Trong Địa Tiên giới, trên đỉnh núi Quảng Lăng, Nông Dịch Sơn đang ngửa đầu nhìn lên trời.
Phía chân trời, ánh sáng đã dần dần ảm đạm. Hai mặt trời trên không trung, cũng đã dần dần hợp thành một thể. Tại
Từ chỗ này nhìn ra xa, có thể thấy được trên đỉnh núi có vô số áng mây tràn ngập phía chân trời.
- Hai mặt trời hợp nhất, có lẽ có kết quả rồi, cũng không biết lần này bệ hạ phạt thiên, rút cuộc là thắng hay bại?
Bên cạnh Nông Dịch Sơn, Cung Trí cũng đứng chắp tay, trong mắt hiện lên thần sắc lo lắng.
- Nghe nói lần này, dưới trướng Tử Vi đế cung, có thể tụ tập ba trăm triệu tiên binh, mấy chục hỗn độn chuẩn thánh, không biết là thật hay giả?
Trong lời nói hiện lên cảm khái vô hạn. Ai có thể ngờ rằng, thiếu niên lúc trước vì phản bội tổ tông, bị Phù Sơn tông đuổi giết trong thời gian ngắn ngủi mấy trăm năm lại có thành tựu như vậy. Trong mấy nhân vật đỉnh cao hồng hoang, tự thành thế lực, không chỉ có địa tiên thành danh đã lâu như Trấn Nguyên Tử và Tây Vương Mẫu mà ngay cả thánh nhân như Nữ Oa Hậu Thổ cũng ngầm nghe hiệu lệnh.
Cho đến hôm nay, Cung Trí thấy đã may mắn vô cùng. Cho dù là vì chuyện của Nhạc Vũ dẫn đến họa diệt môn cũng tuyệt nhiên không hối hận. Trong Quảng Lăng tông, có thể ra xuất ra nhân vật tuyệt thế như vậy, thật sự là tạo hóa lớn lao, cho dù vì như vậy mà bỏ mạng, xem như cũng đã từng chiếu sáng rực rỡ.
- Ba trăm triệu tiên binh có lẽ không thể giả được. Nếu tính toán cẩn thận, binh tướng của mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên, Long tộc Minh Phủ làm sao dừng lại ở ba trăm triệu, thậm chí còn gấp ba số đó, lo lắng duy nhất là phạt thiên lần này chỉ sợ chưa hẳn có thể thuận buồm xuôi gió, gần đây ta luôn cảm thấy tinh thần bất an, đặc biệt là vừa rồi.
Nhớ tới cảm giác hãi hùng khiếp vía giống như trời đất sụp xuống trước kia, Nông Dịch Sơn âm thầm cảm thấy nỗi khiếp sợ vẫn chưa biến mất, lắc đầu mỉm cười:
- Kỳ thật cũng không cần lo lắng, bệ hạ hiện giờ, căn cơ thâm hậu. Thắng thì có thể đăng cơ thiên địa, bại cũng không tổn thương căn cơ.
Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy tình hình có chút kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xương Băng Hồng đang khẽ cau mày, nhìn về phương bắc.
Tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Nông Dịch Sơn, lúc này Xương Băng Hồng cũng bối rối quay đầu lại:
- Linh mạch bên kia tựa hồ có chút biến hóa! Không đúng! Phải nói là toàn bộ Trung Nguyên, tất cả linh mạch, đều đã có chút ít thay đổi, cực kỳ kỳ quái.
Mấy người đứng trên đỉnh núi, lập tức đưa mắt nhìn nhau. Sau một khắc, Nông Dịch Sơn liền thôi phát pháp lực thủy kính nhìn về phía xa, xuyên thấu qua vô số tầng mây, vô số ngọn núi, bên ngoài bốn tỉ dặm của thủy kính, hình ảnh bên trong đã trở nên mơ hồ không rõ.
Lúc này mấy người Xương Băng Hồng và Cung Trí đều xuất ra pháp lực, gia trì trên người Nông Dịch Sơn, thủy kính lại trở nên rõ ràng, nhưng một lát sau liền dừng lại ngoài một tỷ dặm, xuất hiện trước mắt mọi người là một ngọn núi khổng lồ đầy hùng vĩ. Mặc dù linh lực đầy đủ, thổ địa phì nhiêu nhưng phút này, phía trên ngọn núi vẫn có một vùng trống trải.
- Sáu trăm triệu dặm ở Triều Ca.
Mạc Quân khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu:
- Ta nhớ chỗ đó, mặc dù cũng là gò núi nhấp nhô, nhưng cự sơn như vậy không có mới đúng, cũng không biết tạo thành khi nào?
Bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện ba tòa thiên trụ ở Tây Bắc Nam, bất giác cả kinh, đưa mắt nhìn mọi người, lúc này ai cũng có ánh mắt như vậy.
- Cao chín trăm vạn trượng, trên thông với Cửu Tiêu, dưới nối với Cửu U, khí phách hào hùng! Nơi này có lẽ chính là nguyên nhân linh mạch Trung Nguyên thay đổi, cũng không biết có phải thủ bút của bệ hạ hay không?
Nông Dịch Sơn dùng Thủy Kính chiếu khắp ngọn núi, thời gian trôi qua, toàn thân bỗng nhiên run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
- Ngọn núi này là thân thể của thánh nhân! Chính là cánh tay cụt của thánh nhân!
Tất cả mọi người của Quảng Lăng tông sau khi nghe thấy đều sợ hãi cả kinh, nhao nhao nhìn vào trong Thủy Kính. Sau khi cẩn thận quan sát, quả thấy trong sơn thể kia rõ ràng ẩn hiện ngọc trạch. Khí tức to lớn hùng hồn, mặc dù ở cách xa 1 tỷ dặm, cũng mơ hồ có cảm ứng, phảng phất như ẩn chứa vô số đại đạo bên trong, cao sâu khó lường.
- Thật sự là thân thể của thánh nhân!
Cung Trí bất giác thở ra một hơi, ánh mắt nhất thời biến ảo bất định:
- Cũng không biết cánh tay đứt này là của vị thánh nhân nào làm rơi? Do người phương nào gây nên? Lại có thể dùng làm thiên trụ.
Bốn chữ "To gan lớn mật"cuối cùng, đột nhiên lại dừng lại không nói, nếu người nào đó đã dám làm việc này, đương nhiên người đó cũng không sợ thánh nhân trả thù.
Kể cả Nông Dịch Sơn, tất cả mọi người đều im lặng một hồi, sóng triều trong lòng mãnh liệt dâng trào, tựa hồ có thể khẳng định, đây nhất định là cuộc chiến của thánh nhân.
Khi mọi người đang chìm vào trầm tư suy nghĩ, Xương Băng Hồng bỗng nhiên lại mở miệng nói:
- Phật lực trong cánh tay đứt này rất tràn trề, có lẽ là thủ đoạn của Tây Phương Giáo, không phải của Chuẩn Đề, mà là Tiếp Dẫn, lại nhìn miệng vết thương, pháp tắc sụp đổ, nhân quả đứt đoạn. Tựa hồ chính là Nghịch Thiên chi kiếm của Quảng Lăng tông.
Nông Dịch Sơn thầm chấn động, ánh mắt ngầm tựa đã hiểu, nhưng trong lòng lại kinh hãi không thôi.
Nói như vậy, cánh tay này là của Chuẩn Đề hoặc là Tiếp Dẫn, bị Nhạc Vũ tự tay chặt đứt?
Lúc này Xương Băng Hồng cũng nhìn về phía chân trời xa xăm, trong mắt hiện lên dị sắc, giữa hồn niệm, mơ hồ có cảm giác, trong Tam Thập Tam Thiên cảnh tựa hồ có thay đổi long trời lở đất.
- Tái tạo thiên địa, đây là thần uy của thánh nhân!
- Ngay cả cánh tay của thánh nhân, cũng có thể chém xuống. Lần này phạt thiên, hơn phân nửa là đã thành! Hài nhi năm đó theo ta khổ tập trận đạo, hôm nay đã là thân thể thánh nhân rồi sao.
Xương Băng Hồng thầm mỉm cười, trong lòng cũng mơ hồ đoán biết, lúc này trong hồng hoang nhất định cũng đang nổi trận sóng lớn.
※※※※
Ở thiên trụ Trung Nhạc, tất cả tiên tu linh thông tin tức ở toàn bộ chư tông Trung Nguyên đều sôi trào chấn động. Đợt triều dâng này quá lớn, vượt xa tưởng tượng của Xương Băng Hồng mấy chục lần!
Trong chớp mắt, vô số tiên tu nhao nhao bay lên trời, ánh mắt mang vẻ kinh ngạc, nhìn ra thiên không.
- Dùng thân thể thánh nhân, lập Trung Nhạc Tung Sơn! Thật đúng là thủ bút cực lớn! Lẽ nào muốn chiến đấu đến cùng với Tây Phương nhị thánh sao?
- Đánh bại vị thánh nhân Tiếp Dẫn, thật sự là Tử Vi Đại Đế?
- Thanh kiếm nghịch thiên như vậy, tựa hồ cũng chỉ có truyền thừa đạo mạch của vị Tử Vi Đại Đế này mới có. Truyền thuyết đạo thống đặc dị của Quảng Lăng tông, có thanh kiếm thiên ý, có thể khống chế thiên ý, thay trời hành đạo. Mấy thập niên trước, từng trảm Côn Bằng, diệt Minh Hà. Còn có kiếm nghịch thiên, từng nghe trưởng bối nhắc tới, tựa hồ có thể đảo ngược thiên chứng đạo, là chân pháp khai thiên. Người không có đại nghị lực, đại trí tuệ không thể tập được, tựa hồ cũng cực kỳ được hâm mộ.
- Thân thể thánh nhân, không phải nói có thể bất tử bất diệt, không dính nhân quả sao? Sao lại thất bại dưới tay Thái Thượng Kim Tiên? Khai Thiên chân pháp thật sự đáng sợ như vậy sao?
Theo thời gian chuyển dời, khi hai mặt trời lại hợp nhất, dưới vân thiên, tất cả tiên tu đều lặng im. Bên trong rất nhiều tiên đạo tông môn có Đại La Kim Tiên, Hỗn Độn Chuẩn Thánh tọa trấn, sớm đã biết được tình hình bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên lại càng kinh ngạc khó tả, cảm giác khủng hoảng lo sợ không yên điên cuồng tràn ngập, phảng phất giống như đến ngày tận thế.
- Ngay cả La Hầu cũng thất bại thảm hại như vậy, bị một kiếm chặt đầu, cụt một tay bỏ trốn, thảm hơn Tiếp Dẫn nhiều lần.
- Khi Thái Thượng Kim Tiên cảnh đã có thần uy như vậy, đợi đến lúc hắn chính thức đăng vị Thiên Đế thì còn khủng khiếp thế nào?
- Có lẽ thế thần đạo đại hưng thật sự đã không thể ngăn cản? Tiên đạo tông môn chúng ta chỉ có thể cúi đầu xưng thần với thiên đình?
- Nguyên Hoàng Thượng Đế, tốt một cái Nguyên Hoàng! Nguyên chi ý, thủy đấy! thiên địa chi thủy đế, Khai Thiên chi thực hoàng. Nguyên Hoàng cực Sở Trung Thiên huyền thánh đến thực không thượng Đại Đế, chí cao vô thượng, khí phách thật lớn!
- Hạo Thiên lại có thể bị trấn áp dễ dàng như vậy sao? Tái tạo Tam Thập Tam Thiên? Đây chính là thần thông của thánh nhân.
- Vị bệ hạ kia, hiện giờ lẽ nào đã là thánh nhân?
Trong lời nói ẩn chứa vẻ kinh ngạc. Vô số Đại La Kim Tiên, Hỗn Độn Chuẩn Thánh ẩn nấp trong thế giới mật cảnh đều tỏ vẻ kinh hãi, tất cả đều ngồi không yên, nhao nhao dùng linh mục nhìn về thiên không.
Đệ nhị nguyện trong Lục đại hoành nguyện, thông với Nguyệt tuyệt thiên địa! Nhân tiên thì khác, không thông với nhau. Thế gian sinh linh cũng là đạo phòng thủ tự nhiên! Đệ tam nguyện, nhất định sẽ khiến cho yêu tộc tu sĩ hồng hoang có chỗ náu thân! Nguyện trùng kiến Cửu Tiêu Tam Thập Tam Thiên, mãi là thiên giới yên vui! Như vậy, kiếp này chúng ta chỉ sợ khó lòng náu thân. Từ nay về sau, chính thức ngăn cách với Thiên Nhân!
- Nếu có thể chữa trị Tam Thập Tam Thiên, chắc chắn hơn xa nhân gian. Chỉ là cũng có chút tiếc nuối với nhân gian giới.
- Nếu có thể chuyển dời thiên giới, vậy chư tông chúng ta làm thế nào tuyển nhận đệ tử? Lẽ nào nói, truyền thừa đạo mạch của cần dựa vào Thiên Đình? Há có thể như ý của hắn?
- Ngươi dám không theo? Ba trăm triệu binh tướng chinh phạt, ba vị Thánh Nhân tôn sư, chính là nhị giáo Xiển Tiệt, có Thánh Nhân bảo hộ, chỉ sợ cũng hóa thành bột mịn! Lúc này ai có thể kháng cự?
- Tay cầm bảng Phong Thần, là được chấp chưởng thiên mệnh! Ai lại dám nghịch thiên, tự tổn công đức số mệnh?
- Ngay cả bốn vị Thánh Nhân liên thủ cũng không thể ngăn cản vị bệ hạ đó leo lên ngôi vị Thiên Đế. Trên thế gian này, người có thể áp chế vị Thiên Đế này, sợ rằng cũng chỉ có Hồng Quân đạo tổ!
Vô số tiên tu, tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ, một số vui vẻ hoặc bi thương, lại có một số thần tình phẫn nộ.
Lúc này ở Tây Phương, trong núi Tu Di của Tây Ngưu Hạ Châu có vô số Bồ Tát, thần sắc ảm đạm. Tất cả mười hai vạn chín ngàn sáu trăm la hán, một vạn tám trăm kim cương sắc mặt đều buồn bã khóc lóc. Vô số phật đồ của Tây Ngưu Hạ Châu đồng thanh khóc lóc nỉ non, thương xót tổn thương của thánh nhân. Tiếp Dẫn Đạo Nhân vẫn đứng trên đỉnh núi Tu Di, bên cạnh là Bát Bảo Công Đức Trì nhưng hiện giờ không còn ánh sáng chói lọi như lúc trước, kim liên dưới chân cũng chỉ còn lại chín phiến.
- Ngay cả La Hầu cũng thất bại sao? Quả nhiên là tính toán chu đáo, trí tuệ quỷ thần.
Tiếp Dẫn lại nhìn về phía cánh tay đứt của mình, thần sắc nhất thời phức tạp, tiếp theo tâm niệm khẽ động, mắt nhìn phía trước.
- Nhưng sư đệ trở về rồi sao?