Quân Lâm Thiên Hạ


- Nhưng sư đệ Chuẩn Đề trở về rồi sao?

Thanh âm bình tĩnh, lại lộ ra vài phần suy yếu. Tin tức rõ ràng đã truyền khắp thế giới Chư Thiên, nhưng ở núi Tu Di, mấy chục tôn Phật Đà, 500 Bồ Tát, một vạn tám trăm La Hán, mười vạn chín ngàn sáu trăm Kim Cương lại hoàn toàn không nghe thấy, vẫn bi ai như cũ.

Một lát sau, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên hư không của núi Tu Di.

- Đúng là tiểu đệ!

Người đó dậm chân một cái đã tới trên đỉnh núi. Chuẩn Đề đạo nhân, nhìn vết thương trên vai phải Tiếp Dẫn, thần sắc lại âm trầm dị thường, vừa đau lòng vừa hối hận.

- Là sư đệ vô năng! Không thể báo thù cho sư huynh. Sớm biết như vậy, chúng ta không nên ngăn cản hắn, chưa nói đến hắn hại sư huynh trọng thương, mà còn không duyên cớ làm mất số mệnh của hai nhà chúng ta.

Tiếp Dẫn nghe vậy, bất giác bật cười:

- Sư đệ cần gì như vậy? Chúng ta thân là Thánh Nhân, cũng nên biết đạo lý thắng không kiêu, bại không nản. Câu nói phía sau thật sự không giống như ngôn ngữ của Thánh Nhân. Sau này đừng nhắc đến từ hối hận nữa.

Thân thể Chuẩn Đề thoáng chốc giật mình, những lời phía sau bất giác nghẹn lại, tiếp theo giống như có điều suy ngẫm, ngồi xuống trước người Tiếp Dẫn. Chỉ thấy Tiếp Dẫn, chộp vào hư không túm lấy một đóa Mạn Đà La, đặt lên cánh tay bị đứt của mình.

Sau đó hư không biến hóa, cánh tay bỗng chốc trở lại như cũ. Ngoại trừ khí tức khẽ suy yếu, thì hoàn toàn không có gì khác biệt với trước khi bị thương.

- Kỳ thật hôm nay bị thương, ta cũng mơ hồ có dự cảm. Thậm chí đã nghĩ đến, bốn người chúng ta chỉ có bảy thành khả năng, ngăn cản hắn trèo lên đế vị. Thậm chí lúc ấy còn có người tựa hồ cố ý thua trận, bán nhân tình.

Mấy câu nói này lại khiến thân hình Chuẩn Đề khẽ run rẩy. Tiếp Dẫn lại tiếp tục cười nói:

- Chỉ là không ngờ, khí vận công đức cắn trả lại lợi hại như vậy! Lần này bại dưới tay Nhạc Vũ ta cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng trong đó còn có thủ bút của một người khác. Vị Thái Thượng sư huynh đó chắc chắn rất cao minh

Chuẩn Đề vốn đã bối rối, mặc dù hiện giờ Thái Thượng Lão Quân ra tay tương trợ Nhạc Vũ, nhưng cũng không xuất toàn lực. Cuộc chiến hôm nay có liên quan gì đến hắn?

Đang cảm thấy khó hiểu, nhìn thấy sắc mặt của Tiếp Dẫn, trong lòng khẽ động, một đạo linh quang hiện lên. Trong lúc này, trong mắt hắn tinh mang bạo phát, sát ý, nộ hận, kinh ngạc tràn ngập trong đó.

- Thì ra là vậy, chuyện Huyết Văn thôn tính giáo ta, lưỡng thành khí vận không ngờ là chủ định của Thiên Cơ! Vốn là khi cuộc chiến Phong Thần kết thúc, hiện giờ thiên cơ đại biến, Thái Thượng sư huynh, rõ ràng là trợ thành cánh tay của Nhạc Vũ, quả nhiên là cơ hội tốt! Quả nhiên không hổ là người được sư tôn khen ngợi.

Lần này bái lạy làm trợ thủ của Nhạc Vũ, chi bằng nói là thua dưới tay hắn, trong lời nói tràn đầy lạnh lẽo, tất cả nghi hoặc, đều được giải quyết dễ dàng.

Chẳng trách hai người bọn hắn vẫn không thể nào hiểu được, Minh Hải Huyết Văn đã biến mất bao nhiêu năm, tại sao lại xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được tại

- Sau khi đại bại, ta cũng mới hiểu được thông suốt.

Tiếp Dẫn mỉm cười, thần sắc vẫn bình thản, không hề uể oải:

- Nếu nói tâm phục khẩu phục Nhạc Vũ thực sự không hề giả dối. Đoán chừng việc này, vị Nguyên Hoàng Thượng Đế cũng hiểu rõ. Hơn nữa lúc ấy khi ta bị thương liền có cảm ứng, vị bệ hạ đó khẳng định còn có thủ đoạn khác, bức lui ta.

- Nói như vậy nghĩ là hắn đã sớm có tính toán?

Sau khi Chuẩn Đề nổi giận một hồi, thần sắc cũng dần dần khôi phục như cũ. Lúc này hắn đã tường tận mọi chuyện, dùng thân phận thánh nhân của hắn, bất giác chửi bậy:

- Bọn chúng quả nhiên đều là hồ ly chuyển sinh, không phải thứ gì tốt, nhưng người Thái Thanh tối kỵ nhất, quả nhiên vẫn là sư huynh.

Nói đến đây, Chuẩn Đề đạo nhân cũng dần dần khôi phục lại điệu bộ vui vẻ.

Tiếp Dẫn ngồi đối diện hoàn toàn không có gì bất ngờ.

- Xem ra sư đệ đã lĩnh ngộ rồi! Lần này mặc dù ta mất hết thể diện, thảm bại quay về, nhưng cũng không phải không có lợi ích! Thái Thượng tuy đã được như ý nguyện, tuyệt diệt giáo ta, Trung Nguyên có thể đại hưng. Nhưng đồng dạng cũng giải được mối họa lửa mạnh đốt dầu, cũng một lần nữa đẩy vị Nguyên Hoàng Thượng Đế kia vào chỗ sáng, bị chúng thánh ghen ghét. Nhưng lần này đoán chừng Nhạc Vũ cũng không ngờ có thể làm ta thảm bại đến mức này.

Chuẩn Đề nghe vậy, ngữ khí bình thản nói:

- Chắc chắn là có chút không đúng! Chúng ta có thể có vị nghiệp hôm nay, chính là lĩnh hội mấy chục vạn năm mà thành. Người này trong năm trăm năm đã có thể đuổi theo ta và ngươi, thật sự là kỳ quái! Trừ phi là có đường tắt, trong tay nắm giữ một vài tiên thiên đạo điển chưa từng xuất thế, có thể so với Hà Đồ Lạc Thư hay là tạo hóa ngọc điệp.

- Hiện giờ hắn đã trèo lên đế vị, thành tựu Thánh Nhân, nói cái gì cũng đã muộn! Lúc này đã không thể nào cướp được nó từ trong tay vị bệ hạ đó.

Tiếp Dẫn thản nhiên cười, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

- Thái Thượng cũng có lúc tính sai, suy đoán Nguyên Hoàng Thượng Đế, có thể bức lui ta, nhưng thực sự không ngờ Nhạc Vũ cuối cùng lại dùng loại hình thức này cường hoành như vậy, đến mức khiến hắn không có nửa phần cơ hội.

Khi bàn tay vuốt lên cánh tay đứt đoạn đã lành lặn như cũ, trong thần tình của Tiếp Dẫn lại tràn đầy ý khó lường.

- Nhưng như vậy cũng tốt, ngược lại có thể thừa cơ rời khỏi, tranh giành với Tam Thanh, không bị người khác đố kỵ, có thể chuyên tâm nhất trí mưu đồ chuyện chúng ta chính thức đăng thánh!

Tiếp Dẫn lại nhíu mày, nghĩ đến Tạo Hóa Ngọc Điệp, trong lòng hơi có chút tiếc nuối. Một lát sau, trên mặt Chuẩn Đề vẫn tràn đầy thần sắc lo lắng, nhìn cánh tay bị đứt đoạn của Tiếp Dẫn.

Nếu cánh tay bị kiếm nghịch thiên gây thương tích, làm sao có thể khôi phục đơn giản như vậy?

Tiếp Dẫn thấy thế, nhưng lại mỉm cười:

- Yên tâm, lần này là phúc không phải họa! Lúc ấy mặc dù tiêu hao không ít, nhưng mượn kiếm nghịch thiên, chém chết công đức chi tế, rõ ràng cũng khiến ta thuần hóa được ba thành đạo cơ. Sau đó cánh tay kia hóa thành Tung Sơn, tổn thất lần này thật sự không nhiều.

Chuẩn Đề lại một hồi kinh ngạc, cẩn thận nhìn Tiếp Dẫn, quả nhiên khí cơ trên người mặc dù suy yếu, nhưng lại thuần khiết hơn không ít.

Hắn không khỏi âm thầm hâm mộ, vui mừng nói:

- Chúc mừng sư huynh!

Đối với Công đức thánh nhân như bọn họ mà nói, hy vọng lớn nhất chính là bổ toàn đạo cơ.

Chỉ là loại chuyện tốt như vậy lại vô cùng hiếm hoi. Với thánh nhân chi cảnh của Nhạc Vũ hiện giờ, một kiếm chém tới liền đủ diệt sát hắn, làm sao còn có thể mượn lực của hắn.

- Nhưng lần này quả thật có chút mất mặt.

- Nếu có thể đăng thánh, những mất mặt này có xem là gì?

Tiếp Dẫn hoàn toàn không để ý, một lát sau bỗng nhiên định thần, chăm chú nhìn tầng mây lấp lánh.

Một lúc lâu, trên mặt hắn dần dần cũng hiện lên nụ cười:

- Vị sư tôn của chúng ta cuối cùng cũng không ngồi yên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui