Quân Lâm Thiên Hạ


Chính hắn cũng cảm thấy phiền não, trong chuyện này, hôm nay xem như hắn đã gặp phải phiền phức.

Vốn là một chuyện nắm chắc, hôm nay lại biến cố lan tràn. Tuy nói cho đến hiện tại, hắn không trực tiếp nhúng tay, nhưng thái độ của hắn ở Nhạc gia thành hôm nay, cũng rất khó nói không có sự đồng ý của hắn. Tên tiểu tử kia nếu chết rồi thì thôi, nếu còn chưa chết, chỉ sợ chưa chắc sẽ không so đo chuyện này.

Hài tử kia rốt cục có đột phá tiên thiên hay chưa, hắn không cách nào xác thực chứng nhận. Nhưng nếu có thể ở năm mười ba tuổi đạt tới trình độ mà người khác dùng cả đời cũng không đạt được, tiền trình tương lai của người này vượt xa hắn có thể dự liệu.

Nghĩ tới đây, Tiên Vu Bình lại có cảm xúc muốn tự mình xuất thủ, tru diệt tên tiểu tử kia ngay trong Nhạc gia thành. Nhưng lại nghĩ tới thái độ của Tịch Nhược Tĩnh lúc ban ngày, hắn lại cố gắng khắc chế ý nghĩ kia.

Nói không chừng tên kia còn đang chờ hắn sơ hở, như vậy mới ra tay để lấy lòng tên tiểu tử. Đối với Thừa Vân Môn mà nói, cử động này quả thật tệ nhiều hơn ích lợi.

Trầm tư chốc lát, trên mặt Tiên Vu Bình lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

- Nếu Nhạc gia đã hạ lệnh trục khách, như vậy thì chuẩn bị khởi hành đi! Hạo nhi, báo cho người phía dưới, hãy mau lấy hàng hóa xử lý cho xong.

- Sư phụ, lần này ngài tới đây, không phải tính toán thuyết phục Nhạc gia dừng tay xuống phía nam sao?

Trong con ngươi Hồng Hạo nhất thời lộ ra chút kinh ngạc, lại bao hàm một tia tuyệt vọng thật sâu.

- Chuyện này vô phương! Ta tới rồi, ý tứ kết thúc như vậy là được. Có thể làm cho Nhạc gia dừng tay hay không, phải xem bên phía Lê thành kiềm chế thế nào, ta ở lâu nơi này cũng vô ích. Huống chi hiện tại Sư Ngạc thú không biết đã bị người nào giết chết, tổn thất chư thành phía nam cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Tiên Vu Bình phất tay, quay đầu liếc nhìn Hồng Hạo, sau đó thở dài một tiếng:

- Rốt cục bước kế tiếp nên đi như thế nào, phải chờ có tin tức chính xác rồi hãy nói. Thật ra ngươi đùa giỡn những âm mưu quỷ kế này, đúng là vẫn còn rơi xuống tiểu thừa. Nếu nhanh chóng thành tựu tiên thiên, cần gì tới nỗi như thế?

Hồng Hạo lại giật mình, sau đó cười khổ. Đột phá tiên thiên, nói dễ vậy sao? Bên trong Thừa Vân Môn người có tư chất hơn hắn không ít hơn trăm người, nhưng cuối cùng mỗi một đời người có thể đột phá tiên thiên cũng chỉ được mấy người mà thôi.

Lại thêm Nhạc Vũ kia, hôm nay hắn bất quá chỉ mới mười ba tuổi.

Đến sáng sớm hôm sau, Nhạc Vũ lại nhận được tin tức người của Hồng gia đang sửa soạn hành trang. Chẳng qua hiện tại thương đội Hồng thị mang tới rất nhiều hàng hóa, chỉ sợ trong một hai ngày thời gian căn bản không cách nào bán hết. Đoán chừng cho đến khi bọn hắn khởi hành rời đi, còn phải thêm hai ba ngày nữa. Mà vào xế chiều hôm đó, Sơ Tam lần đầu tiên quay về tới Nhạc gia thành, đã thành lập tinh thần liên lạc với hắn.

Giờ khắc này kể từ khi Nhạc Vũ quay về Nhạc gia thành mới thật sự chân chính nở nụ cười phát sinh từ sâu trong nội tâm. Đúng như hắn suy đoán, vị Ngự Thú sư kia của Hồng gia cũng không tín nhiệm người của Hồng gia. Những điểm liên lạc do Hồng gia bố trí quanh thân Nhạc gia thành hắn đều không hề thông báo cho họ.

Suốt một ngày, Đồ Thành Hiên không những không đi tìm nhân thủ của Hồng gia, dù là những thành trấn khác cũng không đi qua. Ngoại trừ mấy canh giờ hắn cố gắng đột phá vòng phong tỏa của Nhạc gia, cố gắng xâm nhập vào bên trong Nhạc gia thành, những lúc khác chỉ ẩn núp trong một chỗ bí mật bên ngoài cốc.

Chẳng qua tên kia cứ mãi bồi hồi quanh Nhạc gia thành không chịu rời đi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ không cam tâm thất bại lần này, hay chỉ vì muốn truyền lại tin tức?

Khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, Nhạc Vũ lại cho Kim Hoàng Tước bay lên bầu trời. Đồ Nhược Hiên có đem trận đánh ngày đó báo cho người sai khiến hắn hay không, liên hệ tới cả trụ cột kế hoạch của hắn, để cho người này rời khỏi tầm mắt của mình chốc lát liền cực kỳ nguy hiểm!

Về phần an toàn của Sơ Tam, hắn cũng không cần lo lắng. Hôm nay Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước mặc dù ở bề ngoài còn chưa lớn thêm bao nhiêu, còn chưa nắm giữ được thiên phú thần thông, nhưng độ cao bay lượn có thể tới hơn vạn thước. Mà ánh mắt của nó sắc bén còn hơn hẳn yêu thú cấp năm. Dưới vạn thước, chỉ cần không có gì trở ngại, đều có thể bị Kim Hoàng Tước phát hiện. Cho dù là bị Đồ Nhược Hiên nhìn thấy, cũng không thể làm gì được nó. Truyện Tiên Hiệp -

Bất quá hiện nay Nhạc Vũ cũng không có ý tứ sai người đi giết chết người này. Những võ giả bình thường của Nhạc gia, cho dù có phái đi nhiều hơn nữa, cũng không phải đối thủ của Ngự Thú sư kia. Dù là chính bản thân hắn, nếu không cách nào khống chế được tiên thiên chân khí thu xuất, chỉ sợ cũng khó mà không làm kinh động con Thập Sắc Tích kia. Bình thường mà nói, loại thú giỏi về tài ẩn núp, độ nhạy cảm đối với mùi vị cùng linh lực cũng vượt hơn yêu thú cùng cấp tới mấy lần. Trên thực tế trong trận đánh ở cốc khẩu, con Thập Sắc Tích này cũng liền kịp thời làm ra phản ứng chạy trốn đầu tiên.

Nếu tùy tiện kinh động tới nó, đến cuối cùng lại đuổi theo không kịp, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà!

Tốc độ toàn lực của Thập Sắc Tích chẳng qua chỉ kém hơn khi hắn sử dụng Cuồng Phong Quỷ Bộ. Lực bền bỉ lại mạnh hơn hắn, trừ phi có thể lẻn tới khoảng cách trong phạm vi ba dặm mà không bị đối phương cảm giác, như vậy mới có tám phần có thể thành công ám sát.

Bất quá khi Sơ Tam dùng hồn lực liên lạc truyền tới một bộ hình ảnh, lại làm cho nội tâm Nhạc Vũ không ngừng tiếc nuối. Sau khi lẩn trốn ra khỏi cốc khẩu, Đồ Nhược Hiên lại chạy vào một rừng rậm đầm lầy.

Từ hình ảnh kia xem ra, chẳng những Đồ Nhược Hiên không thể nhúc nhích, hơn nữa vẫn còn nằm trên lưng Thập Sắc Tích, dù là vẻ mặt cũng liên tục vặn vẹo đau đớn không ngừng.

Hắn sớm nên nghĩ ra, khống chế những yêu thú cấp năm, Ngự Thú sư chẳng lẽ không phải trả giá thật lớn sao? Nếu sớm biết như thế, kịp thời xử lý xong vết thương cho Lâm Trác cùng Nhạc Băng Thiến xong ở cốc khẩu, chỉ cần hắn lập tức đuổi theo, có lẽ có thể nắm chắc giết chết một người một thú ngay dưới kiếm!

Không thể nắm được thời cơ này, thật làm cho người khác phải than tiếc hận!

Thoáng thở dài, Nhạc Vũ lại bắt đầu bài luyện tập hôm nay. Đồng dạng cũng là mấy mảnh Bình Quả Mộc, hắn liên tục điêu khắc phù văn bên trên. Chẳng qua lần này hắn không sử dụng hồn lực, mà phóng ra nội tức và khí cương ra bên ngoài cơ thể.

Giờ phút này hắn đang rèn luyện năng lực khống chế tiên thiên chân khí trong nội thể mình. Từ khi đột phá tiên thiên trong trận chiến tại cốc khẩu, hắn liền phát hiện mình đã bị giảm sút khả năng khống chế nội tức. Đại Hỗn Nguyên Ngũ Hành Chân Khí hóa dịch, có thể thu nạp bất cứ hệ linh lực nào, xa xa vượt hơn mười mấy lần trước khi đạt tới thiên tiên. So sánh mà nói, điều này cũng khiến cho tỷ lệ của chân nguyên bản thân hắn thu nhỏ lại tới mức còn chưa được một phần mười. Dù đạt được lực lượng tuyệt đại, nhưng phương diện thao túng cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chút không hài hòa.

Ngoài ra trọng yếu nhất chính là chân khí thể dịch này cùng thiên địa linh khí cộng hưởng ba động làm hắn không cách nào khống chế tùy tâm!

May nhờ chính là nhà của hắn nằm ở phía bắc Nhạc gia thành, cự ly thành nam còn khá xa, khoảng cách với khách sạn Nhạc thị tới bảy dặm. Nếu không phải như thế, hôm nay hắn thực sự không dám trở về nhà mình.

Từ tối hôm qua sau khi trị liệu xong thương thế của Nhiễm Lực, Nhạc Vũ đã bắt tay rèn luyện phương diện khống chế lực lượng. Ngay khi Sơ Tam vừa trở lại, hắn đã có thể làm xong một lần luyện tập, khắc ra một bức họa chẳng khác gì một học sinh tiểu học mới học vẽ.

- Cũng không biết trình độ như hôm nay có thể giấu diếm được linh giác của Tiên Vu Bình cùng Thập Sắc Tích mấy phần?

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền cảm giác trong tay của mình truyền ra âm thanh. Nhạc Vũ nhìn lên, tấm gỗ trong tay mình đã hóa thành bụi gỗ bay đầy trời.

Bình Quả Mộc vốn rất giòn, ở thế giới này thuộc dạng giòn nhất trong các loại gỗ. Vừa rồi hắn có chút phân thần khó thể khống chế, bị khí cương trọng áp liền nổ nát bấy.

Nhạc Vũ bật cười, cũng không có gì thấy ảo não. Lại lấy chân khí của hắn thúc đẩy phong linh lực quanh thân, tạo thành một mảnh gió lốc cuốn bay đi vụn gỗ xoay tròn bốc cao khắp nơi.

Ở phương diện năng lực thao túng chân khí, hắn cũng không bị hạn chế như việc điêu khắc. Có đôi khi hắn cũng làm giống như hiện tại, luôn điều khiển sức gió quanh người tùy ý xoay tròn khắp bốn phía quanh thân. Có đôi khi hắn điều khiển nước dưới hồ, sau đó vặn vẹo, cố gắng biến thành đủ loại tạo hình. Thậm chí thỉnh thoảng còn đùa dai, dùng chân khí nhấc lên mép váy của những thị nữ đi ngang qua đình viện, sau đó liền nghe những tiếng kêu to sợ hãi.

Bất quá cách luyện tập này thường thường không kéo dài được bao lâu, chỉ khoảng ba phút sau, Nhạc Vũ không còn cách nào nắm giữ được sức gió quanh người, chỉ đành cho bụi gỗ rơi lả tả đầy mặt mũi.

Kế tiếp hắn cũng không tiếp tục luyeenjt ập, dùng phương pháp hít thở hô hấp thái cực, đem Đại Hỗn Nguyên Chân Khí trong cơ thể chậm rãi ngưng tụ, tạo thành hình dáng âm dương cầu xoay tròn bên trong đan điền. Chẳng qua lần này kết quả vẫn làm hắn có chút thất vọng. Thường ngày Thái Cực kiếm thổ nạp thuật có thể sử dụng được hoàn mỹ vô khuyết, hôm nay hiệu dụng lại hạ thật thấp. Tuy có thể giống như thường ngày đưa toàn bộ chân nguyên linh lực bên trong cơ thể hội tụ về trong đan điền, nhưng việc liên lạc với thiên địa linh khí cùng ba động lại không cách nào hoàn toàn ngăn cách, nhiều lắm chỉ có thể đem biên độ ba động hạ thấp tới trình độ hậu thiên đỉnh phong mà thôi. Giấu diếm người khác dĩ nhiên là một chuyện dễ dàng, nhưng ở trong mắt cường giả như Tiên Vu Bình cùng Tịch Nhược Tĩnh, chỉ cần hắn đi tới trong phạm vi nhất định, sợ rằng vẫn sẽ bị phát hiện dễ dàng.

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ dừng lại việc luyện tập. Trước mắt mà nói, chuyện này hắn đã làm tới mức cực hạn. Nếu hắn còn muốn tiếp tục có tiến triển về phương diện này, cũng chỉ đành đợi ngày sau chuyên cần tu luyện mới có thể chậm rãi tăng lên.

Cũng may lần này hắn cũng không có dự định đánh lén để giải quyết vấn đề. Nếu Tiên Vu Bình cùng Ngự Thú sư kia liên thủ, ở trước mặt hắn chạy trốn cũng không dễ dàng. Trước tiên hắn muốn luyện tập là vì phòng ngừa vạn nhất, về mặt khác những bí pháp kia khi thi triển vẫn yêu cầu chân khí của bản thân hắn, hắn phải có được năng lực khống chế ở trình độ nhất định nào đó.

Mà ngay lúc này khi Nhạc Vũ vừa khôi phục lại sự bình tĩnh.

Từ đằng xa có một người hầu đang vội vã đi tới, mà người này mang đến tin tức lại làm Nhạc Vũ khẽ cau mày.

Hai vị biểu muội kia, rốt cục sau một tháng, lại đi tới nhà lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui