Thượng Quan Kim Dĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên, nếu là bình thường thì mặc dù bà ta bị trọng thương vẫn có thể dễ dàng đem b người một thú này tru diệt. Nhưng ở trong ảo trận có ảnh hưởng mạnh mẽ tới thần thức của bà ta, vị trí của mấy người thoắt ẩn thoắt hiện, ngay cả cảm giác cũng không rõ ràng.
- Cuối cùng vẫn phải dùng đạo pháp để đối phó.
Mở chiếc nhẫn trữ vật ra, trong lòng Thượng Quan Kim Dĩnh tràn đầy bất đắc dĩ. Bà ta thật sự không muốn dùng những phù triện giá trị liên thành trong nhẫn trữ vật của mình, song bản thân bây giờ đã bị trọng thương, chỉ dựa vào kiếm thuật của mình thì rất khó tránh khỏi ba người một thú này vây giết.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, Thượng Quan Kim Dĩnh tràn đầy kinh ngạc. Nhạc Vũ đột nhiên xuất ra một đạo hào quang ngũ sắc bắn tới chiếc nhẫn trữ vật của bà ta, trong sát na luồng ánh sáng này tiếp xúc với chiếc nhẫn thì liên lạc của bà ta với nó hoàn toàn mất đi.
Ngoài ra linh lực và lưu chuyển nội tức trong thanh huyền binh cửu phẩm trong tay bà ta lúc này cũng tạm thời mất đi hiệu dụng. May thanh kiếm vẫn luôn ở trong tay, nếu là đang phi trong không trung thì chắc chắn đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Nhưng dù vậy, tình cảnh hiện giờ của bà ta cũng vẫn nguy như trứng treo đầu đẳng!
- Hắc hắc! Lão quỷ bà tử, ta đến tìm chết thì sao đây? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi
Nhiễm Lực cầm cự phủ bay tới. Hắn lo lắng nếu mình tới quá gần thì lại không thể sử ra bí pháp nên sớm đã từ lúc còn ảo trận che chở khởi động Thiên Quân và Hỏa Vân. Tuy hai bí thuật này khi đến trước người Thượng Quan Kim Dĩnh đã bắt đầu yếu đi nhưng nhiệt độ đến mấy ngàn chưa tới gần đã hoàn toàn bóc đi khí tức băng hàn bao phủ xung quanh Thượng Quan Kim Dĩnh, sau đó cự phủ nặng nề giao kích với thanh kiếm của Thượng Quan Kim Dĩnh!
Chỉ nghe "Đang" một tiếng rồi thanh cự phủ của Nhiễm Lực lại bắn ngược về sau. Bất quá lần này thân hình hắn không lùi lại mà Hỏa Vân trên binh khí lại càng mang theo nhiệt lực khổng lồ cuộn lên, cơ hồ làm tan sạch cường lực thuộc tính băng của Thượng Quan Kim Dĩnh!
Đáng tiếc là Nhiễm Lực mặc dù có thể thông qua pháp khí sử dụng bí pháp, song bản thân lại không có năng lực khống chế. Uy lực của Hỏa Vân thuật khi đánh ra đã tứ tán hơn phân nửa, trong trăm trượng quanh thân, tất cả cỏ cây kiến trúc đều chìm trong lửa. Vì thế nhiệt độ ngọn lửa trong binh khí Nhiễm Lực cũng bị giảm đi, chưa thể thương tổn đối thủ.
Ngược lại nhờ mượn lực một cự phủ này của Nhiễm Lực, Thượng Quan Kim Dĩnh thừa cơ bay ngược lại tránh được Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước đánh sâu vào. Nhưng vào lúc bà ta đang thở phào thì chợt thấy Nhạc Vũ đang sóng vai đứng đó, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Trong lòng bà ta lại lập tức khẩn trương, bất chấp thương thế vung trường kiếm vẽ lên mấy quỹ tích huyền ảo. Vào lúc băng linh đang từ từ hội tụ thì Nhạc Vũ đã vung đao, không chút lưu tình chém nát đoàn băng linh. Cùng lúc tiếng đao rít lên thì Thượng Quan Kim Dĩnh chỉ cảm thấy những chân khí dị chủng trong thân vốn đã bị bà ta lấy bí pháp trấn áp lại tiếp tục bùng phát như núi lửa.
Bà ta phun ra một ngụm máu tươi, biết Nhạc Vũ mới vừa thừa dịp mình ứng phó vừa rồi đã khởi động bí pháp, lúc này trong đầu bà ta chỉ có hai ý niệm.
Quầng sáng ngũ sắc mà tiểu tử này vừa xuất ra rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao lại có tác dụng làm mất đi khả năng điều khiển huyền binh? Chẳng lẽ lại là Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Dật Chân Nhân mà ngay cả mấy vị đạo tổ vừa nghe cũng đã biến sắc?
Nhưng với thân thể nhân loại, sao có thể tu tập được thần thông của thần thú thượng cổ như vậy?
Hơn nữa trước đó rốt cuộc tại sao kiếm thức của Nhạc Vũ lại có thể phá trừ bí pháp được Huyền Băng Động? Muốn làm được điều này thì cần cả linh giác cùng hồn lực hết sức mạnh mẽ. Linh giác là sự nhạy bén với linh lực của thiên địa, hồn lực là cường độ của hồn thức, cũng chỉ có như thế mới không bị hồn thức của bà ta bao phủ.
Là đây! Là Hộ phù đại trận này! Cũng chỉ có dựa vào trận này, hồn thức của Nhạc Vũ mới có thể khuếch đại lên vô hạn, có thể đánh một trận với bà ta! Người đến trước họ một bước khống chế biệt phủ hóa ra là hắn!
Thượng Quan Kim Dĩnh trợn mắt như muốn nứt ra, với thương thế bên trong đã không thể đề khởi nửa phần chân khí. Thanh kiếm phủ đầy Phong Linh màu xanh của Nhạc Vũ đã đâm tới nhanh như điện, cắm phập vào cổ họng bà ta!
- Đáng tiếc! Nếu sớm biết như thế thì ta dù liều mạng cũng phải đồng quy vu tận với hắn! Nếu mặc cho hắn trưởng thành thì nói không chừng cơ nghiệp hai trăm năm của Tuyết Ẩn Môn cũng bị hủy trong tay hắn.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu Thượng Quan Kim Dĩnh thì một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể bà ta đã tiêu tán, cặp mắt cũng dần dần mất đi sinh cơ.
Cho đến khi Thượng Quan Kim Dĩnh đã khôi phục diện mạo già nua, triệt để tiêu thất thì Nhạc Vũ bạt đao cắt lấy chiếc nhẫn trữ vật trong tay lão phụ nhân.
Sau khi cầm lấy chiếc nhẫn vào tay, Nhạc Vũ lộ vẻ vui mừng. Chiếc nhẫn này cũng là pháp khí nhất phẩm, bất quá không gian bên trong hơi hẹp, chỉ có diện tích sáu trượng. Có vật này thì có thể mang đi hơn phân nửa những tàng văn cất trong tàng thư quán.
Ngoài ra bên trong còn có năm cái kiếm phù như mới vừa rồi sử dụng, xem cường độ linh lực súc tích bên trong thì chừng là thất phẩm. Còn lại cũng không thiếu phù triện dùng để phòng ngực, chẳng hạn như Tị Thủy Phù, Phá Huyễn Phù, Tĩnh Thần Phù, có những thứ này không trách bà ta dám một mình xông vào biệt phủ.
Trong lòng hắn cũng thất kinh, ty nói hộ phủ đại trận ở những chỗ trọng yếu hoàn toàn bất đồng với ảo trận bên ngoài nhưng nếu mấy người kia đều có những phù triện như vậy thì tình cảnh của hắn lại càng thêm khó khăn.
Nhìn xong những thứ phù triện này, Nhạc Vũ liếc qua một chút những vật khác thì thấy mấy thư tài liệu và linh dược, đều kém xa những thứ cùng dạng trong biệt phủ. Bất quá khi thấy một vật trong đó thì sắc mặt hắn chợt động rồi cầm lên quan sát.
Đó là một lệnh bài bằng đồng, trên có khắc ba chữ "Quảng Lăng Tông", Nhạc Vũ lúc đầu hơi khó hiểu nhưng sau đó nhớ ra chuyện mà Tịch Nhược Tĩnh đã từng nói. Tại
Theo đồn đại thì hai đại môn phái tu chân tại Bắc hoang cứ mười năm thì khai sơn thu đồ đệ một lần. Trước một năm vào mỗi lần đó thì phát lệnh đồng cho các tiểu tông môn ẩn thế như Tuyết Ẩn Thừa Vân cùng với các đại gia tốc tiến cử các đệ tử kiệt xuất đi sơn môn Quảng Lăng Tông để tham gia lựa chọn.
Thời gian của lần khai sơn này hình như là trùng với thời gian tuyển chọn của Phù Sơn Tông.
Trong trữ vật này còn có ba lệnh đồng như vậy, Nhạc Vũ thấy thế thì trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ Quảng Lăng Tông lại coi trọng môn phái nho nhỏ này như vậy!
Bất quá nghĩ lại thì theo như lời của Tịch Nhược Tĩnh nói, mấy năm nay trong Tuyết Ẩn môn đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Có truyền thuyết là phía sau Tuyết Ẩn Môn là Yến Dương Tông vốn ngang bằng với Phù Sơn Tông và Ngọc Hoàng Tông hỗ trợ . Nhưng những năm gần đây, nhiều người ở Bắc Mã Nguyên vẫn rất nhiều người vẫn đều kỳ lạ tại sao biết rõ ràng Tuyết Ẩn Môn có nhiều đệ tử kiệt xuất nhưng vẫn không gia nhập Yến Dương Tông, hôm nay xem ra là Thượng Quan Kim Dĩnh có chủ ý như vậy.
Chẳng qua chuyện này không liên quan đến hắn, sau một thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ ném cái lệnh đồng vào nhẫn trữ vật, sau đó quay sang nhìn Nhiễm Lực.
Trong lòng hắn đúng là tràn đầy ý mừng, lúc dẫn hai người tới đây vốn là hắn vẫn đánh giá thấp sự nguy hiểm của tình huống. Hiện giờ xem ra lại coi như là giúp đỡ hai người. Lúc chiến đấu vừa rồi, cho dù là biểu hiện của Nhạc Băng Thiến hay Nhiễm Lực đều làm hắn cực kỳ hài lòng. Nếu như không có hai người tương trợ phối hợp thì cho dù Thượng Quan Kim Dĩnh trọng thương thì hắn cũng không thể giết chết bà ta.
Bất quá điều làm hắn càng cao hứng là ngày sau coi như hắn có thêm mấy trợ thủ tin tưởng. Sát thủ vốn độc lai độc vãng song lính đánh thuê lại khác, trên chiến trường có được một chiến hữu tin cậy là quý giá nhất, ở tiền thế hắn cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Cho dù bỏ qua thói quen ở tiền thế thì ở tu tiên giới này vẫn luôn nói bốn thứ Tài Pháp Địa Lữ, có đạo hữu đồng tu để trao đổi là cực kỳ quan trọng.
Nhạc Vũ thuận tay cầm lên thanh huyền binh cửu phẩm, chỉ thấy trên chuôi có khắc hai chữ triện "Hàn Sương", chắc là tên kiếm. Hắn dùng thần thức thăm dò rồi sau đó cười khẽ, thần thức mà Thượng Quan Kim Dĩnh lưu lại đã tiêu tan toàn bộ. Hiệu dụng sử dụng trong chiến đấu của Ngũ Sắc Thần Quang xem như không tệ, chỉ là không biết khi gặp phải Thiên Ti Tuyết Kiếm của Mục Hi Ngọc sẽ ra sao.
Suy ngẫm chỉ chốc lát rồi ném thanh Hàn Sương Kiếm này cho Nhạc Băng Thiến. Chất liệu chế tạo thanh kiếm này thật ra không kém nhưng tài nghệ của luyện khí sư lại kém một chút.
Cái gọi là pháp bảo huyền binh thật ra là quán chú một loại pháp thuật trên pháp khí và linh binh, sau đó tùy vào uy lực mà định ra cấp. Pháp thuật quán chú trên thanh Hàn Sương kiếm cũng chỉ là Sương Đống thuật mà thôi, đối với tu sĩ cấp thấp thì còn có chút uy lực nhưng đối mặt với cường giả như Mục Hi Ngọc thì gần như vô dụng.
Ngay sau đó hắn lại lấy từ nhẫn trữ vật của Thượng Quan Kim Dĩnh ra mười mấy phù triện c có thể cần dùng đến phân cho Nhiễm Lực và Nhạc Băng Thiến, sau đó ném chiếc nhẫn cho Nhiễm Lực.
Đúng lúc Nhạc Vũ định lên tiếng thì chợt biến sắc.