Quân Lâm Thiên Hạ


Trong Hồng Mông Hải cũng không phải một vùng đen kịt như ngoại giới nhìn thấy.

Khi Nhạc Vũ bước vào, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là từng vùng ngũ sắc hỗn độn, sáng bóng chói mắt, tận mắt nhìn thấy những vạn vật mẫu khí, hợp thành từng thế giới Tiểu Thiên phun trào ra ngoài.

Khối không khí hỗn độn cuồn cuộn giống như vòng xoáy cuốn động bên trong, không ngừng trùng kích bạo liệt, sau đó những không gian này tựa như "Bọt biển", sản sinh ở bên trong, lẫn vào thiên địa pháp tắc, hình thành thế giới hoàn chỉnh.

Tiến vào nơi này, hồn niệm của Nhạc Vũ cũng hoàn toàn đoạn tuyệt với cảm ứng của ngoại giới.

Khi mới tiến vào Hồng Mông Hải, cảm giác được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc, xuất hiện ở sau lưng, còn lại tựa hồ không cảm ứng được bất cứ sự vật gì ngoài khí vụ màu đen.

Thậm chí liên hệ với hai khối hóa thân bên ngoài cơ thể, cũng bị dị lực cắt đứt.

- Đây chính là Hồng Mông Hải?

Nhạc Vũ nhìn xung quanh, lại thử thăm dò, đem thần niệm ra bên ngoài tìm kiếm, lại cảm giác bình chướng nhẹ nhàng lướt qua trước đó, lúc này lại vững như tường sắt, dốc hết toàn lực, cũng không cách nào phá tan.

Từ chỗ sâu trong Hồng Mông Hải lại lộ ra một luồng sức mạnh to lớn khó hiểu, cưỡng ép lôi kéo thân hình và hồn niệm của hắn, không cách nào trở về.

Nhạc Vũ vô thức nhíu mày, bỗng nhiên rút Thiên Ý Kiếm ra chém một đạo kiếm quang đại đạo ngũ hành lên trên tấm bình chướng.

Chỉ nghe thấy một trận chấn động kịch liệt, khí hỗn độn xung quanh và Tiểu Thiên thế giới quay cuồng không dứt.

Nhưng tấm bình chướng này vẫn không hề bị tổn hại. Ngược lại chỗ sắc bén nhất trên kiếm mang lại nứt ra mấy vết, nhưng lập tức liền khép lại như lúc ban đầu.

- Hồng Quân?

Chỉ trong nháy mắt đã phong ấn toàn bộ mọi thứ của thế giới bên ngoài. Ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng, tiếp theo không hề để ý, cười lạnh một tiếng, bước vào trong khí hải ngũ sắc.

Nếu đường lui đã tuyệt, vậy chi bằng cứ yên tâm xem xem, trong Hồng Mông Hải này rốt cuộc có huyền cơ gì.

Mặc dù nơi này do vô số Tiểu Thiên thế giới sinh ra, càng có khí hỗn độn bàng bạc.

Nhưng trình độ hung hiểm lại không bằng bộ phận trọng yếu nhất của Hỗn Độn Hải bên ngoài.

Nhạc Vũ ở bên trong vẫn đi lại tự nhiên, tu di không gian trong tay áo được mở rộng hoàn toàn, hút khí hỗn độn ở xung quanh vào.

Càng xâm nhập vào bên trong, Nhạc Vũ càng có thể hiểu rõ ảo diệu của nơi này.

Hỗn Độn Hải này quả nhiên cũng là một trong những hạch tâm của thế giới, cũng có mấy phần khả năng là nội đan của Bàn Cổ Thánh Nhân biến thành.

Cùng với thiên địa bổn nguyên, có lẽ là một thể hai mặt, một âm một dương, tồn tại ở thế giới này.

Chỗ Nhạc Vũ dùng hồn niệm, tận lực hồn ấn là âm của giới này. Còn ở đây lại biểu hiện ở dương.

Tất cả những nơi Tiểu Thiên thế giới sinh ra cũng duy trì thời không vững chắc của hồng hoang, tuần hoàn cùng linh của thiên địa.

Nếu đặt vào trong giới này, tất cả "Mâu thuẫn","Va chạm","Xung đột" bắt nguồn từ pháp tắc và nguyên lực đều thổ lộ lúc này.

Vì vậy mặc dù khối không khí ngũ sắc trước mắt giống như biển cả, vô cùng vô tận. Nhạc Vũ thực sự không dám đơn giản lấy đi những vạn vật mẫu khí này, sợ rằng chỉ một phút sơ sẩy, sẽ dẫn phát thiên địa ngoại giới sụp đổ, hoặc là tai nạn khó lường.

Không giống với Hỗn Độn Hải bên ngoài, cho dù ở đây chỉ biến hóa một giọt, cũng sẽ ảnh hưởng đến ngoại giới.

Vì vậy mỗi lần Nhạc Vũ rút ra một tia khí Hỗn Độn đều phải tính toán rất kỹ càng, không thể làm bậy. Khi hành tẩu, càng tận lực để không ảnh hưởng đến những cái khác.

Mặc dù hắn là người của dị thế nhưng lại sinh ra ở thế này, tồn tại với thế này.

Thân là Thiên Đế lại càng phải có trách nhiệm bảo vệ chư giới.

