Phía trên Diệu Pháp Đại La Thiên có thể thấy được vô số lôi xà cuồng vũ, Nhạc Vũ vẫn như cũ đứng trên đỉnh mây, thần sắc ngưng trọng.
Lúc này trong Thiên Đình, ba trăm triệu binh tướng đã tán đi hơn phân nửa, tất cả quay trở lại nơi đóng quân.
Trong mấy ngàn vạn tiên tu bị vây khốn, Nhạc Vũ cũng không có ý khó xử, sau khi đại chiến liền cho đi hơn phân nửa.
Chỉ là Thiên Thành cùng Thông Minh cung lại không khỏi bị tổn hại nặng nề, trước mắt một đống bề bộn. Vô luận là cuộc chiến với Chuẩn Đề hay tranh đấu với La Hầu thì mỗi lần đều có thể hủy thiên diệt địa, tình hình như vậy đã là kết quả lý tưởng nhất.
Đem đông tây nam bắc thoáng chữ trị một phen đã khiến cho pháp lực Nhạc Vũ gần như cạn kiệt, nguyên lực cũng mất đi hơn nửa.
Với tu vi vừa đăng lên Thánh Nhân, có liên hệ chặt chẽ với bản nguyên thiên địa cũng phải mất mấy thời thần thần điều tức mới hơi hồi phục.
-Không trách thiên cảnh gần như phá toái nhưng lại không có thánh nhân ra tay. Mình nhờ lực khí vận gia trì mới có thể mượn uy năng Thánh Nhân, chỉ cần thế gian bất loạn, khí vận không suy liền không cần lo lắng hao tổn. Mấy vị kia chắc chắn phải thận trọng!
Hao tổn nguyên khí, ít nhất cần mười năm thế gian tu dưỡng mới có thể triệt để phục hồi như cũ, lúc này Tam Thập Tam Thiên cảnh lại chỉ chữa trị ước chừng một phần mười, không có ý nghĩa.
Bất quá tứ phương Thiên Cảnh khôi phục, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Diệu Pháp Đại La Thiên trên đỉnh Cửu Tiêu. Chỉ thấy biên cảnh thiên giới trong mấy thời thần ngắn ngủi đã mở rộng ra bên ngoài gần mười ức dặm, dần có khí tượng vô biên thời thượng cổ, vô luận là nồng độ linh lực hay gia tốc thời gian đều vượt xa lúc trước.
- Là tám mươi lần gia tốc!
Mục quang Nhạc Vũ không khỏi chớp lên, chênh lệch như vậy vẫn không thể so được với Diễn Thiên Châu, với gia tốc 108 lần trong đó vượt qua bất cứ động thiên nào trên thế giới, bất quá nếu tăng thêm Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận thì tình hình liền có bất đồng.
Thậm chí nếu Diệu Pháp Đại La Thiên hỗ trợ với Thiên Ý Phủ thì khi đó tốc độ nghịch chuyển càng đạt đến khủng bố!
Trong phủ một ngày có thể đạt tới ngoại giới vạn ngày! Một năm tu hành, tương đương với thời gian vạn năm!
Một động thiên phúc địa có thể di chuyển trong Thiên Ý Phủ dù đặt trong những thiên cảnh khác thì cũng không có hiệu quả cộng hưởng với động thiên ở đó.
Nhưng Nhạc Vũ lại biết, trên pháp tắc kỳ thật không phải là không cách nào đền bù. Nguyên nhân chính vẫn là linh lực chưa đủ cần thiết vì để gia tốc một động thiên cần linh lực gấp chục đến hàng trăm lần trong cùng hồng hoang!
Nhưng hôm nay hắn lại có thể thử một lần. Bên trong có Định Hải Thần Châu biến thành ba mươi sáu thế giới trung thiên, cùng với toàn bộ Diễn Thiên Châu cung cấp linh lực đã có thể duy trì mấy lần Thiên Ý phủ, căn bản không cần cầu ở bên ngoài.
Ngoài ra còn có Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, rút ta tinh lực vô tận từ trong tinh không, toàn lực thôi động đủ non nửa linh mạch Hồng Hoang, với tài nguyên như vậy có thể đẩy chênh lệch thời gian lên gấp trăm lần.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ liền đem phật quốc Xá Lợi bóp vỡ, quét Ngũ Sắc Thần Quang vào trong xóa đi toàn bộ cấm chế và ấn ký thần hồn, sau đó ném mấy trăm thế giới tiểu thiên bên trong vào Diễn Thiên châu, mấy trăm triệu phật tử cũng đồng dạng an trí.
Hắn cũng không dám để số phật tử này cùng chỗ với dân cư vốn có trong châu bởi e sợ một hồi đại chiến.
Mắt nhìn mấy trăm triệu sợi tơ tín ngưỡng ánh vàng không hề trộn lẫn tạp niệm, Nhạc Vũ cười lạnh thu hồi hồn niệm. Chỉ riêng ba trăm triệu phật tử đã có thể cung cấp nguyện lực tương đương với ngàn triệu tín đồ.
Chỉ là trong thế giới của hắn dù tín ngưỡng thành kính cũng có có thể phá hủy, tín nguyện kiên định cũng có thể lay động.
Lại dò xét một phen biến hóa của Diễn Thiên Châu, sau khi dung nhập mấy trăm thế giới tiểu thiên cũng không có dị biến quá lớn, chỉ là linh lực bản nguyên cung cấp cho Diễn Thiên Châu càng phát sung túc.
Khi thần niệm của Nhạc Vũ triệt để rút ra khỏi châu liền thấy Lục Áp đạo nhân đang đứng trên một chiến xa chầm chậm chạy đến trước người.
- Năm xưa đã từng thấy qua cảnh bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên bị hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên cưỡng ép nát bấy, đây là lần thứ hai lại thấy thiên cung sụp đổ!
Nhìn qua một mảnh phế tích, thần sắc Lục Áp lộ ra vài phần hoài niệm, sau một lát cười nhẹ:
- Đã xong tấn phong, ta chuẩn bị đi phía nam tiền nhiệm, triệu tập bộ hạ cũ của phụ vương, ngày sau sợ là khó ở bên cạnh bệ hạ tương trợ.
Nhạc Vũ nhíu mày, biết Lục Áp lần này kỳ thật tới để bảo hắn chuyện bộ hạ cũ của Đế Tuấn, miễn để hắn nghi kỵ, hiển nhiên biết trước so với không cáo mà làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau liền không khỏi cười cười, đừng nói là những bộ hạ cũ của Đế Tuấn lưu lại, dù là Lục Áp lúc này có ý với Thiên Đế vị thì hắn cũng không quan tâm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bản thân mình vào lúc đăng cơ thiên đế đã có tự tin áp đảo hết thảy! Dù là Thánh Nhân tôn sư cũng phải cúi đầu trước mặt, về phần Ngọc Lăng Tiêu kế nhiệm, với thủ đoạn của vị tổ sư này, lại có thân chuyển thế của Tây Phương Đại Đế há có thể tầm thường, sao phải lo lắng. Hơn nữa với quan hệ của hai người lại càng không cần như thế.
- Nếu như ta muốn hoàn thành sáu đại nguyện thì cần triệt để tuyệt nhân thông thiên địa. Thế gian này tu sĩ ngàn vạn, yêu tu vô số, tâm tư không đồng nhất, ý nguyện khác nhau. Nếu muốn thành công chỉ sợ là không thiếu được một phen ác chiến, sát phạt vô số trong bát hoang!
Nhạc Vũ nheo mắt, lộ ra sát cơ:
- Trong Nam hải phần lớn là yêu tu, tán tu không đếm được. Đạo huynh có thể trong vòng ba mươi năm triệt để áp đảo thì đã là giúp ích cực lớn với ta!
- Nếu không Thánh Nhân nhúng tay, việc này ngược lại là không khó! Lục Áp nhất định sẽ không để quá trước khi Hồng Quân hiện thế.
Lục Áp nghe vậy không khỏi cười cười. Ngũ Nhạc Đại Đế, trừ đi phương bắc đã bị Nhạc Vũ triệt để san bằng thì trong tứ nhạc, với hắn và Mạnh Chương có thực lực mạnh nhất, lại ngay cả Vu Thần nhất mạch khó giải quyết cũng đã bị Nhạc Vũ Hậu Thổ liên thủ áp đảo nên chuyện Nam Hải có bảy thành nắm chắc.
- Chỉ là lần này nếu như giết chóc quá mức sẽ chọc giận quần tiên, cũng sẽ tổn thương khí vận công đức bệ hạ!
Nhạc Vũ không để ý, vung tay:
- Trong vòng mười năm, ta sẽ xây ba tháp!
Trong hư không đột nhiên chỉ thấy linh quang lập loè, ngưng tụ thành ba tòa tháp 99 tầng, cao tới chín trăm vạn trượng, chu vi cực lớn, mỗi một tầng đều là một thế giới Tiểu Thiên, dù chỉ mới là hư ảnh nhưng đã có uy năng khó lường.
Ánh mắt Nhạc Vũ khẽ chớp động:
- Tháp tên Trấn Yêu, Trấn Ma, Trấn Tiên! Có thể làm chỗ giam thiên hạ quần tiên yêu ma! Ngươi xem thế nào?
Nhìn qua phía dưới thân tháp vô cùng huyền ảo, lại có linh trận cấm chế khổng lồ, toàn thân Lục Áp phát lạnh, trận trong tháp lại càng rút lực tiên tu yêu ma bên trong làm cấm chế, thêm vào vài linh mạch khổng lồ chi trì nên cơ hồ không có khả năng đào thoát, trừ phi là có được Ngũ Sắc Thần Quang xuất nhập tự nhiên đại trận trong thiên hạ như Nhạc Vũ.
Còn lại tiên tu một khi bị đánh nhập trong tháp thì cho dù là Hỗn Độn Kim Tiên cũng khó đào thoát.
Một khi xây thành sẽ thành tuyệt địa thế gian đem tất cả đại địch phong ấn vào bên trong, chắc chắn cũng tránh được sát nghiệt.
Khẽ lắc đầu, Lục Áp bỏ qua chuyện này, hỏi thêm:
- Nhưng có chín chỗ Thiên Trụ, chỉ sợ khó tuyệt thông thiên địa. Côn Luân Doanh Châu, Bồng Lai phương trượng ở ngoài hải ngoại còn tốt, nhưng Ngũ Nhạc Thiên Trụ…
Nhạc Vũ cười cười, cũng không đáp lời, dùng pháp lực chiêu lấy mở rộng ra ngoài mấy trăm ức dặm, đem vô số hung lệ yêu thú nhao nhao nhiếp lên an trí tại năm ngọn cự sơn, lại đem chúng ẩn đi mà huyễn hóa ra năm cự sơn trăm vạn trượng, ngưng trọng nói:
- nếu có người có thể leo lên Thiên Trụ, [có thể/nhưng] [vi/làm/vì] thần minh!
- Lấy huyễn pháp đem những yêu thú kia làm bình chướng sao? Nếu có thể khiến cho chư tông tiên gia toàn bộ chuyển hướng Thiên Giới, lại tuyệt lưu truyền đạo pháp nhân gian thực sự là biện pháp..
Lục Áp nghe vậy lập tức hiểu ra:
- Không biết 30 năm sau, một khi Hồng Quân xuất thế, Bệ Hạ chuẩn bị ứng phó như thế nào? Sau cuộc chiến hôm nay, bệ hạ chỉ sợ không thể bỏ qua, nếu bàn về trí tuệ thì bệ hạ với hắn cũng tầm ngang nhau!
Nhạc Vũ lần này không đáp, thần sắc lạnh lung, không gian chung quanh đột nhiên vỡ nát.
Lục Áp đợi đã lâu nhưng không thấy Nhạc Vũ mở miệng liền biết Nguyên Hoàng Thượng Đế đã không có ý trả lời, không khỏi nhướng mày, không nói thôi động chiến xa tiến về phía nam.
Đi được nửa đường, thân hình đột nhiên hơi chấn động, nhìn về phía sau vẻ hoảng sợ, lúc này thấy Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, kỳ thật vừa rồi mới hồi phục.
Cái gọi là mưu lược, hắn tuy không bỏ qua nhưng trong mắt chỉ có thể là tiểu đạo.
Chỉ cần thực lực đầy đủ, hết thảy đều nát bấy! Chỉ cần kiếm trong tay đầy đủ cường hoành thiên địa cũng có thể trảm phá!
Tây Phương Đại Đế thờ phụng đạo lý này mà sáng tạo ra Nghịch Thiên kiếm, Nhạc Vũ hắn cũng đồng dạng không ngoại lệ.
Mà hắn với Hồng Quân cũng là đạo lý đồng dạng!
Thuận tay ném Tố Sắc Vân Giới Kỳ vào Diễn Thiên Châu nội cùng một chỗ với Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ,
Tiếp đó hắn hơi triển pháp lực, từ phế tích Thông Minh cung đột nhiên mọc lên một tòa cung điện cực lớn, đầy đủ cấm chế linh trận, dù chỉ mới là hình thức ban đầu nhưng đã hiện ra khí phái tôn quý, chỉ là trước cửa cung không phải là hai chữ Thông Minh mà là Cực Thế.
Cuối cùng hắn cười nhẹ, xé rách hư không bước vào, hôm nay đã đăng thánh vị, dĩ nhiên cũng nên thu hồi vật kia.