Chín mươi lần thời gian chênh lệch, bên ngoài là một năm lẻ bốn tháng, đổi lại bên trong Thiên Ý Phủ đã qua một trăm hai mươi năm thời gian.
Có thêm tín ngưỡng lực của mấy trăm triệu nhân khẩu thêm vào, Huyền Sát Chiến Ma chân khí của Chiến Tuyết đã tiến lên tầng hai mươi tám đỉnh phong. Mỗi ngày càng tăng thêm, mỗi ngày càng củng cố.
Mà thần lực của nàng lại giống như mặt trời, vô hạn vô biên, không ngừng sôi trào dũng động không dứt bên trong Thiên Ý Phủ.
Mỗi một cơn sóng phập phồng, mỗi một ba đào khởi động, đều có thể làm dao động hơn phân nửa địa vực bên trong thế giới Diễn Thiên Châu.
Mạnh mẽ tới mức khiến thần cách của Nhạc Vũ cũng phải ảm đạm thất sắc.
Những ngày này nàng vốn đang ổn cố căn bản của chính mình, đợi đến khi bộc phát, là ngày Chiến Tuyết tiến lên Thái Sơ hồn ấn!
Mà ngày đó, tuyệt không nhiều hơn ba năm nữa!
- Chẳng thể trách người của Tây Phương giáo lại nhiệt tâm đối với Phật quốc đến như thế!
So sánh với Chiến Tuyết cùng Hình Thiên luôn dựa vào việc tu hành sát lực, kháng cự tín ngưỡng lực ăn mòn thần hồn. Tây Phương giáo mới chính thức xem như Thần Đạo song tu. Xem như ngoài Đạo gia lại mở ra thêm nhất mạch.
Mặc dù không phải chân chính thống nhất phương pháp trường sinh, nhưng đồng dạng cũng có thể xem là kề cận đại đạo.
Mà người của Tây Phương giáo phàm có Kim Cương vị nghiệp liền vô cùng nhiệt tình đối với việc mở mang Phật quốc.
Thường thường sẽ mang theo bên mình hàng ức tín đồ để chống đỡ Phật lực tiêu hao.
Mà vài vị phương Tây đại phật thường thường đều là người đứng đầu nhất phương thế giới.
Cẩn thận quan sát tình hình của Chiến Tuyết một lúc, giữa chân mày Nhạc Vũ không khỏi hiện lên một tia vui vẻ. Ngay sau đó thần niệm thăm dò bên trong Diễn Thiên Châu lại nhanh như chớp thu liễm trở về.
Rời khỏi địa phương thời không phong bạo đang tàn sát bừa bãi, ngay sau đó Nhạc Vũ triệu tập ba trăm sáu mươi lăm thanh Thai Tàng Hư Không kiếm trận đến bên người.
Đưa mắt nhìn hơn ba mươi thanh đã hoàn toàn chữa trị bên trong, thậm chí phẩm cấp cũng không thua kém Đại Tu Di kiếm, thần tình Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy khổ sáp.
Ở lại bên trong Hỗn Độn Hải một năm rưỡi, ngoại trừ đi tìm kiếm tín đồ còn lưu lại của Hình Thiên, thuận tiện hắn cũng cố gắng thu thập Hỗn Độn Khí.
Nhưng cũng chỉ đủ miễn cưỡng chữa trị được hơn ba mươi thanh hậu thiên nhị phẩm Tu Di kiếm, lại thuận tiện tăng lên tới hậu thiên nhất phẩm cảnh giới.
Tổng thể số lượng lại xa xa chưa đạt tới một phần vạn tiêu hao cho Ngũ Hành kiếm trận một năm trước.
Quả nhiên việc thu thập Hỗn Độn Khí đúng là không chút dễ dàng!
Lúc này toàn bộ tín đồ của Hình Thiên lưu lại trong Hỗn Độn Hải đã được hắn thu thập xong xuôi, xem như mọi việc đã kết thúc.
Nhưng hiện tại Nhạc Vũ cũng không có ý tứ muốn rời đi, hắn tìm kiếm một nơi có chút ổn định dừng lại thân hình, trong đôi long đồng như có suy nghĩ gì, nhìn vào tận sâu trong Hỗn Độn Hải.
Suốt một năm lẻ bốn tháng thời gian hắn càng xâm nhập vào trong Hỗn Độn Hải, càng thêm có cảm giác ngay trung ương vòng xoáy khổng lồ này xác thực có một thứ đang tồn tại, đang ở xa xa hấp dẫn lấy chính mình.
Thậm chí tận sâu trong lòng hắn, thời thời khắc khắc đều có một loại cảm giác khao khát phát ra từ tận sâu trong bổn nguyên.
Sắc mặt do dự, trong mắt Nhạc Vũ cũng không ngừng giãy dụa, có lòng muốn đi vào trong tìm tòi, nhìn xem tột cùng chân tướng, nhưng rõ ràng hiểu được hung hiểm bên sâu trong Hỗn Độn Hải, bên ngoài đã là như thế, tận sâu trong thật khó bảo đảm không xảy ra việc gì.
Còn đang chần chờ khó quyết, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, nhìn vào hư không phía sau. Chỉ thấy có một đạo tử kim phù đang xuyên qua bên trong Hỗn Độn Hải.
Linh quang ảm đạm cực kỳ, tựa hồ tùy thời tùy khắc sẽ bị phong bạo bên trong Hỗn Độn Hải xé nát.
- Lăng Tiêu tổ sư?
Chân mày nhướng cao, bên cạnh Nhạc Vũ lập tức hiện ra một ngũ sắc cự chưởng, xuyên qua hư không hướng tín phù chộp tới, nhiếp qua trước người liền dùng hồn niệm xem qua.
Đúng là tín phù của Ngọc Lăng Tiêu, bên trong đề cập tới chuyện Tạo Hóa Ngọc Điệp. Nhưng cũng không đưa ra yêu cầu muốn lấy tới, mà chỉ đề nghị hắn lưu lại một bản sao mà thôi.
- Bản sao Tạo Hóa Ngọc Điệp? Mấy vị này quả nhiên là tôn trọng ta. Nhưng tín phù tới đúng lúc như vậy, chẳng lẽ là thiên ý như thế…
Tâm niệm Nhạc Vũ thoáng động, chợt bật cười khẽ. Tử Vân, Khổng Dật cùng Phục Hy cũng có ý kiến giống Ngọc Lăng Tiêu, cơ hồ không hẹn mà cùng đề nghị một bản sao Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Nhưng bậc đạo điển tiên thiên tối cao trong hồng hoang, thậm chí hắn muốn phân tích được năm thành còn không thể nào, sao dám nói tới việc sao chép? Việc này cũng chỉ đành đợi đến ngày sau khi đạo pháp của hắn đại thành mới có thể nhắc tới.
Về phần thiên ý, mặc dù hiện giờ xem như Nhạc Vũ "làm việc" cho thiên đạo mà được bảo hộ, nhưng kỳ thật chính bản thân hắn cũng là một sự tồn tại đối kháng thiên ý chẳng khác gì Hồng Quân.
Nếu đã muốn tiêu dao trong thiên địa, cần gì để ý tới thiên ý? Chỉ cần làm việc theo bản tâm là được!
Gạt bỏ tia chần chờ cuối cùng trong lòng, Nhạc Vũ bỗng dưng lật tay, đem hai mảnh tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp cầm vào trong tay mình.
Ngay sau đó hắn đem hai mảnh tàn phiến dung nhập vào bên trong thân thể, tựa như bạch sắc dung dịch lướt nhanh qua các kinh mạch bên trong.
Cuối cùng dừng lại bên trong đan điền, được trung tâm Ngũ Hành kiếm trận hấp thu toàn bộ!
Ngay lập tức cùng mảnh nhỏ của Tạo Hóa Ngọc Điệp bên trong trận đồ tan cùng một chỗ, mà Âm Dương Bát Quái trận đồ lập tức liền mở rộng, ở bên ngoài hiện lên sáu mươi bốn quẻ tượng, liên tục chuyển hoán bất định bên trong hậu thiên bát quái.
Chỉ một thoáng sau, Hà Đồ Lạc Thư nằm trong đan điền phảng phất như được hấp dẫn, bị trận đồ hút nhiếp vào bên trong.
Một bên trái một bên phải, xoay quanh quấn quýt, phảng phất như là bộ phận phụ thuộc, mỗi bên trấn ngụ một phương.
Nhạc Vũ chợt ngây ra, theo bản ý của hắn hai khối mảnh nhỏ Ngọc Điệp chỉ cần tăng thêm uy lực của Hồng Mông kiếm trận đã là tốt lắm, nhưng xa xa chưa từng dự kiến được, ba kiện linh bảo cuối cùng đều có dị biến bực này. Vẻ mặt hắn không khỏi giật mình, trong đầu đem hết toàn lực thôi diễn lợi hại bên trong.
Thẳng đến khi cách đó không xa có một tiểu thiên thế giới ầm ầm nổ tung Nhạc Vũ mới chợt bừng tỉnh lại, liền lắc mình xa xa tránh né, ngay sau đó ánh mắt lập tức híp lại tươi cười.
- Tam bảo hợp nhất sao? Có chút ý tứ…
Thoáng chút suy ngẫm, chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ liền tính ra uy lực thời gian tương hợp giữa Hà Đồ Lạc Thư cùng trận đồ.
Nếu cùng thúc giục, tuy sẽ tăng thêm việc tiêu hao pháp lực, nhưng ích lợi lẫn nhau giữa ba kiện linh bảo cũng sẽ tăng mạnh tới mức chưa từng có trước đó!
Ý cười trên mặt Nhạc Vũ càng thêm sáng lạn, không ngờ ngoại trừ La Bảo Kim Tiễn, Côn Luân Kính, Ngũ Hành kiếm trận chân chính thành hình, còn có Chiến Tuyết sắp bước lên cảnh giới Thái Sơ Kim Tiên, trong tay hắn lại tăng thêm được một lá bài tẩy.
Có được thủ đoạn như vậy, chỉ cần không gặp phải Chuẩn Thánh nhân vật thái cổ như Trấn Nguyên Tử, mặc dù là Thái Thượng Kim Tiên đỉnh cấp Nhạc Vũ cũng có tự tin cùng một trận chiến. Thắng bại hay không Nhạc Vũ không thể cam đoan, nhưng vẫn có thể bình yên thoát thân.
Nhất thời cũng không có thời gian suy nghĩ thêm, tâm niệm chợt chuyển, Nhạc Vũ không chút do dự chạy thẳng vào tận sâu trong Hỗn Độn Hải.
Dùng kiếm trận phụ trợ, thúc giục Đại Ngũ Hành Nguyên Từ độn quang, thật nhanh xuyên qua bên trong Hỗn Độn Hải, tận lực lựa chọn một ít đường đi ổn định nhất bên trong lốc xoáy.
Gặp phải thời không phong bạo không cách nào tránh né hắn mới dùng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang mạnh mẽ đánh tan.
Ngẫu nhiên phát hiện có Hỗn Độn Khí rơi rụng cũng sẽ thuận tiện tiếp thu.
Càng xâm nhập càng cảm thấy hung hiểm. Từ trong lốc xoáy văng ra tới tiểu thiên thế giới, tuyệt đại đa số đều bị nổ tung, giống như bọt khí băng diệt vô hình.
Nhưng nếu văng được tới vòng ngoài, đều có thể ổn định, không gian bên trong tổn thương không nhiều lắm.
Vì vậy càng xâm nhập linh lực phong bạo càng thêm mãnh liệt.
Đi tới nơi này, mặc dù mạnh mẽ như Nhạc Vũ cũng không cách nào điều động ngũ hành linh lực, thậm chí liên hệ cùng bổn nguyên hồng hoang cũng hoàn toàn cắt đứt.
Cũng may lúc này bản thân Nhạc Vũ đã tự hình thành một thiên địa, lại có thế giới Diễn Thiên Châu hậu thuẫn, cũng không đến nỗi gặp phải nguy cơ thiếu hụt linh lực.
Nhưng càng vào tận sâu trong lốc xoáy, Hỗn Độn Khí lại càng thêm nồng hậu, có thể nhìn thấy được những đoàn ngũ sắc linh quang không ngừng nhấp nháy bên trong lốc xoáy.
Nhưng tuyệt đại đa số bên trong Nhạc Vũ chỉ có thể đưa mắt mà thèm, không dám tiến tới gần chút nào.
Hỗn Độn Khí kia phần lớn đã bị linh lực phong bạo cuốn vào những nơi trọng yếu nhất, muốn thu thập trừ phi không cần mạng sống.
Đối với Thánh Nhân, Nhạc Vũ không biết là tình hình như thế nào, nhưng nếu cũng là Hỗn Độn Kim Tiên như hắn nhất định phải thân vẫn, dù là Hậu Thổ chỉ còn nửa bước đăng thánh tự mình đến đây cũng tuyệt không ngoại lệ!
Ngẫu nhiên đạt được chút Hỗn Độn Khí bị lốc xoáy tung ra cũng đã đủ làm cho hắn vô cùng vui mừng.
- Chẳng thể trách Phục Hy lại nói bên trong Hồng Mông Hải chính là Kim Đan của Bàn Cổ lưu lại…
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy thật không tưởng tượng nổi, khí tức của Hồng Mông Hải hắn cũng đã mơ hồ có thể cảm giác. - .
Cơ hồ không khác biệt với bổn nguyên hồng hoang, là một biển lớn sâu không thấy đáy vô cùng thâm thúy bình tĩnh, nhưng một chỗ khác lại cuồng bạo mãnh liệt, thật sự làm người không cách nào phán đoán trước.
Lại phảng phất giống như một bổn nguyên thiên địa ở thế giới khác, làm lòng người phát sinh tò mò nhưng cũng tràn ngập sợ hãi.
Nhạc Vũ phân chia lốc xoáy của Hỗn Độn Hải thành chín tầng, nhưng lại hao phí suốt mấy tháng thời gian mới đi tới tận sâu trong tầng thứ tám.
Thời không linh lực nơi này bạo ngược tới mức cơ hồ chỉ tùy tiện đủ làm một vị Đại La Kim Tiên tử vong.
Những chỗ có thể tạm thời dùng nghỉ chân cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy, cho dù có chỉ thoáng qua liền mất.
Suốt mấy tháng Nhạc Vũ liên tục suy diễn tính toán, cơ hồ tâm lực hao kiệt tận cùng, một thân pháp lực hùng hồn cũng tiêu hao hầu hết, cho dù có được năng lực hồi phục cường hãn tuyệt luân của Ngũ Hành phù trận, giờ phút này cũng có chút không sao đáp ứng nổi.
Chỉ riêng có tinh thần của hắn vẫn còn tràn đầy, bên trong hai mắt vẫn thần quang rạng rỡ.
Đi đến nơi này, lực tác động càng thêm rõ ràng, có thể rõ ràng cảm giác bản thân hắn cách vật kia không còn bao xa.
Đem Tam Giới Chân Tuyền hút vào trong cơ thể, khi Ngũ Hành pháp lực khôi phục tới đỉnh phong, một đoàn Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang bỗng dưng bắn ra.
Đợi khi Nhạc Vũ mạo hiểm đột phá bích chướng trùng điệp, tiến vào bên trong tầng thứ chín Hỗn Độn Hải, linh hiệu của Tam Giới Chân Tuyền đã hoàn toàn tan hết.
Vẻ mặt Nhạc Vũ cũng chợt ngẩn ra, chỉ thấy nơi này đều là những điểm ngũ sắc quang mang sáng ngời, vô cùng rậm rạp, tràn ngập khắp các nơi, tuy càng thêm hung hiểm nhưng nơi này mới chân chính được gọi là Hỗn Độn Hải!
Giờ phút này ánh mắt Nhạc Vũ đang tập trung vào vạn vật mẫu khí còn chưa phiêu tán, mà cách đó không xa hiện ra hai điểm quang mang một lam một hồng!