Quân Lâm Thiên Hạ


Kiếm quang hạo liệt, mở rộng ra trăm vạn trượng, một đầu cự long quấn quýt xoay quanh đem không gian phía trước xé rách phá vỡ toàn bộ, cũng đem thiên địa pháp tắc cấu tạo thế giới này toàn bộ chém vỡ, vừa đi không đường về, hướng ngay cặp mắt cực lớn kia đâm thẳng tới! Hung hoành bá tuyệt, phảng phất như muốn đem tiểu thiên thế giới nơi này đánh thành dập nát!

Chỉ trong thời gian tích tắc đã trực tiếp xuyên qua trăm vạn dặm không gian, xuyên sâu vào tận trung tâm thần quốc, cự ly cách cặp mắt khổng lồ kia chỉ chừng bảy trăm vạn trượng.

Sau đó vang lên "khanh" một tiếng chấn vang bén nhọn, chỉ thấy một mặt hắc sắc cự thuẫn chắn ngay trước ngũ sắc kiếm quang.

Kiếm thuẫn giao kích thoáng chốc, cả thần quốc đều ầm ầm chấn động, vô số đao nhận cương phong va đập khắp chung quanh, trực tiếp đem không gian nơi này dập nát thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Hắc sắc cự thuẫn bay ngược trở về, bị kiếm thế trực tiếp đánh bay vào tận sâu trong hư không, nhưng vẫn không hề tổn hao chút nào, ngay cả linh quang cũng chỉ thoáng ảm đạm.

Miệng của Nhạc Vũ phun đầy máu, thân ảnh bị đánh lui ra sau ngàn trượng, Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm cơ hồ muốn rời khỏi tay.

Theo sát phía sau, hắc sắc phủ quang cũng xuyên phá không gian chém thẳng tới!

Sắc mặt Nhạc Vũ không hề biến hóa, phất nhẹ tay áo, một mặt lam sắc kỳ bay ra, vô số vân quang cuốn động, nâng lên phủ quang vung mạnh, liền đem đại phủ hất văng sang một bên.

Thân ảnh của Nhạc Vũ cùng Khổng Kỳ cuối cùng đã vào sâu trong thần quốc, dừng trước một mặt huyết sắc bích chướng. Một cỗ lực lượng vô hình cơ hồ không lúc nào không bài xích sự tồn tại của hắn, cũng đem pháp lực của hắn áp lực xuống tới cực hạn.

Nhìn cặp mắt huyết sắc khổng lồ sau huyết sắc bích chướng, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trong tay dâng lên cương khí, kiếm thế như long.

- Ta có một kiếm, có thể đánh vỡ thế giới!

Kiếm quang tích súc tới mức tận cùng, bỗng dưng quét ngang ra, xuyên phá trời cao, khiến cả thiên địa cũng biến sắc, vô số lôi quang chợt khởi.

Bỗng dưng vang lên một tiếng nổ bạo liệt như tiếng vải vóc xé nát, thế giới trước mắt Nhạc Vũ giờ phút này thế nhưng lại bị kiếm quang phân cách!

Tựa như Bàn Cổ khai thiên, đem không gian thần quốc mạnh mẽ chém thành hai nửa, tiếp đó liền dập nát tan rã, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh.

Tầng huyết sắc bích chướng ngăn trở độn quang của hai người cũng tan thành mây khói, chân chính đúng như lời đã nói, kiếm vỡ thế giới!

Khổng Kỳ đi theo phía sau, thế nhưng lúc này lại chỉ trợn mắt há hốc mồm, nàng là Thái Thượng Kim Tiên, thần thông đánh nát thế giới kia bản thân nàng cũng có được.

Nhưng lại không được rõ ràng, nhanh chóng, lưu loát được như Nhạc Vũ!

Một kiếm chém ra, sắc bén đến cực điểm, kiên quyết bá đạo, thế duệ vô song. Thế kiếm kia chỉ đưa cho người khác một loại cảm giác – không thể nào chống đỡ!

Trước đó nàng đã biết vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương này thực lực mạnh mẽ cường hoành, chỉ có Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới nhưng đã chứng được Thái Sơ hồn ấn. Có thể tự nhiên dùng lực chứng đạo, chiến lực có thể so sánh với Thái Thượng Kim Tiên!

Nhưng nhiều ít trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng cho tới giờ phút này mới phát giác thực lực của Nhạc Vũ cũng chỉ có bản thể của nàng mới có thể áp chế.

Rõ ràng nhìn qua như vô hại, nhưng một khi toàn lực ra tay, khí thế lại cuồng liệt như vậy, hung lệ như thế!

Một kiếm kia phảng phất giống như Bàn Cổ khai thiên!

Mặc dù là nàng nếu không cầm ngũ sắc quang linh chân chính, bậc kiếm thế kinh người kia chỉ sợ cũng không dễ dàng đón tiếp.

Cả thế giới thần quốc cơ hồ bị một kiếm này đánh vỡ vụn. Xu thế không gian nứt vụn lan tràn đến hơn nửa thần quốc. Sau đó toàn bộ thời gian mảnh nhỏ đều bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo mạnh, tựa như thấu kính bị vỡ vụn, toàn bộ quay về tại chỗ một lần nữa chắp vá khép lại.

Nhạc Vũ cũng không hề đi quản, tiếp tục xuyên qua, tiến vào bên trong thần quốc ngay nơi trọng yếu chân chính nhất.

Khoảng cách nhìn qua như chỉ có bảy trăm vạn trượng, nhưng khi nhảy vào bên trong mới thấy không gian càng thêm rộng lớn.

Hắn đang đối mặt với một thân ảnh khổng lồ không đầu, đang ngồi ngay ngắn trên hoàng kim bảo tọa thật lớn.

Chiều cao ước chừng hơn bảy trăm vạn trượng, bị chém đứt tới cổ, lấy ngực làm mắt, lấy rốn làm miệng, thân ảnh đỉnh thiên lập địa, một phủ một thuẫn chắn ngang hai bên.

Ở phía sau có mười chín tầng huyết sắc quang luân, trong đó có mười bảy quang luân lộ ra tử khí bao phủ, mười chín loại pháp tắc lại có mười bảy loại đã chuyển sang vĩnh hằng!

Một đôi mắt khổng lồ đang lạnh lùng nhìn qua.

- Hà Đồ Lạc Thư, Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ, Côn Luân Kính, Hồng Mông kiếm khí. Theo truyền thuyết trong tiên giới có vị cái thế hào hùng hoành không xuất thế. Trợ Hậu Thổ thành thánh, lại chém giết Côn Bằng. Ngươi chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế?

Mỗi một câu phảng phất như đang hỏi, lại phảng phất như xác thực chứng minh ngữ khí.

Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, cũng không có ý vô nghĩa với vị Chiến Thần Hình Thiên này. Hôm nay người nào sẽ vẫn lạc phải đánh một trận chiến mới biết rõ.

Nhưng ngay sau đó bên tai hắn bỗng dưng truyền ra tiếng thét kinh hãi của Khổng Kỳ.

- Lại có thể thu thập được nhiều Hỗn Độn Khí như vậy, chẳng thể trách đại phủ cùng mặt thuẫn có thể tiến cấp tới tiên thiên chí thánh!

Nhạc Vũ thoáng phân tâm, theo bản năng nhìn lướt qua bên cạnh, vẻ mặt cũng chợt ngẩn ra.

Chỉ thấy hai bên trái phải đều có một tòa linh trận thật lớn, ở bên trong tụ tập Hỗn Độn Khí vô cùng tận.

Đồng tử trong mắt hắn không khỏi co rụt lại, hắn biết mình đã xa xa đánh giá thấp sự ẩn nhẫn suốt bảy vạn năm của vị thượng cổ Chiến Thần này.

Số lượng Hỗn Độn Khí kia đã đầy đủ ngưng tụ ra bốn thanh tiên thiên chí thánh linh bảo đỉnh cấp nhất!

Giờ phút này được hai tòa đại trận dẫn đường thúc giục, đang ngưng tụ ra hình dạng một đại phủ cùng một mặt thuẫn, dù chưa chân chính ngưng tụ nhưng cũng đã mơ hồ hiện ra hình dáng.

Cũng không biết vì chuyện này mà Hình Thiên kia đã bỏ ra bao nhiêu tinh lực, ở bên trong Hỗn Độn Hải trải qua bao nhiêu hung hiểm.

Chỉ trong chớp mắt Nhạc Vũ đã hiểu được ý tứ của Hình Thiên.

Giờ phút này đại phủ cùng mặt thuẫn bên cạnh Hình Thiên mặc dù cũng đã tiến giai tới tiên thiên chí thánh, nhưng đến tột cùng căn cơ không đủ, dù có rót thêm bao nhiêu Hỗn Độn Khí cũng không đủ giúp cho hai thanh binh khí tiến lên đỉnh phong, có thể đi vào tiên thiên chí thánh sơ kỳ đã là cực hạn.

Mà giờ khắc này bên trong hai tòa đại trận bên cạnh cũng đang thành tựu hai thanh binh khí mới của Hình Thiên.

- Vận khí tốt!

Khổng Kỳ không tự chủ được trong hai mắt tỏa sáng, ngây người nhìn chăm chú vào trong linh trận. Sau đó lại chăm chú nhìn vào Hình Thiên, vẻ mặt ý vị thâm trường, hàn mang lóe sáng:

- Hình Thiên, thương thế của ngươi vẫn chưa lành? Thật có chút đáng tiếc, nếu để ngươi bình yên chờ thêm sáu vạn năm sau, nói không chừng tiếp theo Hậu Thổ chỉ có ngươi lấy nguyên lực chứng đạo!

Vẻ mặt Nhạc Vũ thoáng kinh dị, lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ đáng tiếc.

Bên trong Hỗn Độn Hải, cơ hồ liều mạng thu thập thật nhiều Hỗn Độn Khí, ngay cả người có được Ngũ Sắc Thần Quang như Nhạc Vũ cùng Khổng Dật cũng khó thể làm được như thế.

Bên trong lốc xoáy Hỗn Độn Hải, tuy có Hỗn Độn Khí vô cùng tận, nhưng bên ngoài mỏng bên trong dày, muốn thu thập nhất định phải thâm nhập thật sâu bên trong.

Hình Thiên liều lĩnh tính mạng nhưng làm sao không bị áp chế? Cũng chẳng thể trách sau khi hắn đi vào nơi đây, chỉ cảm thấy khí thế của Hình Thiên tuy mạnh mẽ khôn cùng, hung sát vô song nhưng khí tức lại hơi có vài phần ngưng trệ.

- Thương thế chưa lành thì thế nào?

Hình Thiên cũng không giấu diếm, cười lên điên cuồng:

- Năm xưa Viêm Đế dùng một kiếm chém xuống thủ cấp của ta, Hình Thiên ta còn liều lĩnh một trận chiến, diệt sát một cỗ tam thi pháp thân! Hôm nay chút áp chế mà thôi, có thể xem là tổn thương sao? Đem bọn ngươi diệt sát lần nữa cũng đã đủ rồi!

Cơ hồ không chút dự báo, đại phủ như thiên phạt từ trên chém xuống!

Nhạc Vũ thoáng rùng mình, lần này cũng không dám dùng Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ đón đỡ, bỗng dưng một kiếm ngang trời, giao kích cùng đại phủ đánh tới.

Theo sát phía sau là một mặt cự thuẫn như thái sơn áp đỉnh mạnh mẽ áp tới.

Hừ nhẹ một tiếng, Nhạc Vũ không hề có chút hoang mang, một tử kim ngọc tỳ từ trong tay áo bay lên không trung cùng cự thuẫn va chạm.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, ấn tỳ cùng cự thuẫn đều bật lui về phía sau.

Khổng Kỳ thấy thế cơ hồ không chút do dự, ngũ sắc quang linh triển khai, vô số Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt thần châm ngưng tụ lại, thân ảnh xông thẳng về phía Hình Thiên.

Vừa tiến được nửa đường, chỉ nghe một tiếng quát lạnh của Hình Thiên vang lên:

- Cút về cho ta!

Trong lòng nàng chấn kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đoàn bạch quang bỗng dưng đập tới, ngay sau đó trong mắt nàng tràn đầy vẻ kinh hãi.

- Nguyên thần tinh hạch? Hình Thiên, ngươi là tên điên…

Nhạc Vũ nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, mở long đồng nhìn qua. Có thể thấy được bên trong đoàn bạch quang là một viên nguyên thần tinh hạch lớn hơn Thiên Nguyên Giới tới ức vạn lần, cũng không biết Hình Thiên sử dụng phương pháp gì mạnh mẽ rót Hỗn Độn Khí vào bên trong, đã luyện chế thành một món pháp bảo, mặc dù không có khí linh nhưng còn hơn tiên thiên chí thánh!

Ầm ầm va chạm, lực lượng bổn nguyên khổng lồ toái diệt hết thảy, vô luận là hình thành thời không, hay pháp tắc thiên địa đều bị nghiền áp tan vỡ. Tại

Khổng Kỳ mắng to một tiếng, Diệt Tuyệt Thần Châm liền lập tức chuyển thành Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng không thể bắn rơi, chỉ có thể hóa thành một đoàn quang mang miễn cưỡng tránh né.

Sau nguyên thần tinh hạch cực lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi là một đạo hắc sắc quang mang đập vào.

Một thanh hắc toa ở bên trong đồng dạng cực kỳ hung sát bá tuyệt.

Đồng tử Khổng Kỳ co rụt lại, ngay lập tức vô số ngũ sắc vũ mao bắn lên không, tầng tầng lớp lớp ngăn cản va chạm.

Ngay khi hắc toa vừa giảm sút tốc độ, bỗng dưng tay phải nàng hóa thành cự trảo cứng rắn như kềm sắt đem hắc toa chặt chẽ bắt lấy.

Nhưng thân hình của nàng cũng bị xung kích bay ngược ra ngàn vạn trượng, vạch ra một vết rãnh sâu dưới mặt đất kéo dài hai mươi vạn trượng.

Dù còn chưa bị thương nhưng sắc mặt lại xanh mét, hắc to cũng hóa quang bỏ chạy.

Trong mắt nàng tràn đầy vẻ tức giận, nếu không phải nơi này là thần quốc của Hình Thiên, một thân pháp lực của nàng bị áp chế chỉ còn tám phần, Khổng Kỳ nàng làm sao có thể thua trong tay Hình Thiên vốn còn đang bị thương, còn bị Nhạc Vũ kiềm chế một nửa tinh lực?

Nguyên thần tinh hạch đánh bay Khổng Kỳ, xoay tròn trên bầu trời lại giáng xuống chỗ Nhạc Vũ.

Ánh mắt Nhạc Vũ chợt lóe, Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng lập tức trương lên tới cực hạn.

Vừa hướng Hình Thiên mở ra, liền nghe Hình Thiên quát lên một tiếng, ba trăm sáu mươi lăm thanh Thai Tàng kiếm bị âm lực đập vào lập tức bạo tán, cả Thai Tàng Hư Không thế giới cũng bị dập nát toàn bộ.

Trấn Thế Chung treo cao, từ bên trong hư không có vài bóng người cũng lần lượt bay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui