chút kinh hãi nhưng lúc này toàn trường lại im ắng tuyệt đối, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Một vị Đại La sơ cảnh, đã cùng thiên cùng địa tồn vong, chỉ mấy nhịp thở không ngờ đã bị vị lam bào tu sĩ một kích tru diệt! Vậy người này tột cùng mạnh đến bao nhiêu?
Người có cảm thụ sâu nhất lại chính là Nhạc Vũ, thành tựu thần giai cấp mười tám, ngưng tụ tinh huyết Tổ Long, dù Ngũ Sắc Thần Quang không hề tiến thêm thì pháp lực của hắn so với lúc ban đầu thành tựu Kim Tiên hồn tăng lên trọn vẹn gấp ba!
Dung hợp Tổ Long Nguyên Hồn, chiến đấu với Hạo Thiên một trận đã khiến lĩnh ngộ về thiên địa pháp tắc, đạo sinh tử, nhân quả đã vượt xa mấy năm trước!
Đối với tu sĩ trên Kim Tiên, pháp lực đã là thứ yếu mà việc năm giữ pháp tắc đại đạo, độ sâu của hồn ấn bản nguyên mới là thứ chân chính phân biệt cao thấp!
Nhạc Vũ có nhiều loại Linh Bảo tăng cường thực lực, dù là trong Đại La Kim Tiên cũng là người nổi bật!
- Quả nhiên là thực lực đại tiến.
Thì thào tự nói, thân hình Nhạc Vũ biến ảo, vẫn lưu lại một hình ảnh tại chỗ còn bản thể chẳng biết đi đâu.
Bốn thiên quân Linh Ma tông chấn động, mơ hồ cảm thấy bất an, cơ hồ vào lúc Viên Linh Tử đột tử cũng cảm giác thần hồn bản thân dao động, khí huyết nguyên lực toàn thân dần không thể khống chế.
Ngạo Thế Thiên Quân phản ứng đầu tiên, lại quát lớn:
- Tứ Ngạo Tuyệt kiếm, Tru Tiên diệt thần! Kiếm trận, Sát!
Bốn đạo kiếm quang mênh mông lại quét qua chân trời, phân thành vô số tia kiếm khóa chết không gian bên cạnh Nhạc Vũ, đồng dạng chém hắn thành muôn ngàn mảnh như trước.
Chỉ là trong hư không lại truyền ra một tiếng cười lạnh.
- Tru Tiên diệt thần? Chỉ bằng tứ kiếm trong tay bọn ngươi lại có thể tru được vị tiên nào, vị thần nào?
Thanh âm truyền theo bốn phương tám hướng, đang lúc Ngạo Thế Thiên Quân sợ hãi thì thân hình Nhạc Vũ đã vô thanh vô tức hiện ra sau lưng Ngạo Hải, không đợi ba người khác có phản ứng thì trong tay Nhạc Vũ đã ngưng ra một đoàn kim lôi đánh vào thể nội hắn. Sau đó là vô số lôi quang bùng nổ đem thân hình Ngạo Hải lẫn nguyên thần nổ tung!
Trông thấy cảnh này, toàn trường lại một trận náo động.
- Đây là Đại Thiên lôi ngục! Kẻ này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể dung hòa hai đại thần thông?
Càng kinh dị hơn là liên tục hai vị Đại La Kim Tiên, thậm chí một người trong đó vẫn còn trong kiếm trận nhưng trong nháy mắt đều vẫn lạc.
Lúc trước còn cho rằng kẻ này chắc chắn phải chết, không ngờ cuối cùng kết quả trong bốn thiên quân Linh Ma tông lại thiếu đi một người. Viên Linh Tử vừa mới cười nói cũng thân tử đạo tiêu, ngay cả nguyên hồn cũng bị tu sĩ kia đem luyện thành kiếm linh!
Phương Hạo tán nhân cũng không còn trấn định như trước, lúc đầu còn lộ vẻ do dự nên nhúng tay hay không, lúc này thấy thế quyết đoán lui ra đến hơn trăm vạn trượng, liên tiếp tế lên mấy linh bảo, trên mặt lộ vẻ hối hận, không cố kỵ mặt mũi chỉ muốn lập tức thoát đi, lo lắng nhìn về đỉnh Phương Trượng sơn.
Duệ Vân cùng rất nhiều đệ tử Khuynh Vân đảo lại vui mừng quá đỗi. Cảm giác gặp được đường sống trong cõi chết khiến toàn thân bủn rủn rồi sau đó lại kinh hỉ hả giận.
Bọn họ cho dù vào lúc bị uy hiếp nhất cũn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ tru diệt bốn thiên quân, chỉ cầu có thể bình yên náu thân tại Nam Hải là được, chưa từng nghĩ tới có một ngày nhìn thấy bốn người này thân mạch.
Nhạc Vũ đứng trong không trung, tiện tay chiêu lấy thanh kiếm của Ngạo Hải xem xét, chỉ thấy trên sống kiếm có hai chữ "Ngạo Hải", dùng hồn niệm thăm dò bên trong thì đầu tiên kinh ngạc sau đó cười nhẹ:
- Ai lại muốn đưa ta một phần đại lễ như vậy?