Quân Lâm Thiên Hạ


- Sao con lại phải về sớm như vậy? Không quen ở lại trong khách sạn hay sao? Mấy ngày nay ta còn đang suy nghĩ muốn đón hai đứa về bên đây ở lại, hay là dời qua đây đi?

- Cô mẫu, cũng không phải Phỉ Nhứ ở không quen, mà là đã tới nơi này quấy rầy quá lâu, trưởng bối trong nhà chỉ sợ đang vạn phần tưởng niệm. Nếu hiện tại bỏ lỡ thương đội Hồng gia, sợ rằng còn phải chờ thêm hơn tháng nữa thương đội bên nhà con mới tới đây. Cho nên Phỉ Nhứ không phải là không muốn, thật sự là không thể ở lại.

Vừa đi gần tới đại sảnh, Nhạc Vũ từ xa đã nghe được tiếng nói của mẫu thân Nhạc Trương thị cùng Lý Phỉ Nhứ. Nội dung trong lời nói làm Nhạc Vũ không khỏi cau mày. Hắn biết trạm kế tiếp thương đội Hồng thị sẽ đến Lê thành, đây cũng là trạm sau cùng mà Tiên Vu Bình đại biểu Thừa Vân Môn đi thăm viếng. Mà hai tỷ muội lại có quyết định đi theo thương đội Hồng gia quay về nhà, thật ra cũng không phải chuyện gì làm người khác kinh ngạc. Chẳng qua ở trong lòng hắn đây là chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất. Dù sao nữ hài này cũng từng là hôn thê của hắn, nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn hai nàng bị lôi cuốn vào trận phong ba lần này.

- Điều này cũng đúng!

Thanh âm Nhạc Trương thị rõ ràng đã có chút chần chờ:

- Hay là như vậy, hai tỷ muội con ở lại đây thêm một ít thời gian nữa đi. Ta giúp hai đứa hỏi thăm xem thương đội Nhạc gia có thể khởi hành đi sớm hơn thời hạn dự định hay không?

- Thịnh tình của cô mẫu Phỉ Nhứ tâm lĩnh. Nhưng nếu làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới sinh ý của Nhạc gia tông tộc thì không tốt lắm đâu.

- Đúng vậy cô mẫu! Nhị cô mẫu rất thương yêu Phỉ Nhứ tỷ. Không rời tỷ ấy được một khắc nào. Mấy tháng nay không gặp, đoán chừng bây giờ đang rất tưởng nhớ.

Thanh âm lần này là của Trương Kim Phượng:

- Còn trong nhà của con cũng liên tiếp sai người đưa thư tới đây, muốn chúng ta nhanh trở về!

Nhạc Vũ nghe được chân mày càng cau lại, bao nhiêu ngày sát ý chất chứa trong lồng ngực hắn vốn đã không chỗ phát tiết, bây giờ lại nghe được chuyện phiền lòng như vậy, trong lòng càng thêm bực tức.

- Đã bảo các ngươi lưu lại thì lưu lại, lắm điều như vậy làm cái gì?

Vừa mới bước vào trong đại sảnh, Nhạc Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn hai nàng đang ngồi trên ghế:

- Thương đội trở về Lê thành, ta sẽ thay hai người an bài! Tóm lại thương đội Hồng gia không được, ta cũng tuyệt sẽ không làm trễ nãi chuyện của các ngươi!

Chân mày Trương Kim Phượng nhướng cao, trong lòng tức giận, giống như sắp nổ tung. Dù ngươi có là đệ nhất cường giả trẻ tuổi nhất Bắc Mã Nguyên, cũng không nên khi dễ người như thế! Lúc nàng theo bản năng định há mồm cãi lại, ánh mắt lại vô tình chạm đến ánh mắt Nhạc Vũ. Trong đôi mắt kia lộ ra vẻ đỏ rực lại lạnh như băng, làm toàn thân nàng không khỏi run lên, lời ra tới khóe miệng không thốt được nửa câu.

Trong lòng nàng hẳn cũng chưa từng phát hiện mình đối với vị biểu ca này mơ hồ đã có chút ý kính sợ.

Tính tình của Lý Phỉ Nhứ cũng tương tự như Nhạc Trương thị, là thuộc loại người bề ngoài mềm nhưng trong lòng cứng rắn. Giờ phút này nàng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Nhạc Vũ. Mặc dù không nói rõ phủ quyết, nhưng đôi mắt trong veo như thu thủy lại lộ ra vẻ quật cường tuyệt không khuất phục.

Nhạc Vũ thấy thế chợt ngẩn ra, sau đó mới giật mình nhớ tới thái độ vừa rồi của mình tựa hồ có chút vấn đề. Nhìn chăm chú hai nữ hài một lúc lâu, Nhạc Vũ lại "Hừ" một tiếng phẩy tay bỏ đi. Những lời vừa rồi của hắn chỉ có ý tốt, nếu hai nữ hài này cũng không lĩnh tình, hắn cũng lười xen vào nữa!

Bên trong đại sảnh, Nhạc Trương thị cũng kinh ngạc nhìn một màn này. Đứa con trai này thường ngày luôn bình tĩnh tự nhiên trước mặt người khác. Lại ôn hòa nho nhã, tính tình táo bạo giống như hôm nay bà vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong lòng hồ nghi, Nhạc Trương thị lại đưa mắt chuyển qua Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng. Thoáng trầm ngâm một lúc, bà vẫn quyết định cố gắng khuyên bảo thêm một lần. Đứa con trai của bà xưa nay không bao giờ nói chuyện vô căn cứ. Hôm nay nếu hắn nói như vậy, tất nhiên phải có nguyên nhân.

Khi quay trở lại hậu viện, thần sắc Nhạc Vũ vẫn còn xanh mét. Qua hồi lâu hắn mới miễn cưỡng đè ép tâm tình táo bạo bất an, một lần nữa bình phục trở lại.

Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm cảnh giác, biết tâm tình mình đã có vấn đề không yên ổn. Nhưng giờ phút này lửa giận cùng phẫn hận tích súc trong lòng hắn lại không cách nào đè nén, bắt đầu kích động sôi trào lên, muốn tìm chỗ nào đó để phát tiết. Thế cho nên mặc dù hắn hiểu rõ tâm lý này không đúng, thật sự phạm tối kỵ, nhưng hắn cũng thật khó làm cho tâm tình của mình tiến vào tình cảnh không chút gợn sóng thanh tỉnh như lúc trước.

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ lại lấy ra mấy mảnh vụn của phù triện hôm qua, sau đó dùng năng lực bắt đầu phân tích. Những mảnh vải này tựa như vàng mà không phải vàng, tựa như tơ cũng không phải tơ. Nhìn mặt ngoài có tính chất của sợi thực vật. Nhưng nhìn lại kết cấu nguyên tử bên trong, dường như còn chặt chẽ hơn kim chúc mấy phần. Mà ở phương diện mềm dẻo so sánh với sợi tơ của Lam Giáp Kiếm Chu còn thắng hơn một bậc. Cũng thật khó trách, một mảnh vải vóc nhẹ bỗng như không có gì, có thể chịu tải được lực lượng cường đại suýt làm hắn phải bỏ mạng hôm qua.

Khi Nhạc Vũ thu hồi trở lại, trong mắt đột nhiên hiện ra vẻ vui mừng.

Một chút kết cấu của sợi thực vật bên trong mảnh vải đối với hắn mà nói giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hiện tại chỉ cần rút ra một phần vật chất đưa vào bên trong Huyền Huyết Đằng, có thể tăng cao năng lực bền bỉ của Huyền Huyết Đằng thêm hai ba phần, chỉ cần nửa ngày thời gian liền có thể hoàn thành.

- Cũng không biết loại sợi tơ này rốt cục đi ra từ vật gì? Từ chỗ nào có thể lấy được hạt giống? Còn có nguyên liệu họa phù kia, tựa hồ lấy từ máu của yêu thú vô cấp, nhưng màu sắc lại có chút màu lam.

Trong lòng Nhạc Vũ có chút đáng tiếc, sau khi kích thích phù triện, trong lúc kiếm khí bắn ra bốn phía phần lớn đều bị thúc giục biến thành bụi phấn. Nếu có thể lấy được mảnh vải vụn lớn hơn một chút, nói không chừng hắn đã có thể nắm giữ được thêm một hạng bản lĩnh.

Đồ Nhược Hiên sử dụng loại phù triện kia, so sánh với loại Chế Phù thuật bên trong "Sơ cấp phù triện" tầng thứ hoàn toàn bất đồng!

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ rút Kim Ô kiếm, sau đó thử thăm dò đem hồn lực của mình dung nhập vào trong chân nguyên bản thân, dùng hình thức kiếm khí kích phát ra ngoài, mới bắt đầu vô luận hắn làm thế nào, nhưng vẫn không phân tích được nguyên nhân thất bại. Nhiều lần đều không thể thành công, ngược lại còn làm cho tinh thần của Nhạc Vũ vô cùng mỏi mệt. Nhạc Vũ cũng không nguyện buông tha, liên tục uống vào bốn viên Thanh Thần hoàn. Cho đến khi đầu của hắn cảm giác sắp nổ tung, mới xem như miễn cưỡng thành công lấy chân nguyên linh lực bản thân thành công bao trùm hồn lực phân tử, truyền vào bên trong thân kiếm, sau đó biến thành kiếm khí bắn ra ngoài.

Ngay khi một đạo kiếm khí sáng bóng năm màu dài hơn ba thước từ trong Kim Ô kiếm lộ ra, Nhạc Vũ đột nhiên nghe được mấy tiếng kêu thảm. Hắn mang theo tia nghi ngờ thu hồi kiếm khí, vội vã theo hướng thanh âm phát ra chạy ra khỏi viện. Khi đi ra ngoài nhìn thấy rõ tình hình, Nhạc Vũ nhất thời cau chặt mày. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Chỉ thấy bên ngoài tiểu viện, bảy tám người hầu đang đi ngang qua đang xụi lơ trên mặt đất, trong đó còn có người lâm vào cơn hôn mê.

Nhạc Vũ nhíu mày, lấy ra viên Thanh Thần hoàn cho người hòa taLn vào trong nước đổ cho mấy người hầu uống. Giờ khắc này trong lòng hắn vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui là vì uy lực của loại pháp môn kiếm khí này cực mạnh, thật sự vượt ngoài sự dự liệu của hắn khiến hắn vô tình làm liên lụy phạm vi chung quanh mấy chục thước, những người bị hồn lực đả kích có cả võ sư trong nhà hắn. Vậy nếu hắn cố ý bắn ra kiếm khí thì sao?

Những hậu thiên cường giả đứng trước mặt tiên thiên, quả nhiên không hề có lực hoàn thủ.

Hắn lo lắng là vì hôm nay mình đã tìm được chút cánh cửa đi vào, nhưng theo tình hình hôm qua hắn nhìn thấy, hồn lực kia súc tích bên trong kiếm khí, không hề tiết ra ngoài, xa xa không phải bản thân hắn có thể làm được đến. Mà hồn lực tiêu hao cũng thật kinh người, nếu hắn đồng thời khống chế, chỉ sợ cũng không xuất ra được mấy kiếm.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ quyết định tạm thời bỏ xuống chuyện này. Loại pháp môn dung hợp hồn lực vào bên trong kiếm khí, đối với hắn có tác dụng thật lớn. Nhưng bên trong tiểu viện này thi triển có chút không thích hợp. Nếu không chú ý, người hầu trong nhà sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Vào buổi tối hôm đó, Nhạc Vũ chữa thương cho Nhạc Băng Thiến, Nhạc Duẫn Kiệt lại vội vã chạy đến một chuyến.

- Thương đội Hồng gia khuya nay muốn khởi hành?

Nhạc Vũ nghe vậy đầu tiên chợt híp mắt, sau đó đem ngân châm rút ra khỏi cơ thể Nhạc Băng Thiến.

Thương thế của muội muội hắn không nặng, quan trọng là làm sao điều trị nguyên khí. Cùng việc xử lý vết sẹo về sau, vì thế làm cho hắn có chút hao tâm tốn sức.

- Như vậy Tịch phù sư đâu? Có ý tứ cùng đồng hành với bọn họ không?

- Tịch phù sư sao có thể đồng hành với Tiên Vu Bình?

Nhạc Duẫn Kiệt bật cười, thần thái đã có thói quen xem mình là người dưới quyền Nhạc Vũ:

- Hi Hoàng Phù Sư tuy không phải tử địch của Thừa Vân Môn, nhưng gần đây liên tục tranh đấu không ngừng. Hai người gặp mặt mà không đánh nhau đã xem như tốt lắm rồi, sao lại có thể đi chung với nhau?

Nhạc Vũ cũng nghĩ như thế, nhìn tình hình trong bữa tiệc, hai người kia rõ ràng không hợp ý. Chẳng qua những chuyện này cũng rất khó tiên đoán, hôm nay là địch, ngày mai là bằng hữu. Đặc biệt giữa những thế lực lớn luôn là như thế. Với những gì Nhạc Vũ nhìn thấy ở kiếp trước, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cừu địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

Nhạc Duẫn Kiệt vẫn đang tiếp tục nói, mấy câu kế tiếp lại làm vẻ mặt Nhạc Vũ thêm lần nữa biến đổi.

- Thật ra ý tứ của Tịch phù sư đang chuẩn bị ở lại Nhạc gia thành thêm một thời gian. Hắn muốn chờ đợi thương thế của ngươi khỏe lại, sẽ gặp mặt Vũ nhi một lần!

Sắc mặt âm trầm bất định, đem ngân châm thu vào, trong lòng Nhạc Vũ hiện tại đã cảm thấy nặng nề. Hắn cũng không ngờ tới, lão nhân kia lại cố chấp muốn gặp hắn đến như vậy. Mà thân phận của Tịch phù sư, thật sự không thể mở miệng xua đuổi được hắn.

Làm người ta căm tức chính là, hôm nay bản thân hắn đã giống như mũi tên bị lắp vào dây cung, nếu bỏ qua cho Hồng Hạo, chính Nhạc Vũ cũng không thể tự tha thứ cho mình!

Nhưng tin tức mang đến phiền não cho hắn, lại bị một tin tức khác do Nhạc Trương thị sai người đưa tới xua đi. Lý Phỉ Nhứ và Trương Kim Phượng cuối cùng không nghe theo lời khuyên của Nhạc Trương thị, quyết định theo thương đội Hồng gia trở về.

Nhạc Vũ vừa nghe, viên thuốc trị thương đang nằm trong tay hắn liền bị hắn niết nát bấy! Hai biểu muội này của hắn, thật đúng là không biết sống chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui