Quân Lâm Thiên Hạ


- Quả nhiên! Thì ra là ta không xứng với hắn.

Nhìn sững vào Nhạc Vũ một lúc lâu, Lý Phỉ Nhứ khẽ thở dài một tiếng rồi cụp mắt lại, khóe miệng lộ ra vẻ khổ sở:

- Ta biết, Vũ biểu ca không phải là thường nhân. Có thể làm cho võ sư trên dưới toàn gia cung kính với hắn như vậy, lại có thể khiến cho nhân kiệt như Lâm Trác cùng Nhiễm Lực thật lòng khâm phục, ngay cả trưởng bối trong tộc cũng đều sủng ái, sao có thể là một phế vật? Dì nói đúng, là cháu không có duyên phận

- Phỉ Nhứ tỷ nói gì vậy? Biểu tỷ hiền hiếu tài đức đều có, nếu không thể cưới ngươi là phế vật kia không có phúc khí mới đúng!

Trương Kim Phượng hừ lạnh một tiếng, cũng nghiêng đầu:

- Hắn có mạnh hơn nữa thì thế nào? Chúng ta cũng không thấy lạ.

Lời tuy như thế, song thần sắc thiếu nữ nhất thời cực kỳ phức tạp. Trong miệng nàng nói không cần, trên mặt lại lộ rõ vẻ khiếp sợ. Trong lòng nàng lại càng hiểu rõ, nếu tin tức này truyền tới Lê thành vậy thì đối với Trương gia cũng vô cùng có lợi.

Mẫu tộc của Lý Phỉ Nhứ những năm này tuy cực kỳ quá đáng, song vẫn chiếu cố Trương gia bởi vì phụ thân của nàng vẫn liên lạc mật thiết với Nhạc Trương Thị.

- Mười ba tuổi đã có thể khiến cho nhân vật tề danh với Lâm Li cụt tay, ta xem biểu ca cũng không cách Tiên Thiên bao xa.

Lý Phỉ Nhứ cũng chú ý tới biến hóa vẻ mặt của biểu muội, không khỏi lắc đầu bật cười: - Lúc trước ta tới Nhạc gia nguyên cũng cho là có thể lấy được ta là phúc khí của hắn, trong lòng cũng chưa hẳn không có mấy phần thương cảm và xem thường. Không ngờ kẻ đứng trên trời cao chính là hắn. Điều này làm sao khiến ta có thể chịu nổi.

- Không chịu nổi thì làm sao. Giờ cứ nhớ tới chuyện sau núi kia là ta lại cảm thấy khó chịu. Hừ! Tên kia cũng quá ác tâm, làm sao cứ muốn giả dạng thành phế vật như vậy?

Trương Kim Phượng đầu tiên là có chút tức giận, đến cuối cùng lại nhíu mày:

- Tuy nói dì nhỏ cùng dượng những năm này đúng là quá đáng. Bất quá chuyện của bọn họ có liên quan gì đến biểu tỷ? Rõ ràng là một đoạn nhân duyên tốt, kết quả không nên làm ra nhiều biến cố như vậy! Nếu không để ta bảo phụ thân ra mặt khuyên giải xem sao? Ta xem dì hai thật ra rất thích ngươi .

Tính tình nàng đơn giản nên trong lúc nói năng cũng không suy nghĩ nhiều. Mãi đến khi dứt lời mới phát hiện vẻ mặt người bên cạnh đã rất khó chịu.

- Vũ biểu ca cũng đã nói như vậy, ta sao còn muối mặt đi cầu chuyện này? Nếu nhà bọn họ không muốn, cưỡng cầu cũng vô ích. Hơn nữa Lý Phỉ Nhứ ta đâu cần người khác thương hại?.

Lý Phỉ Nhứ trầm mặc một hồi rồi lộ vẻ mệt mỏi:

- Phượng Nhi, ta mệt mỏi rồi! Bây giờ chỉ muốn về nhà.

Nàng nói tuy rất nhỏ, lại lộ ra mấy phần nhu nhược nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định. Trương Kim Phượng vội vàng đáp một tiếng, chẳng qua là tâm thần có chút hoảng hốt. Nàng còn đang do dự nên dùng thái độ thế nào để đối mặt với biểu ca.

Khâm phục? Nhưng liên tưởng đến thái độ lúc trước của mình, Trương Kim Phượng cảm giác không thể dày mặt mặc dù trong lòng đúng là có cảm giác bội phục. Hay là vẫn như trước đây, tỏ vẻ khinh bỉ Nhạc Vũ? Ngay bản thân nàng cũng cảm thấy ý nghĩ này ngu xuẩn vô cùng. Cha mẹ và tộc nhân của nàng nếu biết được nhất định là sẽ trách mắng

- Ngươi có bất mãn gì sao, hay vẫn còn có chút không phục?

Bước ra từ trong tả điện, Tiên Vu Bình thuận tay cầm theo bình rượu. Mặc dù đã uống không dưới trăm chén, nhưng vẻ mặt của lão vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cánh tay lại càng ổn định. Hồng Hạo bên cạnh đã được băng bó đơn giản, đến chỗ của lão ngồi nghỉ tạm.

Thật ra thì với thương thế của hắn nếu lui ra nghỉ ngơi thì Nhạc gia cũng đã cho sắp xếp sẵn phòng. Bất quá nam tử thanh tú này vẫn không có bất kỳ dị trạng, kiên trì không đi ra khỏi đại đường. Vẻ mặt của hắn không hề lộ vẻ đau đớn, tựa hồ cánh tay bị chém đứt không phải của mình.

- Đồ nhi sao dám? Nếu sư phụ nhúng tay như thế chắc chắc là do thực lực Hạo nhi chưa đầy. Hơn nữa nếu con đánh với hắn một trận thì còn có thể toàn mạng sao?

Hồng Hạo cười khổ, sắc mặt tái nhợt. Ngoại trừ do nguyên nhân trải qua chuyện trước đó còn là do mất máu, mặc dù đã xử lý thương thế kịp thời nhưng cũng không thể bù được lượng máu đã mất.

-Đồ nhi hiện giờ chỉ muốn biết thực lực của hắn hiện giờ rốt cuộc thế nào? Có cần chặt tay của con để tuyệt sinh lộ?

- Ngươi cũng là thông minh!

Tiên Vu Bình quay đầu, nhếch miệng:

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện? Tâm chí của ngươi đã bị hắn đoạt đi, cho dù có cùng thực lực thì ngươi cũng không là đối thủ của hắn.

Hồng Hạo khẽ nhíu mày, trong mặt lộ vẻ như suy nghĩ cái gì. Tiên Vu Bình lúc này lại cười nhẹ:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, với thực lực của hắn muốn giết ngươi chỉ cần mấy kích thì sao! Tu vi của hắn chỉ còn cách Tiên Thiên một bước ngắn!

- Tiên Thiên?.

Hồng Hạo còn đang suy nghĩ thì ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.

Nếu như song phương còn cùng cấp bậc, hắn còn có thể nghĩ biện pháp dùng các loại thủ đoạn để bù vào chênh lệch. Nhưng khác biệt giữa Tiên Thiên và hậu thiên là một trời một vực.

- Chính là tiên thiên! Tiểu gia hỏa kia cũng không biết làm sao luyện thành, hiện giờ Đại Hỗn Nguyên Công của hắn tuy chỉ mới cấp tám nhưng nội tức vô cùng tinh luyện. Nhìn bộ dạng giống như đã phục dụng mấy viên Dịch Nguyên Đan, với tình huống hiện giờ của Nhạc gia thì càng không có khả năng cấp cho hắn!

Nói tới đây, Tiên Vu Bình lộ vẻ cảm khái:

- Tóm lại, theo ta thấy nếu như không có gì bất ngờ, cộng thêm cơ duyên xảo hợp thì trong năm nay, thậm chí sau một khắc nữa hắn có thể tấn thăng tiên thiên cũng sẽ không kỳ quái.

- Nhưng ngài không phải nói tu vi hiện giờ của hắn chỉ ở cấp tám thôi?

Nói đến đây, Hồng Hạo lại ngẩn ra. Với niên kỷ của Nhạc Vũ thì võ sư cấp tám đã là cực kỳ bất phàm, cho dù là Lâm Li tề danh với hắn cũng cũng chưa chân chính bước vào đến cấp chín.

- Cánh cửa tiên thiên cũng không quan hệ đến võ sư đỉnh phong! Trong thiên hạ, có rất nhiều võ sư mặc dù chỉ mới cấp năm cấp sáu cũng đã tấn thăng tiên thiên. Điều này sau này tự nhiên ngươi sẽ biết được. Bất quá tên tiểu tử này, thật đúng là trẻ tuổi, nói không chừng tương lai tiến thêm mấy bước cũng có thể!

Tiên Vu Bình hơi lắc đầu, vẻ phức tạp trên mặt càng dày:

- Hạo nhi, ý ta là muốn thu người này về Thừa Vân Môn, ngươi cảm thấy sao?

Cánh tay phải của Hồng Hạo hơi co quắp, trên mặt không có gì khác thường:

- Nếu điều này có thể như thế, Thừa Vân Môn càng thêm hưng vượng! Con sẽ đi bảo bọn chúng thu tay lại.

Tiên Vu Bình nghe vậy cười ha hả, giơ ngón tay chỉ vào Hồng Hạo:

- Tiểu tử này thật sự quá không thẳng thắng! Nếu chuyện đã làm thì cũng không cần dừng lại. Tiểu tử kia quả thật có mấy phần thiên tư nhưng Nhạc gia chưa hẳn có thể để ý đến Thừa Vân môn nho nhỏ của chúng ta đấy!

Dứt lời, Tiên Vu Bình nhìn về góc đối diện vẻ ý vị thâm trường.

- Hơn nữa hôm nay ta nhìn tiểu tử này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu!

Lão còn đang nhìn thì một vị lão giả dáng vẻ trung hậu bước nhanh tới bên người Nhạc Vũ. Sau khi lão nhân kia thì thầm mấy câu thì sắc mặt Nhạc Trương Thị đại biến, Nhạc Vũ cũng khẽ chau mày, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Tiên Vu Bình thấy thế cười một tiếng, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, nghĩ thầm đứa nhỏ này sau khi ra ngoài, cũng không biết có được mấy phần sinh cơ trở về?

Tên Đồ Thành Hiên kia mặc dù chỉ có tu vi hậu thiên đỉnh phong song yêu thú mà hắn nuôi dưỡng cũng có rất nhiều, thủ đoạn âm hiểm, ngay cả lão cũng có cảm giác khó đối phó.

Chỉ sợ đứa bé cách tiên thiên chỉ một bước ngắn, cũng chưa chắc có thể sống sót.

Hồng Hạo lúc này khẽ thở phào, vẻ buồn rầu trên mặt cũng tạm lui. Nhạc Vũ chợt chạy về, thật làm người khác có chút ứng phó không kịp. Trú thú sư ở cửa thành đột nhiên khiêu khích, cũng làm cho kế hoạch của hắn phát sinh biến cố. Lúc vừa mới nhận được tin tức hắn chỉ muốn tát cho bọn chúng một cái, cuối cùng hiện giờ mới xem như thuận lợi.

Rời khỏi đại đường phủ thành chủ, thu hồi Sơ Tam từ tay các thị vệ, Nhạc Vũ chạy thẳng tới chuồng ngựa bên trong phủ, trong lòng lạnh toát.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Băng Thiến lại đột nhiên ra khỏi thành?

Vừa đi đến ngoài mái hiên, Nhạc Vũ đã cho phép Sơ Tam cất cánh lên không trung. Hoặc là bởi vì hình tượng biến hóa quá lớn nên Sơ Tam vừa mới cất cánh thì đã có mấy chục mũi tên bắn tới. Bất quá Kim Hoàng Tước thừa hưởng huyết mạch khổng tước cùng phượng hoàng, tuyệt đối không phải phàm tục. Chỉ cần nhẹ nhàng vẫy cánh đã dễ dàng thoát khỏi trận tên rồi bay vọt lên cao mấy ngàn thước.

Vừa thấy sự hiện hữu của nó, cho dù là những yêu cầm đại hình trong không trung cũng vội vàng tránh ra.

Sau khi dùng thần niệm điều khiển Sơ Tam bay về hướng xa để thám thính tình hình, Nhạc Vũ lộ vẻ khó chịu nhìn sang Hoàng Phàm.

- Không phải là ta đã phân phó, để cho Lâm Trác cùng Nhiễm Lực xem nàng, sao còn để vào lúc này ra khỏi thành? Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?.

- Thiếu gia! Chuyện này cũng không thể khiển trách Nhiễm Lực thiếu gia cùng Lâm Trác.

Hoàng Phàm biết tâm trạng hiện giờ của Nhạc Vũ không tốt, Nhạc Băng Thiến lại là thân muội muội của thiếu gia nên cũng không để ý thái độ cục cằn của hắn.

- Thật ra thì lúc bọn họ chạy về phủ thì tiểu thư đã rời đi. Ngựa của nàng chạy rất nhanh, mấy người Nhiễm Lực thiếu gia thật sự đuổi không kịp. - .

Nhạc Vũ nhíu mày, nếu Hoàng Phàm nói là thật thì đối phương đã có hành động ngay từ trước khi hắn trở về. Trong lòng hắn cũng hơi hối hận, nếu biết vậy thì đã về nhà trước tiên .

Bất quá nha đầu Băng Thiến biết rõ thế cục khẩn trương, còn dám làm như thế, thật sự là quá không biết được nặng nhẹ!

Hoàng Phàm khuyên giải:

- Thật ra thì thiếu gia không cần lo lắng quá mức! Tiểu thư lần này ra khỏi thành, mang theo hơn mười vị võ sư, cộng thêm hai người Nhiễm Lực thiếu gia và Lâm Trác, trong phương viên mười dặm cũng không có người có thể động được nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui