Ánh mắt Tần Việt trở nên vạn phần cổ quái. Những ngày này hắn mơ hồ đoán biết thân phận của thiếu niên này. Sợ rằng cũng không giống như sự tưởng tượng lúc ban đầu của hắn. Tuy nói thiếu niên có được rất nhiều tài liệu trân quý cùng Ngũ Hành Tụ Linh trận, kể cả dược vật Bồi Nguyên hoàn cùng Cường Tủy hoàn đưa cho người hầu của mình tùy ý sử dụng, nhưng phương diện kiến thức của thiếu niên thực sự còn quá ít.
Cho dù là những tán tu lánh đời không ra ngoài, nghĩ tới cũng không đến nỗi để cho đệ tử của mình rơi vào hoàn cảnh không hiểu biết nhiều tri thức kể cả thường thức bình thường.
Dĩ nhiên suy nghĩ hắn cũng không biểu lộ trên nét mặt mình.
- Lão đệ nhìn thấy được lần đó sư huynh đệ chúng ta có thể địch nổi Sư Ngạc thú nên mới hỏi như thế phải không?
Cười khổ, Tần Việt lắc đầu:
- Thật ra nếu so sánh cũng không thể so sánh như vậy. Con yêu thú kia cũng không hiểu sao có vẻ hơi ngu ngốc, nếu nó thực sự có thể sử dụng hết toàn bộ thực lực, như vậy chúng ta chỉ có thể tránh ra thật xa. Về phần tiên thiên, trừ phi là người đặc biệt xuất chúng, nếu như không cho dù bọn họ đối phó một con dị thú cấp năm bình thường cũng phải cần có năm ba người cùng quần đấu mới được. Nhưng bọn họ lại có biện pháp đối phó với cơ quan khôi lỗi của chúng ta. Mà chúng ta lại hoàn toàn ngược lại, chúng ta lại có thể đối kháng được yêu thú…
Nhạc Vũ khẽ cau mày, kết quả này thực sự cũng không ngoài dự liệu của hắn. Lực lượng của cơ quan khôi lỗi vô cùng lớn mạnh, lại vô cùng cứng rắn, nhưng nếu như so sánh cũng có chút không linh hoạt. Như thế xem ra trước khi mình quay trở về, sợ rằng còn phải mạo hiểm đánh cược thêm một lần.
Nhưng nói tới đây, giọng nói của Tần Việt lại thay đổi:
- Thật ra nếu muốn đối kháng tiên thiên, cũng không phải là không có cách nào. Nếu lão đệ có thể đem ấn phù bên trong Hồn Thạch khắc trên hai trăm phù triện, giúp cho khôi lỗi phản ứng nhanh nhẹn hơn, hơn nữa tự sinh linh trí. Lại thêm ở bên trong khôi lỗi bỏ thêm nhiều phù triện có thể sử dụng bí pháp, như vậy sẽ địch nổi tiên thiên. Lại nói, ta xem lão đệ cải tạo khôi lỗi này, tuy sử dụng xương cốt của yêu thú cấp năm, nhưng vì sao trục chính lại sử dụng cấp bốn? Thậm chí lớp xác ngoài cũng cố ý chừa ra một tầng không gian, thật sự là dã tâm không nhỏ! Nếu thật sự có được xương sống dị thú cấp năm làm trục chính long cốt, lại có được lân giáp cấp năm làm vỏ bọc, như vậy cho dù có năm ba tiên thiên cũng không cần quan tâm. Chẳng qua những tài liệu này cũng cực kỳ khó khăn tìm kiếm. Chẳng lẽ lão đệ có thể tìm thêm một thi thể của yêu thú cấp năm hay sao?
Nhạc Vũ cười không đáp, cúi đầu tiếp tục khắc phù triện. Thật sự hắn cố ý nhường ra không gian, đúng là chuẩn bị đợi sau này có thể bù vào tài liệu cấp năm chân chính. Chẳng qua cũng không giống như lời của Tần Việt tưởng tượng, hiện tại hắn có được tài liệu cấp năm.
Về phần phù văn bên trong Hồn Thạch, hôm nay hắn cũng đã có thu hoạch. Bên trong ba trăm đạo phù ấn, ít nhất hắn đã tìm hiểu được hơn phân nửa. Nhưng chỉ tiếc lực lượng thần thức của hắn còn chưa đủ, hiện nay khắc được một trăm hai mươi ấn phù cũng đã là cực hạn, đã vượt qua khỏi Tần Việt một phần hai.
Cũng nhờ vào quyển sách ghi chép bí pháp phù ấn. Mà giờ khắc này hắn đang khắc phù triện lên trên tấm lân phiến, chính là bí phù thể rắn. Không chỉ dùng trên xương cốt cùng trọng kiếm, còn có thể dùng trên lân phiến, phàm là loại chất liệu nào đó thuộc ngũ hành, cũng có thể đưa tới tác dụng mềm và dẻo dai. Ngày đó Tần Việt có thể dùng lực lượng của khôi lỗi đối kháng Sư Ngạc thú, chính là nhờ lực mềm mại cùng dẻo dai kia rất nhiều.
Ngoài ra còn có loại bí phù mềm nhẹ. Dùng vào những bộ vị có sức nặng trong khôi lỗi, hoặc là nói có thể giúp khôi lỗi có được sự thăng bằng. Còn có bí phù thủy dẫn, áp dụng cho các đốt ngón tay, có thể làm xốp vật chất, thỏa đáng sử dụng có thể đưa tới tác dụng giảm bớt lực lượng xóc nảy.
Những bí phù này tuy không có lực sát thương, đưa đến tác dụng lại rất thực tế. Bình thường cũng không cần tiêu hao quá nhiều linh lực. Nhưng có thể xem như là loại phù ấn chuyên chuẩn bị cho khôi lỗi.
Dĩ nhiên trọng yếu nhất chính là bí pháp có năng lực công kích mạnh mẽ. Tỷ như trọng kiếm màu đen, chính do Tần Việt sau khi thu được một linh thạch phong hệ, năn nỉ một vị Trận Phù sư khắc vào bên trong cho hắn một phù văn về Tật Phong thuật. Về phần bản thân khôi lỗi, bởi vì linh lực ngũ hành vỡ vụn cung cấp năng lực không đủ, phù triện cũng không có được pháp trận gì hữu dụng, nhiều nhất chỉ giúp cho khôi lỗi có được lực lượng mạnh hơn một chút, có được tốc độ nhanh hơn chút ít mà thôi.
Nhưng nếu có Ngũ Hành Tụ Linh trận, Nhạc Vũ không cần lo lắng về vấn đề này. Những ngày qua hắn đã học được thêm hai bí pháp phù văn. Một là Thần Lực phù, một là Linh Giáp phù, đều là thuật pháp thật hữu dụng.
Trước mắt theo chính hắn suy đoán, lấy linh lực của Ngũ Hành Tụ Linh trận, ở trên chiến trường đồng thời sử dụng cả ba loại phù văn, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. Mà bên trong khôi lỗi, ít nhất còn có sáu không gian có thể khắc thêm phù ấn, nếu quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng tới những khung máy móc cần thiết phù triện khác.
Nếu như cho hắn đầy đủ thời gian, đem toàn bộ bí pháp phù văn khắc vào, cũng không phải là việc gì khó. Cuối cùng chỉ có thể dùng để phụ trợ, lúc phải đối mặt với tiên thiên, sợ là không phát ra được công dụng gì.
Muốn có lực lượng chống lại tiên thiên, cuối cùng vẫn phải đi mạo hiểm thêm lần nữa.