- Rốt cuộc là vì duyên cớ gì, khiến cho hóa thân của Hồng Quân không thể rời khỏi nơi này? Rốt cuộc là gãy kích chìm cát, bỏ mạng ở đây hay là bị vây trong Hỗn Độn Hải này, không thể thoát thân?

Nghĩ đến tình hình hàng rào bên ngoài, Nhạc Vũ bất giác khẽ lắc đầu.

Mặc dù hàng rào rất chắc chắn, nhưng cho dù nó gần tiếp cận thần thông khai thiên của tạo hóa, vẫn chưa tới trình độ có thể hoàn toàn trói buộc hắn ở nơi này.

Nếu không phải là cố kỵ chấn động quá lớn sẽ lan đến gần Hồng Hoang hiện thế. Thì Nhạc Vũ có thể dùng toàn lực mà làm, chém cho bình chướng này một kiếm nát bấy!

Chân chính điều khiến hắn cảm giác khó giải quyết chính là chỗ Hồng Quân Thánh Nhân phong ấn. Cả hai chồng lên, chắc chắn khó có thể đột phá nhưng ngay cả hắn cũng không sợ tấm bích chướng này, xem ra tam thi hóa thân của Hồng Quân Thánh Nhân cũng không bị nhốt ở nơi này.

Bất quá đoạn đường đi tới này, thực sự cũng không có gì nguy hiểm.

Ngược lại khí hỗn độn ở đây nhận được không ít, số lượng cất giấu trong tay áo đã đủ để hắn luyện chế một món linh bảo Tiên Thiên Chí Thánh.

Lúc này Nhạc Vũ lại dẫn dắt đến nhiều tia ngũ sắc khí vụ, rót vào Thiên Ý Kiếm và Nghịch Thiên Đao trong tay.

Đề thăng từng chút một, cùng với tinh lọc chất liệu, cấu thành linh trận. Tựa hồ qua mỗi khắc, phẩm giai liền có thể tăng lên một phần.

Ngũ Hành Kiếm Trận đã bị hắn lưu lại ở Diệu Pháp Đại La Thiên, dùng để trấn áp Tam Thập Tam Thiên và Cửu U Minh Phủ.

Trong tay mặc dù có chí bảo Hỗn Độn Chung và Trấn Thiên Tỳ nhưng kỳ thật lại không có binh khí tiện tay.

Tình hình trước mắt vẫn hung hiểm khó lường, dù có thể tăng thêm một phần thực lực cũng không tệ.

Còn Hỗn Độn Chung trong tay áo đã sớm mượn nhờ khối không khí ngũ sắc ở đây chữa trị vết thương.

Dùng vạn vật mẫu khí nuôi dưỡng, dần dần hồi phục đến thời điểm đỉnh phong trước khi bị đánh nát hơn mười vạn năm trước.

Từ bên ngoài nhìn vào, thế giới này có vẻ không lớn, nhưng bên trong lại rộng lớn vô cùng, liếc nhìn lại, tựa hồ không có điểm cuối cùng. Nhạc Vũ đi lại bên trong gần một giờ, nhưng cảnh vật trước mắt vẫn giống như lúc mới bước vào, chỉ có hướng chảy của vòng xoáy hơi biến ảo mà thôi.

Trong tay áo Nhạc Vũ còn Nghịch Thiên đao đã lâu không dùng đến, cũng khó khăn lắm, dưới sự rót vào điên cuồng của khí Hỗn Độn, phá tan cấp độ Tiên Thiên Chí Thánh.

Lúc này trước mắt bỗng nhiên lại hiện ra một bóng người, mặc đồ màu xanh, đứng một mình trong biển khí Hỗn Độn, thần sắc mờ mịt, đứng nhìn từ xa.

Ánh mắt Nhạc Vũ cũng bỗng nhiên thay đổi, khí tức lạnh thấu xương.

Hắn chỉ mới nhìn thấy một lần dung mạo của người này, nhưng khắc sâu vô cùng, vĩnh viễn cũng không thể quên.

- Hồng Quân Thánh Nhân.

Nhạc Vũ vừa thốt ra, lại cảm thấy không đúng. Mặc dù đạo nhân đứng trước mặt hắn lúc này đúng là hình dáng của Hồng Quân, nhưng thần sắc rõ ràng không còn thần trí. Trong đôi mắt chỉ có mấy tia sáng và một tia sát cơ ác niệm.

Nhạc Vũ nhíu mày, lặng yên không một tiếng động, lấy Hỗn Độn Chung ra, đặt lên đỉnh đầu.

Nghịch Thiên Đao hóa thành một đạo bạch quang, nằm trong tay trái, ánh mắt chuyên chú vô cùng.

Trong lòng hoàn toàn không dám chủ quan, buông lỏng. Mặc dù Hồng Quân hóa thân này không có thần trí, nhưng khí tức quanh thân lại càng nguy hiểm.

Nếu hắn đoán không sai, vị trước mắt này nhất định chính là ác niệm của Hồng Quân biến thành.

Chỉ một lát sau, một tia sáng trắng bất ngờ xuất hiện.

Còn đang ở nửa đường, liền dẫn động vòng xoáy hỗn độn chung quanh điên cuồng rung chuyển. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Nhạc Vũ cau mày, đao kiếm nằm trong hai tay cũng hiện ra ánh sáng sắc bén kịch liệt.

Nhưng trong giây phút ra tay cuối cùng lại khẽ thở dài một tiếng. Thần niệm dẫn dắt, điều khiển Hỗn Độn Chung chụp xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui