Muốn cắn nuốt thần tinh của Xi Vưu phải dùng tới ba trăm năm, mà nếu muốn hoàn toàn dung hợp, cần tới hai ngàn năm thời gian là ít nhất.
Nhưng nếu có được hai quả Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý, hồn lực tăng trưởng gần gấp đôi, tốc độ cắn nuốt thần tinh tự nhiên sẽ gia tăng thật lớn, có thể rút ngắn được thời gian.
Nhưng mặc dù đem đại đạo pháp tắc mà Xi Vưu lưu lại hoàn toàn nắm giữ, cũng không có ý nghĩa Chiến Tuyết có thể lập tức bước lên Chuẩn Thánh cảnh giới.
Trước khi Lý Trường Canh rời đi lần trước, từng nhắc nhở sau trăm năm Chiến Tuyết có thể đăng lên Chuẩn Thánh, lời đó cũng không chỉ là nói cho qua mà thôi, cũng chính là kết quả xác thực sau khi suy tính.
Thậm chí cũng đã tính toán chuyện Nhạc Vũ nắm giữ Hằng Sơn Cực Lạc Thiên cùng Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý của Tây Vương Mẫu, những điều kiện như vậy toàn bộ đều tính toán bên trong.
Duy nhất tính sơ sót đó là bên trong động thiên Thiên Ý Phủ hôm nay thời gian đã chênh lệch lên tới tám mươi lần.
Nhạc Vũ nhíu mày, hắn toàn lực bồi dưỡng Chiến Tuyết là vì tìm một người trợ giúp được mình ứng đối với đại kiếp nạn trong hồng hoang, nhưng hắn tuyệt không kiên nhẫn đợi sau một trăm năm mươi năm nữa.
Trong đầu suy diễn vô số lần, sau một lát chân mày Nhạc Vũ mới giãn ra.
Thoáng mỉm cười, hắn tạm thời buông tha việc của Chiến Tuyết sang một bên, ngược lại nội thị biến hóa trong cơ thể.
Cuộc chiến với Côn Bằng hắn bị thiên địa cắn trả mà trọng thương, giờ phút này cũng đã hồi phục hơn phân nửa, có chút vết thương hơi sâu, thiên đạo pháp tắc cũng chưa được chữa trị toàn bộ, nhưng đã không còn ảnh hưởng việc vận chuyển khí cơ trong thân thể hắn.
Dược hiệu của Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý chủ yếu nhằm vào thần hồn, ở phương diện pháp lực cũng có điều tăng trưởng.
Phù trận tầng hai mươi của Ngũ Sắc Thần Quang đã được hắn dùng dược lực hoàn toàn xong ước chừng một phần ba.
Đây cũng là công lao hắn tìm hiểu Hà Đồ Lạc Thư, ngũ hành phù văn phức tạp huyền ảo bên trong Ngũ Hành kiếm, lần này lúc Nhạc Vũ phân tích tìm hiểu cũng trở nên dị thường thoải mái.
Hồn lực biến hóa đã mạnh mẽ gấp ba lần, hồn niệm càn quét, trong phạm vi mấy ức dặm toàn bộ hoàn cảnh sự vật đều có thể nhìn thấy được rõ ràng, hoàn toàn ghi khắc vào bên trong thần niệm của hắn.
Nếu tiếp tục mượn dùng Côn Luân Kính, bên trong hồng hoang tam giới cùng phàm gian đại địa, cửu tiêu cửu uyên, từ ba mươi ba thiên đến mười tám tầng địa ngục mỗi ngõ ngách đều có thể chiếu rọi!
Hồn niệm cuốn động, ngưng tụ thành Hồng Mông kiếm ý, kiếm áp khôn cùng vượt ra ngoài Thiên Ý Phủ, mở rộng cả thế giới Diễn Thiên Châu.
Khiến toàn bộ sinh linh bên trong thế giới này đều lo sợ bất an phủ phục dưới kiếm áp, hoàn toàn mờ mịt không biết nên làm gì.
Trong lòng Nhạc Vũ thở dài, chỗ tốt chính là hồn lực của hắn bạo tăng, nhưng chỗ xấu là trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó thể tinh chuẩn khống chế được hồn niệm của chính hắn.
Nhưng nếu còn có cơ hội đồng dạng, hắn nhất định cũng sẽ không buông bỏ!
Chỉ tiếc Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý cũng chỉ có một quả đầu tiên mới có được linh hiệu mười phần chân chính, tới quả thứ hai dược hiệu sẽ tiêu giảm hơn phân nửa.
Vừa rồi khi hắn nghiền nát linh quả hút nhiếp vào trong thân thể, cũng có đại bộ phận đều bị thân thể bài trừ ra bên ngoài cơ thể, hoàn toàn lãng phí.
Bước ra khỏi thế giới Diễn Thiên Châu, hắn lại xuất hiện trên bầu trời Tây Hải.
Nhạc Vũ nhìn về phương hướng Tây Hải Long thành, có lòng muốn đi đến một lần, bái phỏng "nhạc phụ nhạc mẫu", nhưng trước mắt cũng không phải thời cơ tốt gặp mặt.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ đành lấy ra vài món linh bảo mà Long tộc nhất mạch có thể sử dụng được mà hắn từng cất chứa. Sau đó lại lấy ra tử kim phù chiếu viết xuống một đoạn chữ triện, lại dùng Trấn Thiên Tỳ ấn lên trên, lúc này ấn tỳ vừa ấn lên, lập tức có biến hóa.
Phía trước là dòng chữ triện thượng cổ "Thế thiên hành đạo, An Thiên Huyền Thánh", mà giờ khắc này lại là "Thế thiên hành đạo, Tử Vi An Thiên"!
Bên cạnh cũng hiện ra thêm một ít chữ - "Tổng chưởng sơn hà, thiên địa chư thần, vạn vật quần tinh, thiên kinh địa vĩ, Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế ngự tỳ"!
Hơn chục chữ triện thượng cổ hiện lên phía trước dòng chữ phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế thần chức.
Nhạc Vũ cũng không lưu ý tới, Trấn Thiên Tỳ hô ứng cùng thiên đạo, hiện giờ thần chức của hắn đã có biến hóa, vì vậy Trấn Thiên Tỳ tự nhiên cũng sẽ có điều cảm ứng.
Viết xong chiếu thư, Nhạc Vũ phẩy nhẹ tay áo đem Ngao Nhược bị phong ấn bên trong thế giới Diễn Thiên Châu triệu ra trước mắt.
Ngao Nhược đã bị phong ấn mấy trăm năm, thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng quét mắt nhìn quanh mọi nơi, đợi khi thấy nơi mình đang đứng chính là mặt bắc Tây Hải, sườn nam Côn Luân sơn thì trong mắt hiện lên tinh mang, nhìn Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng:
- Ta xem ngươi thực sự điên rồi! Nơi này là tổng sơn của Xiển giáo, lấy thân phận Huyết Lục thiên quân của ngươi lại dám đến nơi đây, chẳng lẽ ngươi nghĩ Xiển giáo không người có thể trị được ngươi…
Còn chưa nói xong lời cuối cùng thì ngữ khí của nàng đã thay đổi, theo bản năng phát hiện Nhạc Vũ ở trước mắt so với lần trước gặp mặt đã có bất đồng.
Ước chừng hơn trăm năm trước, thiếu niên này vẫn chỉ ở Ngọc Tiên cảnh giới, Thái Thanh Huyền Tiên thực lực, có danh hiệu An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc chỉ là vì lừa bịp tại bắc phương, chỉ biết giãy dụa trong hoàn cảnh trốn chết. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhưng hôm nay khí tức trên người hắn lại cuồn cuộn khủng bố, khiến cho nàng muốn bái phục xuống đất.
Còn có long uy, dù bản thân nàng có được chân long huyết mạch cũng cảm thấy vô cùng hồi hộp, lại không biết là nguyên nhân gì.
Rõ ràng người trước mắt đã thu liễm khí tức, không cố ý bộc phát ra ngoài, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác thiếu niên trước mắt cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, tuyệt không nảy sinh được cảm giác muốn đối kháng.
- Hai trăm năm trước ngươi ra tay ám toán ta cùng Ngao Tuệ, tội này mặc dù ta không tính toán với ngươi nhưng cũng thật khó thể tha thứ cho ngươi. Tuy thân phận ngươi là dì của nàng, nhưng Nhạc Vũ thật khó thể xem ngươi là trưởng bối. Giữa ta và ngươi ngày sau chỉ còn luận tôn ti…
Ánh mắt Nhạc Vũ thản nhiên nhìn Ngao Nhược, trong mắt chớp lên lãnh ý, nhanh chóng biến mất, vẻ mặt hờ hững nói:
- Quỳ xuống!
Ngao Nhược lập tức giận dữ, thân hình lại không tự chủ được theo bản năng quỳ sụp xuống trước người Nhạc Vũ, trên mặt nàng không khỏi dao động, hiện ra vài phần nghi hoặc mê mang.
Đây rõ ràng là bản năng của thượng vị Long tộc áp bách hạ vị Long tộc! Hơn nữa cấp bậc giữa hai người nhất định không chỉ kém ở một cấp, huyết mạch thiếu niên trước mắt không ngờ đã cao tới mức không sao tưởng tượng nổi!
- Thuần huyết Long mạch?
Sắc mặt Ngao Nhược lập tức vô cùng tái nhợt, tiếp theo sau lại cảm thấy không đúng, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, thét lên kinh hãi:
- Không đúng! Long uy này rõ ràng là Tổ Long máu huyết! Làm sao có thể? Ngươi là Nhân tộc, làm sao có thể ngưng tụ Tổ Long huyết mạch?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không muốn trả lời, đem vài món linh bảo cùng tử kim chiếu thư đưa tới trước người Ngao Nhược, nói:
- Mấy món linh bảo này cùng chiếu thư là trẫm tặng lễ vật mừng thọ cho nhạc phụ, đều do ngươi thay ta mang đến Long thành. Nếu như ngươi đánh rơi, trẫm nhất định cho ngươi sống không bằng chết…
Trong mắt Ngao Nhược đã không còn nửa phần buồn bực tức giận, chỉ còn lại vẻ kinh nghi bất định.
Nàng cầm chiếu thư trong tay, theo bản năng liền trực tiếp mở ra nhìn xem, bên trong là dụ lệnh Tây Hải Long Vương Ngao Khuê tổng chưởng toàn bộ Thủy tộc vùng Tây Hải.
Trên mặt Ngao Nhược hiện lên vẻ không tin tưởng, tuy Nhạc Vũ là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương nhưng không có quyền quản tới việc trong Tây Hải.
Phần chiếu thư này lại có dụng ý gì?
Nhưng khi ánh mắt của nàng tiếp tục dời xuống con dấu bên trái, sắc mặt của nàng hoàn toàn biến đổi tới cực điểm.
- Thế thiên hành đạo, Tử Vi An Thiên! Tử Vi, Tử Vi…
Đồng tử trong mắt nàng không tự giác đã co rụt lại thành mũi châm, sắc mặt Ngao Nhược lại thảm trắng như tờ giấy:
- Hiện giờ ngươi đã là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế? Không đúng! Thế thiên hành đạo? Làm sao có thể, ngươi làm sao lại là chân mệnh Tử Vi đại đế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Nàng lẩm bẩm thì thầm, trên mặt hoàn toàn hốt hoảng.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, nhưng cũng vô tình đi quản, bắn ra ngón tay hủy diệt toàn bộ trí nhớ của Ngao Nhược bên trong Diễn Thiên Châu.
Sau đó khi Ngao Nhược vẫn còn đang bàng hoàng thất thần, hắn lại vung tay lên triệu ra một người.
Chính là Huyền Nguyên Tử mà lần đầu tiên khi hắn gia nhập hồng hoang giới đã từng gặp qua. Người này vừa hiện thân trên Tây Hải, cũng chợt ngơ ngẩn nhìn lên Nhạc Vũ.
- Suốt hai trăm năm thời gian mặc dù có chút buồn chán, nhưng lại có thể may mắn được chứng kiến bệ hạ quật khởi hồng hoang, một người một kiếm, lật mây làm mưa, thành tựu Thiên Đế vị nghiệp! Cơ duyên lần này quả thật là chuyện may mắn bình sinh của Huyền Nguyên Tử. Đáng tiếc tu vi quá thấp, trước mắt không thể giúp sức dưới trướng bệ hạ, đợi ngày sau tu hành thành công, tất hướng Thiên Đình, trở thành trợ thủ cho bệ hạ!
Nói dứt lời, hắn thật lễ độ cung kính thi lễ, thẳng phi độn rời đi.
Nhạc Vũ cũng không hề có chút kỳ quái, mặc dù hắn vẫn để Huyền Nguyên Tử ở lại trong Càn Khôn Đồ cùng Trấn Thế Chung, nhưng có một số việc cũng không hề cố ý giấu diếm, đặc biệt có một ít cuộc đại chiến thậm chí còn lưu lại cho người này nhìn xem, xem như bồi thường cho hắn đã bị mình liên lụy suốt mấy trăm năm.
Huyền Nguyên Tử được hắn trợ giúp, hiện giờ đã thăng nhập lên Ngọc Tiên cảnh giới. Lại có được kiến thức mà tiên tu tầm thường không thể đạt được, chỉ trong vòng mấy trăm năm muốn bước lên Thái Ất Chân Tiên cũng không phải việc khó.
Thành tựu ngày sau có lẽ xa không sánh bằng mấy người Nhiễm Lực, nhưng cũng bất khả hạn lượng.
Nhạc Vũ nhìn thấy Ngao Nhược vẫn quỳ gối trước người hắn, thất hồn lạc phách, thoáng cau mày phẩy nhẹ tay áo, một đoàn thủy linh lực tinh thuần rót qua người nàng, mạnh mẽ tẩy khắp thân thể từ trên xuống dưới, khiến Ngao Nhược chợt bừng tỉnh lại.
Nhạc Vũ cũng không muốn nói thêm lời nào với nàng, trực tiếp dùng Súc Địa Thành Thốn đi về phương nam.
Trên bầu trời Tây Hải, chỉ còn lại một mình Ngao Nhược, vẻ mặt lẫn ánh mắt tràn đầy phức tạp, hối hận cùng thống hận trộn lẫn vào nhau.
Hận ý kia cũng không phải nhằm vào Nhạc Vũ, giờ phút này Ngao Nhược cũng tự mình hiểu lấy. Nhân vật như vậy nàng đã không còn khả năng nuôi oán hận, tựa như con kiến cùng cự long, chênh lệch giữa hai bên đã không thể tính như lẽ thường…
Làm sao nàng còn tư cách đi oán hận?
Thế nhưng lúc này nàng lại vô cùng hối hận, nếu có được cơ hội tuyển chọn thêm một lần, hai trăm năm trước nàng sẽ không làm chuyện như thế.
Chính là hiện giờ có hối hận thì lại được gì?
Bỗng dưng tinh mang chớp lên trong mắt Ngao Nhược, xu thế Xiển giáo cơ hồ chiếm cứ phân nửa thế giới hồng hoang.
Trước mắt tuy người kia khí thế thịnh vượng, nhưng còn xa chưa đến khả năng một tay che trời!
…
Mười ngày sau, mặt nam Nam Chiêm Bộ Châu, bên trong Vũ Di sơn. Một vị thiếu niên khoảng hai mươi tuổi bỗng dưng bước ra từ trong hư không, trên người mặc tử kim nhật nguyệt tinh tú cửu long bào, đầu đội thập nhị lương kim quan, không một chút tiếng động xuất hiện ngay trên đỉnh núi.
Hắn quét mắt khắp nơi, chỉ thấy nơi này rõ ràng có vô số động phủ tán tu phân bố khắp chung quanh.
- Đây chính là Vũ Di sơn, quả nhiên là thánh địa tán tu phía nam…