Lúc này thần sắc của Tần Việt lại dị thường phức tạp, hắn nhìn một đống giáp xác của Ngân Bối Giải bên cạnh Nhạc Vũ, thấy Nhạc Vũ đang khắc ấn phù vào bên trong, dù là Trận Phù sư của Hi Hoàng phù sư hội, có được tài liệu tuyệt hảo làm gốc rễ, nhưng cũng cần phải có thời gian để khắc ấn, mà chính hắn khi luyện chế khôi lỗi này, cũng phải tiêu hao thời gian một năm mới có thể chế thành vô số tài liệu như hiện tại.
Nhưng thiếu niên trước mắt này, khi khắc loại ấn phù thể rắn, lại biểu hiện hoàn toàn khác hẳn. Lúc ban đầu cũng không khác biệt gì với hắn. Nhưng tới cuối cùng thì khắc thoăn thoắt, cơ hồ chưa từng ngừng lại bao giờ. Những thứ tài liệu kia cũng rất ít bị tổn hại dù chỉ được khắc lần đầu.
Mà toàn thân khôi lỗi cần có ba trăm bốn mươi mảnh Ngân Bối Giải, nhưng chỉ cần hai ngày đêm đã gom đủ toàn bộ. Những trận phù khác mà khôi lỗi cần thiết cũng thường thường cần hai ba ngày liền hoàn thành. Tuy nói chẳng qua chỉ tiến hành cải tiến trên bản cũ của cơ quan khôi lỗi, nhưng chỉ thực hiện việc này trong thời gian hai mươi ngày, đổi lại là những Cơ Quan sư bình thường, ít nhất cần tới thời gian một năm mới hoàn thành được số lượng công việc phức tạp này đã xem như vô cùng kinh người.
Trong lòng Tần Việt chợt khẩn trương, Nhạc Vũ càng biểu hiện như thế, trong lòng hắn càng thêm bất an. Trầm ngâm một lúc lâu, Tần Việt chợt cắn răng khom người thi lễ với Nhạc Vũ.
- Không dối gạt lão đệ, Tần Việt mất tích đã lâu, chỉ sợ lúc này sư môn cùng gia đình ta đã nóng lòng như lửa đốt. Hiện tại khôi lỗi căn bản gần như được cải tạo hoàn thành. Những chuyện kết thúc còn lại, lão đệ có thể tự mình hoàn thành là được. Chẳng biết lúc nào lão đệ mới bằng lòng thả ta trở về?
- Trở về?
Nhạc Vũ cũng không ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng:
- Chân của đại thúc sinh trưởng trên người mình, ngươi muốn đi chẳng lẽ ta còn có thể ngăn cản hay sao?
Không nói tới chuyện này còn hoàn hảo, vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Tần Việt liền hận đến nghiến răng. Những ngày này tuy Nhạc Vũ không quản lý hành động của hắn, nhưng lại đem nội tức của hắn phong tỏa lại. Ở hoang sơn dã lĩnh, lại không có tài nghệ gì hộ thân, cũng không có binh khí trong tay, một người đi giữa địa phương như vậy, căn bản là tự tìm đường chết.
Cố nén cỗ lửa giận trong lòng, Tần Việt càng cúi đầu thấp hơn.
- Kính xin lão đệ giải đi phong tỏa trên người ta!
Nhạc Vũ buông xuống công cụ khắc phù ấn trong tay, trên mặt lộ dáng kinh dị nhìn qua:
- Cộng thêm hai ngày trước, đây là lần thứ ba phải không? Được rồi, hôm nay dứt khoát đem chuyện nói thẳng ra cũng được! Đại thúc xem ra cũng là người thông minh, ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi trở về sao?
Sắc mặt Tần Việt trong nháy mắt vô cùng tái nhợt, tuy hắn đã sớm suy đoán được kết quả này, nhưng khi những lời này do chính miệng Nhạc Vũ nói ra, trong lòng hắn không khỏi nảy lên một cảm giác thất vọng.
Thần sắc uể oải xám xịt, Tần Việt đờ đẫn một hồi lâu, lại thở dài một tiếng, lần này quỳ xuống trước mặt Nhạc Vũ.
- Tần Việt nguyện vì chủ nhân hiệu lực.
Nhạc Vũ cười dài, lúc này mới đi tới trước mặt Tần Việt, đem mấy cây ngân châm đâm vào trong thân thể Tần Việt. Tuy hắn không phải học Đông y, nhưng đối với khí tức lưu động bên trong kinh mạch cơ thể sợ rằng không ai có thể vượt qua hắn. Chỉ cần hiểu rõ được tính chất công pháp của Tần Việt, lại lấy châm viêm thuật đâm vào yếu đạo kinh lạc, là có thể làm cho đối phương dù có bản lĩnh đầy người nhưng vẫn không thể sử dụng.
Bất quá lần này hắn vẫn có chút giữ lại. Không phải hắn sợ người này, mặc dù người này là địa giai đỉnh phong, nhưng một tháng trước hắn có thể chiến đấu với Nhạc Duẫn Kiệt, Nhạc Duẫn Đức cùng Nhạc Thiên Phách mà không phân cao thấp, cho dù người này có cường thịnh trở lại cũng không phải là đối thủ của hắn, chạy không thoát lòng bàn tay của hắn. Hắn làm như vậy chẳng qua để tránh một chút phiền toái ngày sau mà thôi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Đầu tiên Tần Việt cảm thấy thật vui mừng, nhưng khi nhìn vào bên trong cơ thể, lại cảm thấy thoáng thất vọng. Chẳng qua lần này hắn cũng không tiếp tục nhiều lời, lại thi lễ thật sâu với Nhạc Vũ, hắn cũng đã biết được, với thủ đoạn của thiếu niên trước mắt, tuyệt đối không thể thực sự yên tâm với hắn.
Nhìn thấy Tần Việt xoay người rời đi, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, tiếp tục chăm chú khắc phù ấn. Bên trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh từng chi tiết nhỏ nhất của mảnh giáp phiến trong tay.
Hắn cũng không đến nỗi thần kỳ như trong ý nghĩ của Tần Việt, sở dĩ hắn có thể thành công với tỷ lệ cao như vậy, chẳng qua là vì tích lũy được kinh nghiệm mà thôi. Lúc ban đầu tỷ lệ thất bại cũng cực cao, nhưng có hệ thống phụ trợ trí năng tồn tại, có thể giúp cho hắn hiểu rõ nguyên nhân thất bại của mình. Chỉ cần qua một hai lần, sang lần thứ ba hắn tự nhiên hiểu được trong lúc khắc phù ấn, cần đặc biệt chú ý những thứ gì.
Bất quá lúc này bên cạnh hắn vang lên tiếng hừ lạnh của Nhiễm Lực:
- Thiếu gia, vì sao không giết chết người này cho xong việc? Ta xem kể từ ngày đầu tiên trong lời nói của hắn luôn có vẻ dò xét. Những ngày qua khi không có ai bên cạnh, hắn lại âm thầm thu thập một chút dược thảo. Rõ ràng là lòng dạ khó lường! Người như thế thực sự không thể giữ lại được.
Nhạc Vũ cười hắc hắc, sau đó trầm mặc không nói. Xem cách xử sự của Tần Việt, quả thật không phải là người lương thiện. Nếu lực lượng không đủ áp chế hắn, hoặc hắn thoát khỏi sự khống chế của mìn, chỉ sợ sẽ lập tức bị hắn cắn trả.
Nhưng bản thân Nhạc Vũ cũng không phải là một người tốt!
Híp mắt, hắn lại nhìn về hướng tây nam, đã qua hai mươi mấy ngày, thương thế của con Sư Ngạc thú có lẽ đã lành lại.
Cả đời này, hắn thề không trở thành một con kiến hôi!