Trong lúc Nhạc Vũ đang hú lên vang vọng sơn cốc thì trong đầu Tiên Vu Bình đã sinh ra ý niệm đầu tiên. Ánh mắt của lão không chút thay đổi, toàn lực ứng phó chém về phía đầu Nhạc Vũ, đồng thời thông qua Vụ ảnh huyễn thân pháp chế tạo ra hơn bảy giả tượng vô cùng chân thật.
Đáng tiếc tốc độ của Nhạc Vũ nhanh đến quỷ dị, cộng với thân pháp có thể trực tiếp lợi dụng Phong Linh. Hiện giờ lão lại càng kiêng kỵ sự tồn tại của Cơ Quan Khôi Lỗi nhưng nếu sử dụng bí pháp sẽ khiến linh lực dao động để Nhạc Vũ xác định được vị trí của mình.
Nếu không phải như thế, chỉ cần bản thân lão bây giờ đã dần hồi phục chân khí thì với mấy bí pháp công kích Băng hệ đã đủ để đả thương nặng thiếu niên trước mặt!
Dường như không cảm giác được nguy hiểm trong gang tấc, Nhạc Vũ vẫn ngửa mặt lên trời hú dài, thanh âm dần dần không nghe thấy nhưng lại làm cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.
Lúc này hệ thống trí năng trong đầu Nhạc Vũ đang biến đổi âm ba phản xạ từ trong sơn cốc sao cho quá khả năng tiếp nhận của màng nhĩ con người rồi vòng trở lại. Đồng thời trong mắt hắn vụt sáng lên quang mang chói mắt!
- Bí pháp, Tật phong!
Vào sát na Phong linh đang tụ lại, linh lực dưới chân Nhạc Vũ đột nhiên nổ bung. Toàn thân hắn hợp nhất với gió, một đao chém xuống góc dưới bên trái. Vào khoảnh khắc đao kiếm giao kích, Tiên Vu Bình lần nữa bị cự lực vạn cân trên đao quét ra, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Trong lúc nhất thời, lão không thể nghĩ ra, Nhạc Vũ rốt cuộc làm sao đoán được phương vị cụ thể của mình?
Tiên Vu Bình còn chưa kịp ngẫm nghĩ, kiếm của Nhạc Vũ đã từ một phương đâm tới.Còn phương pháp dùng thần thức và Thủy linh phân tán trong sương mù để phán đoán chỗ của địch nhân mà lão đang dùng hoàn toàn không hiệu quả. Âm ba không nhìn thấy của Nhạc Vũ quấy nhiễn triệt để linh giác của lão. Thậm chí khí huyết thân thể cũng không thể khống chế cuộn lên từng đợt. Còn sương mù mà lão dùng để mê hoặc kẻ địch lại trở thành công cụ tuyệt hảo để Nhạc Vũ che dấu hành tung. Thân pháp Nhạc Vũ vốn phiêu hốt quỷ dị, chợt lóe bên trái chợt lóe bên phải, có sương mù này của lão trợ giúp càng như hổ thêm cánh. Đao mang kiếm kình có tới sát người cũng khó có thể nhận biết.
Sắc mặt Tiên Vu Bình tái nhợt, trong lòng mơ hồ hiện lên dự cảm không ổn. Theo bản năng lão muốn tản đi Vụ ảnh huyễn thân pháp, nhưng vấn đề là Thủy linh lực nơi đây quá dày khiến cho dù đã dừng lại thì sương mù cũng khó lập tức tản ra.
Nhạc Vũ lúc này không cho lão bất kỳ cơ hội để thở! Vào lần thứ hai chạm đao kiếm, chân khí toàn thân đang tán loạn thì Kim Ô Kiếm đã từ một góc bên trái đâm tới. Đợi đến lúc lão vừa ứng phó thì Cơ Quan Khôi Lỗi rốt cục xuất thủ, mang theo tuyệt đại phong áp bên trong đánh tới, mau lẹ tựa như lôi điện, không cho lão thời gian tránh né. Thân thể Tiên Vu Bình vốn đang mất ổn định, lúc này càng khó có thể phản ứng, chỉ kịp hoành kiếm trước ngực, lại cảm giác một kích mạnh nhất của Nhạc Vũ đang ập đến.
Phẩm cấp Ánh Nhật Kiếm của lão tuy đạt đến cấp mười bốn nhưng vào lúc này vẫn chịu không được một kích đạt đến mấy tấn của cự kiếm màu đen.
Lúc hai kiếm chạm nhau thì kiếm của Tiên Vu Bình lập tức vỡ vụn, cả người lão bắn vụt về sau, tuy tránh được số kiếp bị chém thành thịt nát nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn hóa giải lực lượng, toàn bộ tay phải cánh tay cùng xương ngực vỡ vụn từng khúc.
Nhạc Vũ cùng lúc đã xuất hiện bên cạnh lão! Đao thứ nhất vung lên đã chặt phăng hai chân lão còn thanh Kim Ô Kiếm thì cắt trọn cánh tay trái!
Trên đỉnh đầu xác thú đột nhiên cuộn lên một trận cuồng phong cuốn đi tất cả mây mù dày đặc trên cốc. Tại chỗ chỉ còn lại ba người duy trì được tỉnh táo, chỉ thấy Tiên Vu Bình đã nằm trơ trọi trên mặt đất, cánh tay phải còn dính trên người cũng đã gãy gập. Truyện Tiên Hiệp -
Đứng bên cạnh Tiên Vu Bình, Nhạc Vũ mặt đầy sát khí, đao trái kiếm phải đều đang nhỏ máu, bả vai phải cũng bị nhuộm đỏ, chỉ là ánh mắt hắn vẫn lộ ra một tia không hài lòng.
Nhạc Vũ đang suy nghĩ phương thức chiến đấu của cường giả Tiên Thiên quả thật thiên biến vạn hóa. Mới vừa rồi pháp môn của đối phương lợi dụng sương mù và mảnh băng để làm ra ảo giác thật ra thì cũng rất dễ dàng phá giải. Trong Tàng thư lâu của Nhạc gia có một quyển vũ kỹ trung cấp có ghi chép một bí pháp tiêu hao linh lực rất lớn tên là Cụ phong thuật, trong phù triện sơ cấp cũng có ghi lại. Bí thuật này sau khi thi triển ra sẽ khiến nổi lên một trận lốc xoáy, nhưng sau khi Nhạc Vũ lúc ấy dùng thử một lần thì cho rằng phương pháp này không trợ giúp được gì trong chiến đấu nên vứt bỏ. Vì thế lúc nãy cho dù là về thời gian thôi động hay quá trình khống chế đều không đạt yêu cầu chiến đấu.
Nếu là lúc nãy có thể khởi động Cụ phong thuật vậy thì sẽ làm cho đối phương không thể ẩn thân. Cũng may là mấy tháng vừa rồi hắn cũng dành thời gian nghiên cứu khá kỹ mấy Âm hệ bí pháp, nếu không như thế thì hôm nay nói không chừng đã bị Tiên Vu Bình hoàn toàn lật bàn.
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Nhạc Vũ. Sau một sát na, hắn nhìn sang bên Hồng Hạo, lúc này đã thôi dãy giụa để mặt đám hồng sắc đằng từ từ cuốn lấy cơ thể. Nhạc Vũ khẽ cười lạnh, tiện tay một đao chém xả Hồng Hạo thành hai đoạn.
Nhiễm Lực thấy thế lắc đầu thở dài, trong mắt hàm chứa một tia khoái ý. Còn Nhạc Băng Thiến thì vẫn nhìn sững vào Nhạc Vũ trên người, dường như muốn khắc sâu thân ảnh huynh trưởng vào lòng. Vẻ không dám tin trong mắt nàng từ từ biến mất, chỉ còn lại nỗi vui mừng và kính sợ.
Một lát sau, Nhạc Băng Thiến mới nhìn thấy trên thân xác thú vương đầy huyết nhục nội tạng lẫn não tương. Nàng không thể đè nén được cảm giác buồn nôn, vọt tới bên thân giáp xác. Vừa tới bên cạnh thì vẻ mặt của nàng lại ngẩn ra. Chỉ thấy trên mặt đất, ngoại trừ những huyết sắc đằng thì còn có một số lượng lớn huyết tương đang không ngừng rỉ ra từ than xác thú, nhuộm đỏ cả mặt đất. Mùi huyết tinh nồng nặc khiến Nhạc Băng Thiến choáng váng. Nếu không phải là Nhiễm Lực nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ nàng lại thì thiếu chút nữa đã ngã vật từ trên xác thú xuống.
Lúc này Nhạc Vũ đã đứng trước mặt Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng.
Trong mắt hắn lộ ra một tia chần chừ, trên mặt âm tình bất định.
Hai nữ hài này thật sự là mạng lớn, vào thời điểm kích đầu tiên của hắn cũng không cố ý trông nom bọn họ. Nhưng Hồng Hạo lúc đó đang bị hồn lực của hắn công kích nên cuối cùng không thể thành công hạ độc thủ. Sau đó khi giao tranh với Tiên Vu Bình dẫn đến hơn mười lần sóng tinh thần lực trùng kích nhưng vẫn không mất mạng mà chỉ khiến các nàng lâm vào hôn mê, thần hồn bị thương mà thôi.
Lúc này hắn cũng không biết nên xử lý hai nàng thế nào cho phải. Đem diệt khẩu, không thể nghi ngờ là cách làm tốt nhất, ít nhất có thể giữ kín được chuyện này trong vòng mấy năm. Nhưng Nhạc Vũ thật sự không thể làm ra được loại chuyện này. Nếu như là người qua đường thì hắn có thể không do dự xuất thủ, nhưng hai nữ hài này lại là chí thân của hắn!
Cho dù không có uyên nguyên này, mấy tháng trước hai người cũng đã nhiều lần ngồi cùng bàn. Thậm chí Lý Phỉ Nhứ từng coi như là vị hôn thê của mình, cũng ẩn ước có chút tình ý. Mặc dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không có cách nào tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng nếu là lưu hai người một mạng, như vậy không thể nghi ngờ là hắn đã đem Nhạc gia và tính mạng thân nhân huynh đệ vào hiểm cảnh!
Hung quang trong mắt lóe lên rồi lại tản đi, Nhạc Vũ cuối cùng thở dài một tiếng, lấy ra hai viên Thanh thần hoàn chia ra nhét vào miệng hai người rồi dùng nội tức hóa khai yêu lực trong cơ thể họ. Bất quá có thể là do nguyên nhân thần hồn quả thật bị thương nặng nên nhị nữ mấy phút sau mới tỉnh.
Lý Phỉ Nhứ mở mắt, đầu tiên là mê muội nhìn ra bốn phía, ánh mắt xẹt qua Hồng Hạo đã chết cùng với huyết tương đầy đất rồi lại nhìn sang Tiên Vu Bình đang hấp hối, sững sờ một hồi lâu rồi mới hốt hoảng phục hồi tinh thần. Trong lòng nàng vừa có cảm giác đắc ý mãnh liệt lẫn cay đắng.
Nếu Tiên Vu Bình có thể nắm chắc chiến thắng Nhạc Vũ thì khi đó cũng sẽ không lệnh cho Hồng Hạo bắt hai người nàng làm con tin!
Nghĩ đến ý tứ Nhạc Vũ khuyên hai nàng rời đi trước đó hai ngày, chính là vì thế! Chẳng qua nàng cảm giác cực kỳ buồn cười, bản thân nàng tự cho là thông minh nhưng lại không hề từng nhìn ra mưu đồ thật của Nhạc Vũ.
Nhưng khi đó ai có thể nghĩ đến Nhạc Vũ không ngờ là có thể đánh với Tiên Vu Bình một trận. Mà cho dù là biết thì chỉ sợ cũng khó mà dự liệu Nhạc Vũ sẽ điên cuồng đến mức dám hạ thủ với Hồng gia cùng Tiên Vu Bình.
Nghĩ đến việc này, Lý Phỉ Nhứ khôi phục bình tĩnh quay đầu lại nhìn Nhạc Vũ. Những bất ngờ mà nam hài này dành cho nàng lần sau mạnh hơn lần trước, khoảng cách hai người cũng dần càng xa thêm. Hiện giờ nghĩ đến chuyện hơn thua trước lúc rời đi thật sự là hoang đường đến buồn cười.
Lý Phỉ Nhứ nghĩ thầm cũng không biết cha mẹ nàng nếu như thấy một màn như vậy thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Chỉ sợ ngay cả gia chủ Lý thị một mực có chủ ý thối lui cũng hối hận đến thắt ruột.
Vẻ mặt của cả hai nữ hài đều cực kỳ phức tạp. Nhạc Vũ nhíu mày, cũng lười để ý nhiều như vậy, nhặt bội kiếm của cả hai đem cắm trước mặt.
- Hai người các ngươi giết vị Tiên Vu đại nhân kia cho ta thì sẽ miễn đi tội chết!